“Hả,
?”
Miệng của Ngọc Cảnh Anh méo xệch, hai tay bấu víu lấy tay thầy giáo bằng vẻ mặt không thể tin được.
Sao lại có thể như vậy? Mới có đầu học kì mà? Sao lại có thể có con điểm thấp như vậy được?
Cậu còn chưa chuẩn bị gì hết a….
Ngọc Cảnh Anh chính là kiểu người học dốt điển hình, chứ không phải học bá giả vờ học tra hay gì cả.
Ngày trước thấy sức khỏe cậu không tốt nên ba mẹ cậu mới thư thả không ép cậu học.
Nhưng có ai ngờ, thả một phát là thả luôn.
Vương Chu có thâm niên làm giáo viên chủ nhiệm hơn mười năm nhưng chưa bao giờ gặp phải học sinh học dở như vậy.
Ngọc Cảnh Anh gần như không có một chút kiến thức cơ bản nào về tất cả các bộ môn.
Ông thở dài thườn thượt.
Nếu không có Ngọc gia không biết tương lai của em ấy như thế nào nữa.
“Ngọc Cảnh Anh, kết quả này so với năm 11 là tụt hạng nữa.”
“Thầy ơi, Ngọc đại ca bây giờ đã đứng chót trường rồi.
Có học dở hơn nữa cũng không tụt xuống vị trí dưới được đâu.”
Tiếng mọi người phụt cười nhưng sau đó cố nén lại.
Lâm Bối Bối bên cạnh thì cười không nể nang gì.
Ngọc Cảnh Anh dẩu môi ra, trừng trừng nhìn tên nhóc vừa trêu chọc mình.
Hai cái má phồng lên như chuột hamster nhét đồ ăn vào trong vậy.
Danh Hoài nhìn mà cảm thấy buồn cười không thôi.
Nhưng dù cho cậu ấy có học dở hơn nữa nhưng có Ngọc gia chống lưng, tương lai cậu ấy cũng đẹp hơn khối người.
Đó không phải là việc mà hắn nên lo ở đây.
“Kết quả thi của các em đã được gửi về cho phụ huynh.”
Hả? Miệng trùm trường há lớn như có thể nhét được quả trứng gà vào.
Tay cậu cầm kết quả thi mà run rẩy.
Nói như vậy lúc này ở nhà….
Ngọc gia.
Cha mẹ và hai người anh trai của Ngọc Cảnh Anh ngồi trên sô pha nhìn bảng điểm của con em mình mà đồng loạt thở dài.
Vẫn biết là học dốt nhưng có thể dốt đến như vầy đúng là kì tích a.
“Haizz ..
là tại tôi.
Nếu tôi không nuông chiều nó quá đáng, có lẽ đã không nên cơ sự này.”
“Bà nó, đừng nói thế.”
Lúc này anh trai cả Ngọc Cảnh Anh là Ngọc Cảnh Hạo mới lên tiếng.
“Con sẽ nói chuyện với em.
Nếu kết quả học tập học kì mới không tiến bộ thì không làm đại ca gì nữa.”
Bốp….
Ngoài cửa vang lên tiếng rơi đồ.
Ngọc Cảnh Anh há hốc mồm đánh rơi bình nước xuống sàn sau khi nghe anh trai mình đe doạ.
Không được a.
“Anh hai, không được đâu, anh giết chết em mất.
Em muốn làm đại ca cơ.”
“Có đại ca nào học dở như em không hả?”
Ngọc Cảnh Anh lảm nhảm trong miệng.
“Là trùm trường học tra mới suất.
Anh không hiểu gì cả.… ui da….”
Ngọc Cảnh Hạo gõ đầu em mình một cái bốp, cậu lập tức chạy ra sau lưng anh hai mình trốn tránh.
“Những lời anh nói lúc nãy đều là thật.
Không lo mà cải thiện thành tích đi thì cái ghế trùm trường của em cũng sẽ bị cắt.”
“Anh cả ơi… ơi….”
“Làm nũng vô dụng.”
Đợi người nhà tản đi hết, Ngọc Cảnh Anh mới dùng đôi mắt to tròn ngấn nước của mình nhìn anh hai mình là Ngọc Cảnh Thâm.
Đây chunhs là người chiều chuộng cậu nhất nhà a.
“Anh hai….”
“Haiz… Cảnh Anh, chuyện này anh cũng không giúp được em.
Hay là anh tìm cho em gia sư nhé.”
Ngọc Cảnh Anh nghe tới đây thì lắc đầu.
Không được đâu, có đại ca nào mà lại thuê gia sư chứ.
Để bọn trường Hoa Tím nghe được chúng cười cậu chết.
“Haiz….”
Lâm Bối Bối nghe thằng bạn thân của mình thở dài mà phát bực.
“Mày đừng thở dài nữa? Có chuyện gì nói tao nghe xem.”
“Haiz…ui da.”
Bị bạn thân gõ cuốn tập trên đầu, Ngọc Cảnh Anh cảm thấy uỷ khuất.
Đi đâu cũng bị ăn hiếp.
Cậu đúng là đại ca đáng thương nhất trên đời mà.
“Nói đi.”
“Anh cả đe doạ sẽ phế truất tao nếu tao còn không tiến bộ.”
“Phụt…”
Lâm Bối Bối buồn cười đến mức phun ra một ngụm nước.
Cậu công nhận lời đe doạ này có hiệu lực nha.
“Không định tìm gia sư à?”
Ngọc Cảnh Anh chống cằm buồn rười rượi lắc đầu.
Vì chuyện này mà đêm qua cậu ngủ không được, trằn trọc đến 1h sáng a.
Lâm Bối Bối từng cố gắng phụ đạo cho cậu rồi nhưng cuối cùng mọi việc bất thành a.
Cậu không hiểu được những gì thằng bạn thân giảng giải.
Cuối cùng cả hai đành bỏ cuộc.
Danh Hoài từ phía cửa sau của lớp đi vào thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Các nữ sinh đồng loạt ôm theo vở đến chỗ cậu ta nhờ chỉ bài.
Danh Hoài đến có mấy ngày đã soán ngôi đầu bảng của lớp bên khiến tất cả đều bất ngờ.
Vương Chu cười thấy răng không thấy mắt, gặp ai cũng hớn hở cả.
Thậm chí lớp 12C còn cử người qua nhìn tình hình và quan sát tên nhóc mới đến này nhưng cũng không dám gây sự.
Dù sao còn Ngọc Cảnh Anh ở đó, động vào người của lớp 12A là chọc phải ổ kiến lửa đấy.
Lâm Bối Bối nhìn đám đông bu lấy Danh Hoài lập tức nhảy số trong đầu, quay sang nhìn thằng bạn ngu ngốc đang sầu não của mình huých huých.
“Gì thế?”
“Mày nhìn đi.
Với cái lực học chấn động của mày thì tao tìm được một gia sư bí mật cực kì phù hợp cho mày rồi đấy.”
Nói rồi cậu ta hất cằm về phía Danh Hoài.
Cái đầu nho nhỏ của Ngọc Cảnh Anh lập tức nhảy số theo.
Đúng a.
Danh Hoài học rất giỏi hơn nữa có vẻ có thiên phú trong cái việc giảng dạy này.
Cậu ta lại đang nắm trong tay bí mật của mình.
Nhìn thế nào cũng thấy phù hợp cả.
“Lâm bảo bảo, có ngày mày cũng có chút tác dụng đó.”
“Tất nhiên.”
Danh Hoài đang chăm chú giảng bài cho lớp trưởng thì bỗng nhiên cảm nhận được một ánh mắt có hơi lạ nhìn mình.
Ngẩng đầu lên thì chỉ thấy đại ca trường dùng ánh mắt to trong nhìn mình chằm chằm như ánh đèn ô tô.
Có đôi lúc cậu không thể nào hiểu được tên đại ca này.
Tính cách có hơi tưng tửng nhưng quan trọng là sao mạch não có vẻ bị chạm chạm thế nhỉ.
Tan học….
Ngọc Cảnh Anh đang ngồi thập thò ngoài cửa sổ nhìn Danh Hoài thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về thì bỗng nhiên có mấy tên học sinh từ lớp 12C tiến tới.
“Này thằng nhà nghèo kia…”
Người đi đầu là một thằng bộ dáng như cà lơ phất phơ.
Ngọc Cảnh Anh biết tên này.
Một thằng nhà giàu chuyên chơi gái và chơi chất cấm.
Nhưng gia đình có quyền thế nên giúp hắn ím mấy chuyện này xuống rồi.
“Mày là Danh Hoài đúng không?”
“Đúng.”
Danh Hoài nhíu mày nhìn đám người có vẻ muốn gây sự trước mắt.
Bốp…
Tên đầu đàn không nói hai lời lập tức cho cậu một nắm đấm.
Danh Hoài ngã xuống sàn, cậu đứng lên chùi vết máu sau đó tiếp tục sắp đồ đi về.
Không phải cậu không có khả năng đánh lại nhưng cậu biết.
Kẻ trong trường này không sang thì quý, một kẻ bình dân như cậu đấu không lại.
Nhịn xuống vẫn là tốt nhất.
“Tại mày mà ông thầy đó quở trách bọn tao.
Mày không biết điều nhỉ?”
“Mẹ mày không dạy được mày thì để tao dạy.”
Nói rồi tên côn đồ đấm thẳng vào mặt Danh Hoài thêm cái nữa.
Cậu nhắm mắt lại, chỉ có điều đợi một lúc lâu cũng không thấy đau đớn gì.
Bốp….
“Cảnh Anh….”
Ngọc Cảnh Anh bụm lấy con mắt bị đánh của mình.
Đau quá đi mất.
Huhuhu….
Cậu không muốn đỡ đòn hộ đâu.
Cậu chỉ xông ra muốn bắt lấy nắm đấm của tên kia nhưng bắt trượt nên nó đi thẳng vào mặt cậu.
Ngọc Cảnh Anh dơ tay chùi mũi.
Hu hu hu… chảy máu mũi rồi.
Danh Hoài vội vàng lấy khăn giấy nhét vào lỗ mũi của người đằng trước.
Xông ra làm gì không biết.
Đám côn đồ thấy mình đấm nhầm Ngọc Cảnh Anh thì ba hồn bảy vía lên mây.
Tên nào tên nấy run cầm cập.
Họ sợ Ngọc gia tìm mình trả thù.
Cuối cùng tất cả ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Trong phòng học chỉ còn Danh Hoài và Lâm Bối Bối đang tìm cách an ủi đại ca khóc nhè vì đau..