“Con đến khách sạn rồi.
Mẹ yên tâm nhé.
Bố mẹ ở nhà ăn ngon ngủ kĩ, con đi chơi giải khuây ít hôm sẽ về với bố mẹ.”
“Được, con yêu.”
Ông bà Ngọc ở nhà nhận được tin nhắn của con trai cũng yên lòng.
Nói gì thì nói, ông bà vẫn rất tin tưởng nhân phẩm của Danh Hoài.
Danh Hoài quả thực là một chàng trai tốt tính hiếm gặp.
Không chỉ tình nguyện bảo vệ con trai hai người trước nguy hiểm mà bản thân cũng chín chắn mười phần trong chuyện của Ngọc Cảnh Thâm.
Ngọc Cảnh Anh không nhìn ra nhưng những người còn lại trong Ngọc gia đều biết, sợ là Danh Hoài đã âm thầm nắm nhiều chứng cứ việc làm xấu xa của Ngọc Cảnh Thâm trước đó rồi.
Nhưng cậu lại không báo cảnh sát mà âm thầm lựa chọn báo cho họ biết.
Ngọc gia cũng hiểu hành động của Danh Hoài hoàn toàn là vì Ngọc Cảnh Anh.
Cậu sợ anh bị tổn thương, sợ anh buồn phiền áy náy.
Chính hành động đó cũng góp phần bảo toàn danh tiếng cho Ngọc gia.
Ngọc Cảnh Anh so với người yêu nhỏ tuổi hơn thì còn nhiều ngây thơ lắm.
Ba Ngọc ngồi trên ghế phòng khách nhấp ngụm trà.
Không khí trong nhà lúc bấy giờ rất nặng nề u ám, cũng may là Danh Hoài đã đưa A Anh đi.
Nếu không với tình hình như lúc này chắc chắn ảnh hưởng tới cảm xúc của con.
Nói đến Ngọc Cảnh Thâm, tuy là con nuôi nhưng từ nhỏ đến lớn họ đều yêu chiều, dạy dôc hết mình.
Chỉ cần Cảnh Hạo, Cảnh Anh có thứ gì thì Ngọc Cảnh Thâm chắc chắn sẽ không thiếu.
Nhưng không biết làm sao, vẫn xảy ra cớ sự như ngày hôm nay.
Tất nhiên mọi chuyện không thể giải quyết chỉ bằng lời xin lỗi.
Nhưng mọi người đều ngầm hiểu đợi qua kì thi quan trọng của A Anh, Ngọc Cảnh Thâm chắc chắn sẽ bị đem ra hỏi tội lần nữa.
Ngọc Cảnh Thâm cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại nhà nữa.
Hắn không dám dùng bộ mặt xấu xí của mình đối diện với A Anh.
Ngày này thế mà đến nhanh như thế.
Thái độ chán fhets của A Anh làm hắn đau đến tận tim gan.
Danh Hoài đó có gì mà tốt? Chẳng phải hắn đã xin lỗi rồi hay sao? Tại sao A Anh và mọi người vẫn không chịu buông tha cho hắn?
Ngọc Cảnh Thâm có thể cảm nhận được không chỉ Cảnh Anh mà cả bố mẹ và anh cả đều dần dần coi trọng Danh Hoài hơn hắn.
Điều này chính thức làm cảm xúc hắn bùng nổ.
Phải chi lúc trước tên đại ca Vương đó đánh mạnh một chút, tốt nhất là khiến tên ngán đường anh chết đi cho rồi.
Danh Hoài sống chỉ để làm cái gai trong mắt Ngọc Cảnh Thâm hắn mà thôi.
Ngọc Cảnh Thâm đánh mạnh lên bức tường trong khách sạn.
Đợi phong ba này qua đi, hắn sẽ dạy cho tên không biết trời vao đất dày đó một bài học.
Nhưng mà tạm thời hắn cứ phải an tĩnh ngoan ngoãn lấy lại ấn tượng tốt đẹp trong mắt người nhà cái đã.
Mặc kệ Ngọc Cảnh Thâm chửi rủa tức giận ra sao, Danh Hoài ở bên người yêu vẫn chơi rất vui.
Nụ hôn trên bãi biển đó như kéo gần mối quan hệ của hai người thêm một bậc.
Trong lúc cậu đang tắm thì Ngọc Cảnh Anh lục lọi sắp xếp đống đồ trong ba lô mình mang theo.
Lúc sáng đi gấp quá, anh chỉ vơ đại một ít quần áo nhét vào cặp đi học của mình chứ chưa phân loại ra nữa.
Đúng là bốc đồng mà.
Nhưng cuộc sống này đôi lúc cũng phải có chút ít bốc đồng mới càng thêm thú vị.
Bộp…
Một vật gì đó rơi từ trong ba lô ra.
Ngọc Cảnh Anh còn đang thắc mắc thì vừa liếc ra một cái mặt mày đã đỏ như máu.
Sao cái này nó lại ở đây được? Anh có bao giờ nhét nó vào đây đâu.
Ngọc Cảnh Anh thừa nhận bản thân từng có làn mua BCS vì tò mò, nhưng anh mua rồi giấu đi chứ không có xài làm gì.
Còn đây là cái gì? Sao đủ loại đủ kích cỡ thế này.
Cứ như là hốt hết tất cả bao có ở cửa hàng tiện lợi vậy.
Cạch..
“Anh làm gì mà ngồi ngần người ra thế?”
Danh Hoài tắm xong, lau tóc đi vào thì thấy người yêu mình ngồi ngẩn ngơ trên giường, bộ dáng thất hồn cứ như bay đi đâu đâu.
Nghe thấy tiếng, Ngọc Cảnh Anh vội vàng quơ quơ quào quào đống đồ trên giường, nhét đại vào trong ba lô.
“Không có… không có gì đâu…”
Miệng thì nói không có nhưng hành động thì khả nghi.
Danh Hoài nhướng mày đi tới gần bắt lấy bàn tay nho nhỏ đang giấu đồ vật của anh.
“Không có… A Anh, anh làm em nghi ngờ đấy nhé.
Anh giấu cái gì đúng không?”
“Không… không có mà….”
Ngọc Cảnh Anh lắp ba lắp bắp.
Hai má đỏ bừng, cái tai nho nhỏ cũng đỏ tựa hồ sắp nhỏ ra máu vậy.
Danh Hoài liếc sơ qua liền biết vật A Anh giấu giấu diếm diếm là gì rồi.
Cậu cười cười thì thầm bên tai người yêu mình.
“Hoá ra là A Anh đã chuẩn bị sẵn.
Em thật thiếu sót quá đi.”
Ngọc Cảnh Anh nghe đến đây thì mặt đã đỏ như trái táo.
Bây giờ anh nói bản thân không biết gì thì có kịp không? Anh thật sự không có chuẩn bị cái này mà.
Ba ơi, chắc là ba bỏ vào đúng không? Ba làm con của ba ngại chết đi được.
Bây giờ có cái lỗ là con chui xuống rồi.