Ngọc Cảnh Anh giận anh mình, giận cả Danh Hoài không chịu trả lời tin nhắn, giận cả thế giới.
Rõ ràng học cùng một lớp nhưng Danh Hoài lại cố tình làm lơ anh ta.
Anh ta hỏi bài thì giả vờ không nghe, anh hỏi ăn cơm cùng thì từ chối lạnh lùng.
Ngọc Cảnh Anh xụ mặt nhìn Danh Hoài, khí lạnh toả ra quanh thân.
Một bộ ta đây đang rất không vui.
Lâm Bối Bối ngồi bên cạnh thì lắc đầu thở dài.
Mối quan hệ của hai người này tưởng chừng như đã bình thường yên ổn trở lại, ai ngờ càng ngày càng trở nên xa cách hơn.
Ngọc Cảnh Anh bực dọc bản thân mà không có chỗ trút thì Danh Hoài cũng không dễ chịu gì.
Cậu cũng muốn nói chuyện, ăn cơm với anh nhưng sau cùng lại kiềm lòng mình lại.
Vẫn nên từ bỏ thì hơn.
Danh Hoài lắc lắc đầu chuẩn bị cho bài học, rũ bỏ tất cả mớ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu mình.
“Được rồi, hôm nay là kết quả bào kiểm tra.
Lớp trưởng, em phát bài ra đi.”
Vương Chu vừa nói vừa liếc nhìn cậu đại ca bàn đầu.
Ông không hiểu sao kết quả học tập của Ngọc Cảnh Anh mới vừa tiến bộ lại bị tụt dữ dội.
“Cảnh Anh, nếu trong thời gian này có gì khó khăn thì cứ nói với thầy.
Đây là thời điểm rất quan trọng, các em nên ưu tiên việc học hành là trên hết.
Đừng sao nhãng.”
Ngọc Cảnh Anh không cần nhìn kết quả cũng biết điểm rất tệ.
Lúc đó làm bài cậu không tập trung thêm nữa là không có ai dạy kèm nên mọi kiến thức trôi tuột đi cả.
Lâm Bối Bối nhìn bài tập thằng bạn mình với con điểm tồi tệ.
“Mày không sợ ba mẹ mày không cho mày làm đại ca nữa sao?”
Bối bảo bảo chọt chọt thằng bạn mình.
“Tao không quan tâm nữa.
Đại ca cái gì chứ? Đến người của mình còn không có được.”
“Mày đừng nản.
Hay mày cứ học đi.
Đừng quản Danh Hoài nữa.
Cậu ta không thích mày thì thôi.
Cần gì đâm đầu vào chứ.”
Ngọc Cảnh Anh đâm đâm ngòi bút vào trong giấy, một bộ chán nản không thôi.
Bối bảo bảo đúng là kẻ ế kinh niên, rốt cuộc cũng không hiểu gì cậu cả.
Kết quả kì thi lần này được gửi trực tiếp về số điện thoại của phụ huynh cho nên Ngọc Cảnh Thâm cũng biết.
Bố mẹ Ngọc Cảnh Anh cũng chờ sẵn con mình ở nhà.
Hai người không mong mỏi Cảnh Anh đạt được thành tựu gì to lớn nhưng chi ít chút kiến thức căn bản cấp ba cũng phải nắm vững.
Lúc Ngọc Cảnh Anh về tới nhà thì thấy anh ba mình đang khuyên bảo cha mẹ, anh cũng biết có chuyện gì xảy ra nhưng lúc này tâm trạng của anh rất sa sút, không muốn nói gì cả.
Cậu chỉ mở miệng xin lỗi ba mẹ sau đó xin phép về phòng.
Mọi người thấy Ngọc Cảnh Anh thường ngày vui vẻ nhưng hôm nay lại tiu nghỉu thì mọi lời muốn nói lại nghẹn ứ trong miệng.
Mẹ Ngọc vội vàng tiến lên sờ trán con mình, phát hiện nhiệt độ cao đến phỏng tay.
“A Anh, con sốt cao lắm đấy.
Con có mệt lắm không con.”
Mẹ Ngọc hoảng hốt, lo lắng đỡ con mình.
Ngọc Cảnh Anh cũng không phát hiện mình sốt từ lúc nào.
Cậu chỉ cảm thấy trong người rất mệt, suy nghĩ rất nhiều điều nhưng không ngờ lại bị sốt.
Mọi người trong nhà nhốn nháo cả lên.
Anh cả lập tức gọi bác sĩ.
Ngọc Cảnh Anh ý thức lập tức mơ mơ màng màng, không tự chủ ngồi bệch xuống cầu thang, hai chân mềm nhũn cả ra.
Lúc sau, cậu lập tức không còn nhớ được cái gì nữa.
Không gian xunh quanh bắt đầu tối mù.
Tất cả những gì còn đọng trong đầu chỉ có ánh mắt nụ cười của Danh Hoài.
Ngọc Cảnh Anh bị sốt rất cao, cũng may đến nửa đêm thì bắt đầu hạ.
Bố mẹ thật sự rất lo lắng cho anh.
Mẹ Ngọc ngồi trên giường vuốt ve mái tóc bếch mồ hôi vì sốt của con mình.
Đôi mắt đã đỏ bừng vì khóc lâu.
Cảnh Anh từ nhỏ đã ốm yếu nhiều bệnh.
Trải qua cuộc đại phẫu vài năm trước sức khỏe cũng không khả quan bao nhiêu, luôn luôn trong tình trạng bấp bênh.
“Con có chuyện gì khó khăn sao? Nói mẹ nghe đi.”
Linh cảm từ một người mẹ khiến bà biết con mình đang vướng phải một rắc rối nào đó.
Con trai ở tuổi này chính là độ tuổi ẩm ương, có rất nhiều điều cần giải quyết.
Nhưng vợ chồng bà có quá nhiều công việc nên gần như không có thời gian cho con.
Đúng lúc này, lại phát hiện ra mình chẳng hiểu gì về đứa con út của mình cả.
Tâm tư tình cảm của con mình, hai người cũng không hiểu.
Việc duy nhất hai vợ chồng biết chính là A Anh thích làm đại ca nên hai người đã vung tiền mua chức cho con.
Nhưng lúc này, bà lại có hơi hối hận vì không quan tâm con nhiều hơn.
Nhất là con bà lại đang ở trong giai đoạn quan trọng của cuộc đời.
Ngọc Cảnh Anh sốt đến mơ mơ màng màng, sau một đêm ngủ dậy tuy đã hạ sốt nhưng tinh thần vẫn cực kì uể oải.
Mấy chuyện đêm qua anh cũng quên hết sạch, nhưng vẫn còn cay cú chuyện Danh Hoài làm ngơ mình.
Thế là Ngọc Cảnh Anh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình bản thân đang dán miếng hạ sốt gửi qua cho ai kia.
“Nhìn xem, ai bị ốm nè?”
Đúng như dự đoán, Danh Hoài ngay lập tức trả lời lại.
“Anh sao thế? Sao dán miếng hạ sốt vậy? Có đau chỗ nào không?”
Ngọc Cảnh Anh bĩu môi.
Quan tâm anh như thế mà đến lớp liền giả ngơ.
Quan tâm như thế mà còn nói không thích anh.
Hừ.
Đúng là kiểu người miệng cứng tâm mềm mà.
Thế là Ngọc Cảnh Anh quyết định không trả lời tin nhắn để người bên kia lo lắng chết luôn.
Coi như trả đũa mấy lần cậu bơ anh.
Đại ca nằm trên giường, mở tấm ảnh Danh Hoài mình chụp lên, sau đó lấy ngón tay chọt chọt trán người trong hình.
“Này thì ngạo kiều.
Này thì làm bơ.
Cho lo lắng chết luôn nè.
Ông đây không thèm rep đâu.”
Đang chọt chọt tấm hình khí thế thì bỗng nhiên Ngọc Cảnh Anh nhận được tin nhắn từ đàn em của mình.
Sau khi đọc được nội dung tin nhắn, anh lập tức bất chấp tất cả ngồi dậy, lê lết thân xác rời khỏi nhà.
“Mẹ kiếp…”