Tô Bích Vân sau khi xả cơn tức dồn nén trong lòng bằng cách đánh nhau với Ninh Lạc cuối cùng cũng chịu buông bỏ.
Trước khi đi, cô quay lại nhìn tình đơn phương một thời của mình, vẫn là bộ dáng thờ ơ đó, đôi mắt sáng đó, và nụ cười khiến người khác vô ý thức mà vui vẻ, cô thở dài, đưa tay vẫy vẫy:
"Chúng ta vẫn là bạn chứ?"
Cô hỏi vậy thôi chứ thừa biết câu trả lời.
Tử Đằng gãi đầu, cười nhẹ:
"Vâng ạ! Đàn chị!"
Tim Tô Bích Vân đập bình bịch.
Ôi! Tình đơn phương của cô sao nói bỏ là bỏ được!!! Từ nỗi đau thương hoá thành nỗi căm phẫn, Tô Bích Vân liếc xéo Ninh Lạc, kẻ cũng đang liếc xéo cô.
Tử Đằng thấy không ổn liền đứng lên che mắt đầy sát khí của Ninh đại thiếu gia.
"Chị về thong thả!"
Ninh Lạc: ......
Tô Bích Vân lúc này mới thấy khá thoải mái, ung dung ra về như kẻ giành chiến thắng.
Đương nhiên trước khi đi cô đã lau hết phấn son tèm lem và sửa lại mái tóc rối, cô vốn xinh đẹp, để mặt mộc thì cũng xinh đẹp.
Sau khi thấy tình địch rời khỏi, Ninh Lạc kéo tay Tử Đằng ra.
Hậm hực!
Tử Đằng biết Ninh Lạc đang giận mình.
Nhưng cậu không biết cách dỗ a!
Trông thấy cái áo màu lam nhạt bị một vũng nước ép dâu nghiễm nghệ chiếm lấy một góc, khá kỳ, để Ninh đại thiếu gia về với bộ dạng lôi thôi này thì Ninh Khương xé xác cậu mất:
"Ninh Lạc, trong tủ tôi còn vài bộ đồ mới, để tôi lấy cho cậu tắm"
Ninh Lạc ngước mặt lên.
Khoé môi mấp máy.
Tắm ở nhà bạn trai!?
Cong cong môi.
Vậy là có cớ tặng đồ và cả cơ hội chôm vài thứ nữa!
Tử Đằng vào phòng ngủ khoảng vài phút rồi bước ra với một cái áo phông màu trắng sữa, quần jean đen.
Chiều cao của Tử Đằng và Ninh Lạc không mấy khác biệt nên sẽ khá vừa vặn.
"Cậu mặc tạm nhé-"
Ninh Lạc ôm chầm bộ đồ vào người chạy vào nhà vệ sinh.
Thật ra cậu muốn Tử Đằng đem đồ của mình cho cậu mượn cơ.
Tử Đằng: ......chắc cậu ấy khó chịu với cái áo rít đó lắm...
Lúc thay quần áo Ninh Lạc mới phát hiện, loại vải này không phải là loại rẻ tiền, vải vừa chắc, vừa mềm, giá thị trường ít nhất cũng 600, 700 nghìn.
Một cô nhi tự lo như Tử Đằng sao lại có tiền mua loại này? Trong khi một buổi làm thêm nhiều nhất cũng chỉ có 200 nghìn, thêm tiền học, tiền ăn uống và cả tiền thuê nhà nữa.
Ninh Lạc thắc mắc là thế nhưng khi ra ngoài vẫn là bộ dạng như thường.
Về tìm hiểu kĩ mới được
Bộ quần áo bị dơ của Ninh Lạc đã được cậu giặt sạch rồi phơi ở lang cang.
Cậu không muốn đem về, cố ý để đấy cho Tử Đằng đem cất.
Vì cậu biết Tử Đằng sẽ không tự tiện bỏ đồ cậu.
Như vậy mới giống một đôi
Tử Đằng sớm đã đi làm cơm trưa, chiến trường cậu đã dọn dẹp xong trong lúc Ninh Lạc đi tắm rồi.
Ninh Lạc với lấy cái điện thoại.
Tin nhắn mười lăm phút trước hiện lên:
- Lão già nói nhiều: có kết quả rồi.
- Lão già nói nhiều: chiều dắt thằng nhóc đó đến gặp ông.
Ninh Lạc căng thẳng.
Độ tương thích ra sao mà ông đòi gặp mặt!?
..............................
Khương tay run run cầm tờ giấy xét nghiệm.
Kết quả này thật không thể tin nổi.
Đừng nói chi đến Ninh Khương, bác sĩ Ngọc người đưa ra kết quả còn chẳng thể tin đây!
"Chưa bao giờ có trường hợp này"
Thật vậy, độ tương thích đến 100 phần trăm là điều chưa bao giờ xảy ra trong lịch sử! Cặp đôi nắm giữ kỷ lục cũng chỉ có 92 phần trăm thôi!
Thế giới này hiếm khi có ai có độ tương thích trên 80.
Các kết quả nghiên cứu cho thấy, hầu hết alpha có cấp độ cao hơn omega thì độ tương thích sẽ phù hợp nhau hơn.
Còn đây lại là sao? Tử Đằng alpha cấp D! Ninh Lạc tận cấp S!.