Nghiêm Hi lặng thinh được khoảng một hai phút gì đó, bên ống nghe vang lên mấy tiếng nấc không liền mạch, bà còn có thể khóc, chắc là khóc vì trách bản thân không lo lắng thật tốt được cho con trai mình.
Tử Lưu có hơi mềm lòng, miệng thì nói mấy lời có chút cay nghiệt nhưng mà vẫn là rất thương bà, bà vốn dĩ là mẹ của cậu mà.
“Được rồi....con tới.....”
“Con....mẹ xin lỗi”
“Mấy giờ vậy?”
“Chín giờ hôm nay, nếu con không muốn đến thì không cần ép bản thân đâu, mẹ....không muốn tổn thương con nữa”
“Cảm ơn mẹ.....con sẽ tới”
Cậu tắt máy sau lời nói nặng trịch có hơi hướng khó nghe, cảm xúc trong lòng thế nào nhỉ? Cậu không tả hết được, thấy trong tùm cứ hơi đau đau, cũng có chút thấy thương mẹ mình.
Dù sao thì lời đã nói cũng không thể rút lại được, mất mặt lắm, đã nói đi thì phải đi thôi.
// Anh bạn trai ~ chiều em không thể ở nhà được, mẹ gọi phải về nhà gấp, anh vào quán cơm mà ăn, đừng ăn đồ ăn nhanh, không tốt cho sức khỏe //
Sau tin nhắn cậu còn dí dỏm gửi một cái stiker con mèo căn dặn cho anh, cảm giác trong tim đỡ lại được không ít, thấy vui lên hẳn, trái tim cũng thoát biến cơn đau.
// Bỏ anh ở nhà sao? Tối phải về ngủ với anh đó (T0T) //
// Vâng thưa đại nhân //
Cậu liếc nhìn đồng hồ thì thấy cũng hơn mười hai giờ trưa rồi, ra ngoài bây giờ rồi chiều tối về nhà cũng được.
Khoác lên người chiếc áo len đơn giản màu be ngà ngà, cậu bước lên một chiếc taxi đến quảng trường thành phố, bởi vì ở đó có một quán bar, rất nổi tiếng.
Tử Lưu không đi vào cửa trước mà vòng đường cửa sau, đến một chỗ có con hẻm hẹp nhỏ mới trèo từ từ và có cửa sổ kế bên.
Một anh chàng có mái tóc màu nâu sẫm đang dọn dẹp, trên người mặc một chiếc tạp dề đen, song vẫn giữa được nguyên vẹn vẻ đẹp thanh lịch vốn có từ khí chất ngút ngàn.
“Hôm nay đâu có ca của cậu, sao lại đến rồi?”
“Chán quá, đến chơi không được sao?”
Từ Ngôn Viễn là ông chủ quán bar nhỏ này, anh đã hơn hai mươi chín tuổi, vừa có sắc vừa có tài khiến bao nhiêu cô gái lẽo đẽo theo không ngớt.
Anh quen Tử Lưu khoảng một năm trước, cậu còn là sinh viên năm hai đại học, có vẻ đang sích mích với người nhà nên cậu không có tiền trong tay, anh giúp cậu tìm một công việc.
Đó là ngồi sau cánh gà kéo đàn, quán bar cũng dần đông lên từ khi bản nhạc cậu đàn thu hút được nhiều người đến.
Ngôn Viễn giữa nguyên lời hứa của mình là sẽ không tiếc lộ cậu, chuyện làm ăn của hai người được chuyển thành một cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi.
“Uống chút gì đó không?”
“Ừm....gì cũng được”
Ngôn Viễn thể hiện tài nghệ của mình, lắc cho cậu một ly cocktail với màu sắc tươi sáng, có vị ngọt pha lẫn vị hơi đăng đắng rất mới lạ, hơi men trót đầu lưỡi khiến tâm tình của cậu phấn chấn hẳn lên.
“Ngon không? Cậu cho ý kiến tốt thì tôi sẽ đưa vào thực đơn liền luôn”
“Rất ngon, vị rất tuyệt”
“Tâm trạng không tốt sao? Thấy gương mặt cậu cứ buồn buồn sao ấy”
Ngôn Viễn là một người đàn ông khá là tâm lí, rất hiểu rõ tâm trạng người khác và luôn tinh tế trong từng lời nói mình thốt ra, huống hồ chi Tử Lưu cũng được coi là nhân viên của anh, làm việc với nhau hơn một năm, hiểu rõ tâm tình đối phương cũng là chuyện bình thường.
“Rõ lên mặt luôn sao?”
“Không đâu, chắc là tôi để ý quá thôi”
Tử Lưu nghiêng vành ly sang một bên, để dòng rượu bên trong sóng sánh chạy loạng.
“Có người yêu rồi sao? Dạo này thấy không thường xuyên đến nha, anh đẹp trai nào cướp mất bạn tôi rồi sao?”
Ngôn Viễn cười nói, trong ngữ điệu ẩn hiện chút trêu đùa không rõ ràng lắm.
“Có rồi”
“Cái gì?!?!”
“Có người yêu rồi”
“Vãi mẹ! Mới mấy ngày thôi đó! Nhanh vậy à? Sao tôi không biết?!”
Tử Lưu cười thầm, chống tay lên bàn, nâng nhẹ cằm mình lên, lắc lắc kỳ rượu trong tay, gương mặt cậu hơi đỏ, có vẻ như đã say, giọng nói cũng hơi khàn khàn đi một ít nhưng không ảnh hương gì nhiều đến sự tỉnh táo vốn có của cậu.
“Người yêu của tôi ấy, đẹp lắm!”
“A.....thời buổi này không còn chỗ cho tôi rồi, đụng mặt ai người đó cũng có người yêu”
Ngôn Viễn với Tử Lưu nói chuyện rất hợp nhau, nói một mạch đến lức trời dần trở chiều mới rời khỏi quán bar, tuỳ tiện bắt một chiếc taxi đến nhà ba mẹ.
Khoảng mấy ki lô mét chắc cũng chừng 20, 30 gì đó, ngủ hơn một giấc cậu mới đến nơi.
Ngó thấy đồng hồ thì cũng là chín giờ rồi, ăn tốt chắc cũng đã xong từ lâu, Tử Lưu mệt mỏi không biết có nên đi tiếp không, hay là nên quay về thì tin nhắn của bà Nghiêm Hi kéo lấy cậu trong phút chốc.
// Con đã đến chứ? //
Cậu thở dài, chậm chạp nhắn lại một tin khác đáp lời.
// Sắp rồi ạ //
Ngôi biệt thự lớn, bên ngoài khang trang đến mức khiến người ta đi qua đó không khỏi ngoáy đầu lại nhìn vài lần, cậu thì khác, ra vào đến mức cảm thấy dường như là chán ngấy đi từ lâu rồi..