Trừ Sở Tẫn Tiêu ra Ninh Tễ chưa từng thân mật với ai như thế. Ánh trăng tối nay sáng vằng vặc, trong lều trại cũng không tối.
Hai thở hai người giao thoa, khuôn mặt Sở Tẫn Tiêu từng chút lọt vào mắt Ninh Tễ.
Hình người của hắn hoàn toàn khác với dáng vẻ của Huyền long.
Tướng mạo của Sở Tẫn Tiêu vẫn rất đẹp, lúc này khi cười mắt hắn như chứa cả dòng sông xuân, chậm rãi nhìn Ninh Tễ.
"Sư tôn, thoải mái không?" Hôn xong, hắn chống tay nhìn Ninh Tễ.
Rõ ràng quan hệ của hai người là sư đồ, nhưng Ninh Tễ lại ngoài ý muốn không chán ghét hành động này.
Đôi mắt tựa đầm nước lạnh của y lẳng lặng nhìn Sở Tẫn Tiêu, khiến người nọ nhịn không được lại muốn hôn y.
Hắn kiên cường suốt cả ngày, đến đêm xuống lại như trẻ nít ôm y đòi hỏi từng chút một.
Muốn nạy toàn bộ ấm áp giấu dưới sự lạnh lẽo ra.
Vừa bắt đầu Ninh Tễ còn ngẩn ngơ nhưng qua lát sau y đã lấy lại tinh thần, khi Sở Tẫn Tiêu hôn lên mắt y, cảm giác nhột xa lạ khiến y khẽ chớp mắt.
Hàng mi dài chậm rãi rủ xuống, dưới ánh trăng ánh mắt hai người giao nhau, chiếu ra bóng dáng của đối phương.
Ninh Tễ nhìn thấy ảnh ngược của mình trong ánh mắt vô cùng dịu dàng của Sở Tẫn Tiêu.
Màu da y rất trắng, vậy nên sau khi hôn đuôi mắt của y đã chuyển sáng đỏ nhạt, Sở Tẫn Tiêu dừng lại hít hà một tiếng.
Lúc này cũng không thích hợp làm đến cuối, thương tích của Sở Tẫn Tiêu vẫn chưa lành. Động tác vừa rồi khiến vết thương sau lưng hắn lại nứt ra một ít.
Mùi máu trong phòng thoáng chốc trở nên nồng hơn, khi thiếu niên kia bình tĩnh nhìn Ninh Tễ thì ý cười nhàn nhạt trong mắt y chợt vụt tắt. Như hàn băng tan rã, nét cười hoa quỳnh hiện ra.
Lần đầu tiên Sở Tẫn Tiêu thấy sư tôn như vậy, tim bất giác đập nhanh hơn.
Vì tim đập nhanh nên tay nắm sư tay sư tôn cũng siết lại.
Ninh Tễ rủ mắt quyết định nghe theo nội tâm của mình, đây là quyết định nguyên thủy nhất dựa theo bản năng nội tâm.
Không có cảm xúc có áy náy, trách nhiệm đáp lại linh tinh trong trí nhớ quấy nhiễu. Dưới tình huống không rõ quan hệ của hai người, Ninh Tễ vẫn rung động với Sở Tẫn Tiêu.
Ký ức của y dừng lại vào đêm tỏ tình, y vốn nên từ chối. Nhưng trái tim như ngâm trong nước mềm [1] lại khiến y không thể từ chối được.
[1] 软水 (Nước mềm): Là nước chứa hàm lượng khoáng chất hòa tan ít hơn nước rất nhiều so với nước cứng. Nước mềm có ít kiềm, muối... như nước mưa.
Ninh Tễ tỉnh táo nhìn nhận bản thân, tỉnh táo nhìn Sở Tẫn Tiêu hôn môi mình. Y gần như buông thả tùy ý để hai người tiếp xúc thân mật, sau đó lòng y thầm có đáp án.
"Ta đã từ chối ngươi bao giờ chưa?" Y đột nhiên hỏi.
Vết máu sau lưng thấm lên y phục, Sở Tẫn Tiêu cười nói: "Sư tôn từng từ chối ta nhiều lần lắm."
"Thế cuối cùng ta có đồng ý với ngươi không?" Ninh Tễ nhìn bàn tay hai người cầm nhau.
Sở Tẫn Tiêu không ngờ sư tôn sẽ hỏi vậy, hắn ngẩn ngơ rồi nhẹ giọng nói: "Sư tôn đã nhận lời sẽ hợp tịch với ta." Vì không rõ cảm xúc lúc chấp nhận hắn của sư tôn thế nào nên câu này Sở Tẫn Tiêu nói rất khẽ.
Nói xong, hắn bỗng thấy sư tôn rút tay về, đốt ngón tay lạnh băng rời khỏi tay hắn, Sở Tẫn Tiêu có hơi thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, lại lần nữa có người nắm lấy tay hắn.
Dù là khi làm chuyện như vậy, sắc mặt Ninh Tễ vẫn lãnh đạm, nhưng động tác của y lại rất kiên định.
Lúc Sở Tẫn Tiêu ngạc nhiên, Ninh Tễ mở miệng: "Sở Tẫn Tiêu, bây giờ ký ức của ta lùi về mười ba năm trước, lúc ấy ngươi tỏ tình với ta ở ngoài viện."
"Bây giờ ta đáp lại ngươi của mười ba năm trước, cũng là đáp lại Sở Tẫn Tiêu của hiện tại."
Xưa giờ y không phải là kẻ lảng trách, ký ức thiếu hụt chỉ khiến Ninh Tễ càng rõ cảm nhận của mình hơn thôi.
Khi hai người dùng tư thế thân mật tiếp xúc với nhau, ánh trăng biến mất, Sở Tẫn Tiêu nghe thấy sư tôn nói: "Ta sẽ không vì áy náy và trách nhiệm mà ở bên người khác."
"Ta nhận lời ngươi chỉ vì thích thôi."
Thích.
Sư tôn cũng thích hắn.
Tim Sở Tẫn Tiêu đập nhanh đến mức chính hắn cũng nghe thấy, ngay sau đó miệng vết thương trên lưng được linh lực chữa lành.
Hắn quay đầu thì thấy ánh trăng hoàn toàn biến mất.
Giữa màn đêm, giọng sư tôn cực kỳ êm tai: "Ngủ đi."
Hương thơm mát lạnh vấn vít xung quanh, vết thương sau lưng Sở Tẫn Tiêu được vuốt ve, những bất an sâu trong lòng hắn cũng bị phẩy đi.
Cảm giác mệt mỏi ập đến, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng chìm vào màn đêm.
Ninh Tễ nhìn hắn, đuôi chân mày cũng giãn ra.
...............
Không chỉ có đệ tử đóng giữ ở Tu Chân giới chú ý đến tình hình chiến đấu ở Ma vực, mà ngay cả yêu vương Khổng Linh cũng điều tra tình hình ở Ma vực.
Hắn không biết hôm đó Ninh Tễ đã đi cùng Tạ Dữ Khanh hay bị Lâu Nguy Yến chặn lại nên sai người điều tra cả hai bên, cuối cùng lúc này cũng có kết quả.
"Bẩm vương thượng, có tin." Tiểu yêu điều tra tin tức vội bước vào.
Khổng Linh xoay người lại nhanh đến mức ngã bàn cũng chẳng thèm để ý.
"Ninh Tễ đâu?" Mấy ngày nay hắn vì chuyện Ninh Tễ mà sớm đã không còn dáng vẻ lúc trước, lúc này càng thêm sốt ruột.
Tiểu yêu thở hổn hển: "Điều tra được hôm qua kiếm tôn xuất hiện ở chiến trường Ma đạo."
"Có lẽ lúc này đang ở Ma vực."
Trên chiến trường Ma đạo, Khổng Linh thầm căng thẳng, theo bản năng hỏi: "Y có... bị thương không?"
Tiểu yêu lắc lắc đầu: "Cách quá xa nên các thám tử không biết."
"Nhưng dựa vào tu vi của kiếm tôn, nghĩ chắc là kiếm tôn không sao." Tiểu yêu ngẩng đầu lên, đắn đo nói.
Khổng Linh cũng quan tâm đến loạn, sau khi biết Ninh Tễ không sao lòng hắn mới thoáng thả lỏng, nhưng vẫn lo lắng không thôi
Ngày ấy y chủ động rời đi, có phải là do đã nhận ra cái gì không?. Ngôn Tình Cổ Đại
Khổng Linh lừa gạt Ninh Tễ mấy ngày nay, nói lời lừa bịp mà cả hai đều biết, nhưng lòng vẫn có chút chờ mong, mong Ninh Tễ thật sự có thể ở lại.
Nhưng hắn vẫn đánh mất người nọ.
Khổng Linh ủ dột, siết chặt tay.
Tiểu yêu lẳng lặng chờ sai bảo, tưởng rằng vương thượng sẽ sai người đuổi theo kiếm tôn. Ai ngờ qua hồi lâu mới nghe vương thượng nói: "Tiếp tục quan sát chiến trường Ma đạo đi."
Không chỉ tiểu yêu mà Hoa yêu hiểu rõ tính tình của vương thượng cũng có hơi kinh ngạc, hai người do dự nhìn Khổng Linh.
Khổng Linh chậm rãi rủ mắt, lòng thầm chua xót.
Hắn thích người nọ, nhưng lúc trước hắn làm sai, ánh mắt chán ghét và lãnh đạm của Ninh Tễ hiện lên trước mắt.
Khổng Linh siết chặt tay, khuôn mặt diễm lệ nhìn không rõ cảm xúc, chỉ giơ tay ra hiệu hai người lui xuống.
Bên trong Cô Nguyệt lâu, Tạ Dữ Khanh tỉnh lại vào ngày thứ hai sau khi Ninh Tễ rời đi.
Hắn vừa muốn đứng dậy đã được đệ tử vội đỡ dậy.
"Lâu chủ à, ngài vừa tỉnh lại nên cẩn thận chút." Đệ tử kia hoảng sợ.
Tạ Dữ Khanh nhìn xung quanh: "Là ai đưa ta về?"
Ký ức cuối cùng trước khi hôn mê của hắn là bóng dáng của Ninh Tễ.
Bóng người màu trắng ấy chợt lóe lên trước mắt rồi biến mất, đệ tử đó không biết mâu thuẫn giữa hắn và kiếm tôn, thấy lâu chủ hỏi thì trả lời: "Là kiếm tôn."
"Ngày đó ngài bị thương nặng lắm, là kiếm tôn đưa ngài trở về."
Ninh Tễ.
Quả thật... là y.
Tạ Dữ Khanh siết chặt tay, lòng thầm ngẩn ngơ, không ngờ y vẫn nguyện ý cứu mình.
Ngay lúc hắn sững sờ, đệ tử kia cẩn thận nói: "Sau khi đưa ngài về, kiếm tôn còn ở lại đây mười ngày, nghe y tu nói xong hình như còn dùng linh khí giúp ngài trị thương."
Nói xong, đệ tử kia có hơi cảm thán phẩm chất của kiếm tôn.
Vẻ mặt Tạ Dữ Khanh lại trắng bệch.
Ninh Tễ đợi thương tích của hắn ổn định rồi mới rời đi. Lòng hắn có chút mệt mỏi, lần đầu tiên dự cảm mãnh liệt đến thế.
—— Sau khi lần nữa cứu hắn, duyên nợ giữa hắn và y hoàn toàn cắt đứt.
Y trả lại toàn bộ mà chẳng muốn hắn trả công, từ đây triệt để không thẹn với lòng.