Ngọc Cảnh Anh và người bạn thân Lâm Bối Bối của mình đứng chống nạnh trước một quán ăn gia đình khá đông khách.
Cả hai mặc đồ vest nghiêm túc, lại đeo đôi kính đen không hợp lứa tuổi, tay thì xách cặp da như mấy ông luật sư khiến người đi qua đi lại đều nhìn chằm chằm.
“Bối bảo bảo, có phải bọn họ cảm thán trước vẻ đẹp của tớ đúng không? Bọn họ đang run sợ.”
Vừa nói, Ngọc Cảnh Anh vừa vuốt mái tóc xịt keo bóng loáng của mình.
Lâm Bối Bối trong lòng thở dài.
Người ta không cười cho là may, ở đó mà ngưỡng mộ.
Triệu Xuyến Chi ở trong quán đã chú ý rất lâu đến hai cậu nhóc ăn vận như người lớn ở bên ngoài.
Trông cách ăn mặc cũng không giống người đến gây sự, sao cứ nhìn chằm chằm trong quán như thế.
Danh Hoài học bài xong định xuống phụ mẹ mình thì suýt té ngửa.
Hai tên bạn cùng lớp của cậu đứng đây làm gì? Ăn vận cái kiểu gì thế kia?
“Đại ca, Lâm Bối Bối… hai người…”
“Cậu xuống chậm quá đó.
Cậu biết tôi chờ bao lâu rồi không?”
Ngọc Cảnh Anh vừa nói vừa càu nhàu.
Mồ hôi lấm tấm trên đầu mũi.
“Sao anh không vào trong?”
“Hừ.
Tôi phải đứng đây để người khác ngắm được vẻ uy nghi của mình chứ.
Cậu yên tâm, người ta nhìn thấy tôi sau này sẽ không gây chuyện cho quán nhà cậu đâu.”
Danh Hoài nhìn ánh mắt tò mò của người đi đường.
Bỗng nhiên cậu cảm thấy có hơi xấu hổ.
Tên đại ca này có vẻ ảo tưởng quá mức rồi.
Phòng ngủ của Danh Hoài khá nhỏ nhưng được sắp xếp vô cùng ngăn nắp.
Cậu dọn bàn nhỏ để hai người bạn của mình ngồi xuống.
“Đại ca à, anh đeo kính đen như vậy, liệu có thấy được hợp đồng không vậy?”
Ngọc Cảnh Anh được nhắc nhở mới nhớ đến chiếc kính đen.
Cậu tháo vội ra rồi lắng nghe cậu giảng giải cái bản hợp đồng.
Quả nhiên, Danh Hoài rất có khiếu trong lĩnh vực này.
Chỉ giảng một chút mà Ngọc Cảnh Anh đã nắm bắt được hết các ý chính rồi.
Trọng điểm chính là nâng cao kết quả học tập và giữ bí mật chuyện kèm học này.
Về hai khoản này, Danh Hoài tự tin mình làm được.
Dù không làm được cũng phải cố gắng, mức lương Ngọc gia đưa ra rất cao đó.
“Vậy trước tiên để khảo sát tình hình học tập của anh, chúng ta làm một bài kiểm tra tổng hợp trước đã.”
Ngọc Cảnh Anh giương đôi mắt to tròn nhìn cậu như thể nhìn sinh vật lạ.
Kiểm tra? Sao đi kí hợp đồng mà cũng có kiểm tra vậy? Cậu không muốn đâu?
“Không… không… “
“Đại ca, tôi phải biết trình độ của cậu tới đâu mới có thể xây dựng lộ trình dạy kèm được.”
Thế là dưới sự thuyết phục của Danh Hoài, đại ca trường Hoa Lan đành cắn răng cầm bút làm kiểm tra.
Hai mắt bạn thân ngồi bên cạnh cũng dán sát vào.
“Mày làm được không?”
“Im đi.
Để tao biểu diễn cho mày xem.”
Danh Hoài ngồi đối diện nhìn Ngọc Cảnh Anh hí hoáy vô cùng nghiêm túc.
Được một lúc thì chống má chống cằm, nghiêng người sang một bên.
Có vẻ như không được rồi.
“Đã xong.
Cậu xem đi.”
Danh Hoài đầu đầy hắc tuyến nhìn bài làm trên tay.
Ngọc Cảnh Anh thì xấu hổ không dám đối mặt, nhìn chung quanh lung ta lung tinh.
Mất hết mặt mũi rồi.
Huhuhu.
Sau một hồi chấm bài thi, Danh Hoài kết luận ra được: mất gốc toàn bộ.
Đại ca trùm trường trước mắt này không có một chút căn bản nào.
“Đại ca, anh làm sao lên lớp vậy?”
“Danh Hoài, cậu mới vào nên không biết thôi.
Khu thí nghiệm và thư viện đắt đỏ trường Hoa Lan là do nhà họ Ngọc tài trợ đấy.”
“Cái tên này…”
Tuy hơi thô nhưng ở giới này là vậy.
Bố mẹ giàu có đập tiền cho con lên lớp.
Đợi hết chương trình cấp ba thì ra nước ngoài mang danh du học, sau đó mua một tấm bằng của một trường đại học nào đó.
Nói chung là có rất nhiều cách đánh bóng tên tuổi mà những người bình dân như Danh Hoài không biết được.
“Đại ca anh mất hoàn toàn căn bản rồi.
Muốn nâng cao kết quả chỉ đành từ từ đi lên thôi.”
Ngọc Cảnh Anh nghe vậy thì ỉu xìu như cọng bún.
“Không có cách nào đi nhanh hả?”
Bỗng nhiên hai mắt cậu sáng quắc, nhìn Danh Hoài chăm chăm như nhìn miếng mỡ.
“Hay là trong lúc thi cậu giúp tôi quay cóp đi, được không?”
Ngọc Cảnh Anh dán sát vào mùi Danh Hoài.
Mùi hương kẹo sữa ngọt mềm thấm đẫm ập vào mũi của cậu khiến tim cậu đập mạnh.
Sao đại ca trùm trường lại có mùi ngọt nị như vậy? Không hiểu sao tự dưng trong mắt Danh Hoài, Ngọc Cảnh Anh lúc này tựa như một ly trà dữa ngọt ngào vậy.
“Đại ca anh đánh giá cao khả năng của mình rồi.
Tôi sợ anh không kịp đọc hiểu để chép đâu.”
“Đúng vậy.”
Lâm Bối Bối gật đầu.
Đâu phải cậu chưa từng cho Cảnh Anh chép bài của mình.
Nhưng cậu ấy không hiểu nên chép cực chậm.
Cuối cùng bị thầy giám thị bắt được.
Dã tràng xe cát a.
“Hôm nay tôi sẽ lên lộ trình ba môn cơ bản cho anh trước.
Sau mỗi buổi học trên lớp anh có thể đến đây học.”
“Được a.”
Giọng của Ngọc Cảnh Anh ỉu xìu.
Cậu biết mình học dở nhưng không ngờ lại dở tới mức như này.
Nhưng không sao, vì tương lai trở thành đại ca trùm trường cấp ba lẫn đại học, Ngọc Cảnh Anh cố lên.
Nhìn thấy trong mắt đại ca sáng rực lên hai chữ quyết tâm, Danh Hoài cảm thấy thật sự đau đầu.
Không biết quyết định dạy học chi thiên hạ đệ nhất học tra của mình có đúng không đây.
Rầm….
“Đưa tiền đây.
Nếu không thì bà chết với tao.”
Dưới lầu vang lên tiếng đập đồ la hét, Danh Hoài tức tốc ba chân bốn cẳng chạy xuống.
Hai người còn lại ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng chạy theo.
Dưới lầu nhà Danh Hoài là quán cơm mẹ cậu mở.
Lúc này một đám côn đồ đang đe doạ bức ép Triệu Xuyến Chi giao tiền bảo kê.
Cũng may lúc này quán sắp đóng cửa nên không có khách a.
“Con mẹ tụi mày.
Hiếp người quá đáng…”
Danh Hoài lao xuống như một mũi tên, nhanh chóng che chở cho mẹ mình.
Tên cầm đầu đang cầm một thanh gậy sắt rất to lăm le đánh cả hai người.
“Mở quán ở phố nhà tao mà không giao tiền.
Hi mẹ con mày muốn chết rồi.
Tụi mày đâu đánh cả hai cho tao.
Miễn đừng đánh chết là được.”
Danh Hoài hai mắt đỏ ngầu, vớ đại con dao trong bếp muốn làm một trận với bọn nó.
Ngày nào cũng tới đòi tiền, còn cho người ta sống không hả.
“Con ơi..
con ơi…”
“Ui da.
Thằng chó nào ném tao.”
Tên đại ca đang hùng hùng hổ hổ thì bị một chiếc giày ném thẳng vào mặt, sờ sờ lên thì đã thấy chảy máu mũi.
Hắn tức điên gầm lên.
“Ông nội mày ném đó.”
Từ trên cầu thang, Ngọc Cảnh Anh uy vũ từng bước đi xuống.
Lâm Bối Bối bên cạnh nhìn thằng bạn mình diễn nét ngầu thì muốn cười rụng răng.
Nếu được cậu muốn bật bài “Bản sắc anh hùng” làm BGM cho cái khung cảnh này luôn đấy.
“Thằng chó, mày dám ném ông.”
“Ông mày ném đây.
Sao nào?”
Tên cầm đầu thấy người đi xuống là kẻ trắng trẻo lại còn lùn lùn thì đinh ninh là một quả hồng mềm dễ bóp.
“Được.
Nếu mày muốn chết thì ông cho này chết.
Ngư….”
“Ngừng lại.”
Ngọc Cảnh Anh phất tay cắt ngang lời hắn.
Trần đời cậu ghét nhất những ket ỷ mạnh bắt nạt kẻ yếu.
“Mày phải xem mày có đủ phân lượng đánh nhau với tao không đã.”
Ngọc Cảnh Anh lấy điện thoại gọi cho một số nào đó.
Đám đàn em cười như được mùa.
“Mày gọi ai, gọi cảnh sát sao? Ha ha ha… cảnh sát khu vực này còn phải nghe lời anh Phong đây đó… ha ha ha.”
“Ha ha ha….”
Ngọc Cảnh Anh cười nhái lại.
“Cảnh sát khu vực này nghe lời mày nhưng Cục trưởng cục cảnh sát thành phố là bác tao.”
Tự dưng không khí im lặng ngang hông.
Lúc này tiếng còi hú cảnh sát cũng vang lên ở bên ngoài..