Thứ Sáu, Thẩm Lưu Phi tới đón Tạ Lam Sơn đúng hẹn. Tạ Lam Sơn ngậm thuốc lá, tay đút túi đứng tựa ở cổng cục thành phố dưới ánh Mặt Trời rát bỏng. Thấy xe Thẩm Lưu Phi chạy tới, anh rút điếu thuốc trong miệng ra rồi cười với y: “Cuối cùng cũng đợi được anh rồi.”
Thẩm Lưu Phi không có thói quen tới muộn, y nhìn đồng hồ thì thấy còn sớm hơn giờ hẹn năm phút. Y nghiêng người vươn tay mở cửa xe cho Tạ Lam Sơn: “Do cậu sốt ruột quá thôi.”
“Tôi nhớ anh mà,” Tạ Lam Sơn ném đầu lọc thuốc rồi ngồi lên xe, nụ cười bên khóe môi tươi hơn rất nhiều, “một ngày không gặp mà như đã rất lâu.”
Trong khoảng thời gian quen biết nhau này, hai người cũng đã quen với tính cách của người còn lại, Tạ Lam Sơn thích chiếm hời từ người khác qua lời nói nhưng cũng chỉ giới hạn ở lời nói mà thôi. Thẩm Lưu Phi không thèm đáp lại anh, y hỏi: “Đi đâu đây?”
Tạ Lam Sơn cười thần bí: “Tới bến tàu Tây Môn, đi tàu ra đảo.”
Xe vừa khởi động thì Đào Long Dược chẳng biết từ xó nào trong cục thành phố xông ra, hắn gào lên với đám khói xám xả ra từ ống xả: “Tối nay nhớ phải về đấy, ngày mai ‘Ấn Tượng Trung Hoa’ khai mạc rồi, công an chúng ta cũng có trách nhiệm bảo vệ an ninh, có nghe thấy không hả?!”
Tạ Lam Sơn không trả lời, anh giơ một bàn tay ra khỏi kính xe bên ghế phó lái rồi giơ ngón cái lên.
Thẩm Lưu Phi không ngờ lái xe hơn một tiếng, lại đi tàu thêm nửa tiếng, cả chặng đường xóc nảy tròng trành, vậy mà Tạ Lam Sơn lại đưa y tới một bệnh viện tâm thần trên đảo. Người dở hơi ắt có sở thích quái gở, người khác hẹn hò thì tới quán bar, nhà hàng hay rạp phim, người này thì hẹn ở bệnh viện tâm thần, đúng là chẳng giống ai.
Có vẻ Tạ Lam Sơn quen thân với nhân viên trong bệnh viện tâm thần, anh điền vào bảng ở chỗ đăng ký rồi lại hàn huyên một lát với mấy thiên thần nhỏ áo trắng ở quầy điều dưỡng, sau đó mới quay đầu nói với Thẩm Lưu Phi: “Được rồi.”
Thẩm Lưu Phi đi theo Tạ Lam Sơn và một bác sĩ, y vẫn không nói lời nào cũng không có biểu cảm gì, Tạ Lam Sơn lén nhìn y rồi lại lén cười trong lòng, anh biết rõ ràng người này đang bực nhưng vẫn không lên tiếng hỏi, thế là anh bèn chủ động khai báo: “Con dâu xấu xí rồi cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, chưa đến tiết Thanh Minh mà gặp ba tôi thì không ổn nên tôi đưa anh tới gặp mẹ.”
Thẩm Lưu Phi ngẩn ra trước lời anh nói, thực ra y biết mẹ của Tạ Lam Sơn là một bệnh nhân tâm thần.
Đang trong thời gian hoạt động ngoài trời, một điều dưỡng đang đẩy xe lăn trong vườn, người phụ nữ trung niên mặc quần áo mộc mạc sạch sẽ đang ngồi trên xe, tóc của bà gần như đã bạc trắng như bị thời gian bào mòn, nhưng làn da trên gương mặt lại mịn màng, đường nét cũng rất đẹp, thoạt nhìn không thấy giống người ở độ tuổi này. Thẩm Lưu Phi đã từng gặp rất nhiều người đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên y gặp một người đẹp cân đối và tinh tế như vậy. Trực giác nói với y, người đó là mẹ của Tạ Lam Sơn.
Vừa nãy Tạ Lam Sơn còn đùa giỡn cợt nhả không đứng đắn với Thẩm Lưu Phi, nhưng vừa thấy mẹ thì vẻ mặt anh lập tức trở nên mềm mại.
Nghe bác sĩ nói, người phụ nữ này đã trốn tránh nhân viên chăm sóc, nhảy lầu rồi ngã bị thương vì muốn ra ngoài tìm con trai.
Bác sĩ giải thích với Tạ Lam Sơn: “Suy cho cùng vẫn là do chúng tôi bất cẩn, chúng tôi đã đánh giá quá thấp một người mẹ thương nhớ con trai.”
Tổn thương ở chân sẽ chóng khỏi, Tạ Lam Sơn không có ý trách cứ nhân viên chăm sóc, hiện tại anh một lòng chỉ muốn gặp mẹ ruột, tâm sự về những chuyện gần đây với bà. Anh tiến tới trước mặt người phụ nữ, ngồi xổm xuống rồi khẽ gọi: “Mẹ.”
Người phụ nữ ngẩng gương mặt đờ đẫn lên, nhìn chằm chằm vào Tạ Lam Sơn.
Điều dưỡng đẩy xe lăn phía sau tiếp lời: “Bác ơi bác xem này, đây là con trai bác đó.”
Người phụ nữ nheo mắt, sự hoang mang mơ hồ trong mắt dần biến mất, như thể cuối cùng đã nhận ra con trai mình, bà run rẩy giơ tay lên chạm vào má Tạ Lam Sơn.
Bỗng nhiên, người phụ nữ tát “bốp” một phát vào mặt con trai mình, đồng thời gào lên: “Đây không phải con tôi, không phải con tôi!”
Sự cố xảy tới bất ngờ, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng. Tiếng thét chói tai của người phụ nữ vang khắp khu vườn, bà vốn có một cái tên rất đẹp là Châu Âm, giọng cũng giống như người, trong trẻo êm tai tựa như những viên châu báu rơi xuống khay ngọc. Nhưng lúc này đây thứ phát ra liên tục từ cổ họng của bà lại là thứ tạp âm kiểu kim loại ma sát vào nhau ken két.
Cao Châu Âm phát điên đến mức chỉ hét lên là không đủ, bà giãy giụa muốn rời khỏi xe lăn hòng nhào lên đánh con trai ruột. Tạ Lam Sơn cúi gằm mặt, ánh mắt khuất sau tóc mái trên trán, anh quỳ ở đó không nhúc nhích. Giữa tiếng hô hoán của mọi người, anh mặc cho mẹ mình điên cuồng đánh đập lên vai và tát liên tục lên mặt. Anh chẳng để tâm, là một đứa con trai, bị mẹ dạy dỗ mấy lần nào phải chuyện gì lạ lẫm, nhưng biểu cảm buồn bã nặng nề của anh thoạt nhìn như đã chất chồng vết thương.
Theo chỉ dẫn của Thẩm Lưu Phi, bác sĩ tiến lên ngăn cản, ông chỉ chỉ Thẩm Lưu Phi rồi nói với người phụ nữ: “Người kia có thể giúp bà tìm con trai đấy.”
Mặc dù không nhớ rõ con trai nhưng Cao Châu Âm vẫn nhớ bác sĩ phụ trách, dường như tin lời người nọ, bà nắm chặt tay Thẩm Lưu Phi rồi khóc lóc kể lể với y: “Con trai tôi đâu rồi? Tôi không thấy con trai tôi…”
“Bác đừng sốt ruột,” Thẩm Lưu Phi ngồi xổm xuống trước xe lăn của bà, nhẹ giọng trấn an, “cháu có thể giúp bác tìm cậu ấy về.”
Cứng ngắc đứng đó một hồi, Tạ Lam Sơn quyết định nhường vị trí trước mặt mẹ mình cho Thẩm Lưu Phi rồi im lặng lùi về nơi cách xa bà. Xung quanh anh có lác đác mấy người, ai cũng nhìn anh với ánh mắt thương hại. Quả thực, còn hình ảnh nào đau lòng hơn một người mẹ không nhận ra con của mình đây.
Thấy dấu tay hằn rõ trên mặt Tạ Lam Sơn, các nhân viên y tế rất căng thẳng, liên tục giải thích với anh rằng mình đã chăm sóc đúng trách nhiệm, mấy ngày trước bà vẫn còn rất ổn, chẳng hiểu sao vừa gặp con trai ruột đã lên cơn rồi.
Thật ra Tạ Lam Sơn không có ý trách móc, anh chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Thẩm Lưu Phi nhờ cô y tá tìm giấy và bút chì cho mình, y nói với Cao Châu Âm: “Con trai bác trông như thế nào, cháu vẽ ra rồi tìm cho bác.”
Cao Châu Âm vươn tay, vì bà rất gầy nên khớp xương lồi ra, gân xanh gồ lên chằng chịt. Bà chỉ vào vai Thẩm Lưu Phi đang ngồi rồi khua tay múa chân một hồi, run rẩy nói: “Con trai tôi cao chừng tầm này… Nó đi du học nhưng mãi không về…”
Dường như ký ức của người phụ nữ này đã mãi mãi dừng lại tại thời thơ ấu của con trai bà, khi mà chồng bà còn chưa hi sinh, bọn họ là một gia đình ba người thuận hòa vui vẻ.
“Mắt của cậu ấy trông như thế nào, có phải mắt to hai mí, giống cậu ấy không?” Thẩm Lưu Phi quay đầu lại, chỉ cho Cao Châu Âm nhìn về phía Tạ Lam Sơn đứng đằng xa.
Tạ Lam Sơn thấy ánh mắt của mẹ hướng về phía mình thì lại bắt đầu bối rối.
“Có hơi giống, nhưng lại không quá giống.” Sau khi quan sát đánh giá, Cao Châu Âm lạnh lùng quay mặt đi, “Con trai tôi đẹp hơn cậu ta nhiều, bạn học nữ trong lớp ai cũng thích nó…”
Thẩm Lưu Phi thể hiện đầy đủ sự dịu dàng, quan tâm và kiên nhẫn trước một bà cô điên điên khùng khùng, khi thì cúi đầu phác vài nét trên giấy, khi thì nghiêm túc nhìn vào ánh mắt đối phương. Cao Châu Âm cứ kéo tay Thẩm Lưu Phi mãi, trò chuyện với y về thời thơ ấu của Tạ Lam Sơn, cuối cùng bà cũng tìm được một người nghe có thể hồi tưởng lại quá khứ cùng mình, bà kể con mình không thích học, lần nào đi thi cũng phải chép bài bạn nữ cùng bàn, bà kể tế bào vận động của con trai hơn hẳn bạn đồng trang lứa, đăng ký hạng mục nào trong hội thao của trường cũng sẽ giành giải nhất…
Khi Cao Châu Âm nói chuyện, Thẩm Lưu Phi đã phác thảo xong bức tranh, đối với một chuyên gia mô phỏng chân dung thì chuyện này dễ như ăn bánh. Tạ Lam Sơn dõi theo từ xa, trên giấy là anh hồi mười hai tuổi, một đứa bé trai mặc đồng phục đeo khăn quàng đỏ, vừa chín chắn vừa kiệm lời, ra vẻ ông cụ non, tóm lại là không giống dáng vẻ độ tuổi ấy nên có.
Thẩm Lưu Phi vẽ thêm vài bức đều là Tạ Lam Sơn thời đi học, Cao Châu Âm cầm những bức tranh này mà vừa khóc vừa cười: “Đúng là con tôi rồi, là Lam Sơn của tôi…”
Về sau điều dưỡng tới dỗ Cao Châu Âm uống thuốc, Cao Châu Âm cũng quên bẵng luôn chuyện tìm con.
Trong khu vực nghỉ ngơi của người bệnh có một cây đàn piano, đôi khi điều dưỡng nào biết đàn sẽ đánh một bài, coi như điều trị thêm cho bệnh nhân. Thẩm Lưu Phi lấy một bức mình vẽ Tạ Lam Sơn thời đi học, nói với người phụ nữ là cần bức tranh này để đi tìm con trai thay bà, còn lại thì đưa cho bà hết. Y đi tới trước cây đàn dương cầm, thoải mái ngồi xuống rồi dựng nắp phím, chuẩn bị sẵn sàng rồi bắt đầu đánh đàn.
Một bản nhạc piano nhẹ nhàng buồn bã vang lên, làm người nghe được một lúc đã muốn bật khóc.
Tạ Lam Sơn đứng một bên nhìn mẹ. Lúc này mẹ anh đang mê mẩn nhìn chằm chằm vào Thẩm Lưu Phi đang diễn tấu, gật gù theo điệu nhạc, hứng lên thì sẽ vỗ tay lung tung không theo nhịp. Bà vẫn nắm chặt những bức tranh thời niên thiếu của con trai mình, mái tóc bạc lấp lánh dưới ánh Mặt Trời, mặt cũng được ánh tà dương nhuộm ửng hồng.
Đây là hình ảnh chỉ có trong phim hay trong mộng, và ở trong cảnh phim ấy, trong giấc mộng ấy, bà sung sướng vui tươi tựa như một cô bé.
Trong lúc biểu diễn, đôi lúc Thẩm Lưu Phi sẽ ngẩng đầu tìm kiếm Tạ Lam Sơn trong đám đông. Y thấy anh khóc, nước mắt anh trào ra từ đôi mắt ngập tràn cảm xúc.
Tạ Lam Sơn khóc rất lặng lẽ nhưng cũng rất thỏa thuê. Đã lâu rồi anh không khóc như vậy, cảm giác như những năm tháng khó khăn gian khổ ấy đều đã được trút bỏ và ủi an.
Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn, Tạ Lam Sơn va vào ánh mắt y thì cũng ngẩng đầu nhìn lại. Hai người đối diện nhau một lúc giữa sắc hoàng hôn dịu dàng, sau đó cùng nở nụ cười.
Trời bỗng âm u trong nháy mắt, một trận cuồng phong ập đến bất thình lình, thực chất chỉ là lướt qua nhưng lại bỗng không nén được nhiệt tình, sóng to gió lớn lập tức nổi lên. Lúc này thuyền không thể ra khơi, hai người bị cầm chân trên đảo, đành sóng vai ngồi cùng nhau trong hành lang ở vườn hoa của bệnh viện tâm thần. Hiện giờ bệnh nhân đã vào trong hết, trong vườn chỉ còn lại những gốc cây già run rẩy trong gió mưa. Bọn họ lặng lẽ ngồi rất lâu, đăm chiêu nhìn màn mưa trút xuống đất cứ như ai đó đang đổ hết chậu này tới chậu khác.
Trời đất tối tăm, phải nhìn thật kỹ mới có thể thấy những tia sáng đỏ nơi bầu trời lóe lên sau từng rặng mây đen đằng xa.
Bản thân Thẩm Lưu Phi không hút thuốc nhưng y luôn chuẩn bị một bao trong người, là loại thuốc lá ngoại rất hiếm, bao thuốc có màu xanh lam tươi, qua lớp giấy gói vẫn ngửi được mùi bạc hà cực kỳ nồng.
Dạo này anh không còn thói quen hút nhiều thuốc, trong túi Đào Long Dược chỉ có thuốc lá địa phương mùi vừa thô vừa hôi. Tạ Lam Sơn chậm rãi rút một điếu từ trong bao ra đặt dưới mũi hít hà ngửi thử, hai mắt anh sáng lên chút tham lam: “Được đó chứ.”
Người này biết rõ anh thích rượu và thuốc lá.
Anh sờ soạng trong túi thì thấy rỗng tuếch. Vừa nãy hỗn loạn chẳng biết bật lửa rơi từ khi nào, nhưng chẳng ngờ Thẩm Lưu Phi còn chuẩn bị sẵn cả bật lửa, y lấy ra bật lửa rồi châm thuốc cho anh.
Tạ Lam Sơn hút một mình không đủ thỏa mãn, anh quan tâm hỏi người bên cạnh: “Không làm một điếu à?”
Thẩm Lưu Phi lắc đầu: “Không cần.”
Tạ Lam Sơn không tin: “Anh có thuốc lá và bật lửa, còn vừa đua xe vừa đánh đối kháng, vậy mà bản thân lại không hút thuốc?”
Thẩm Lưu Phi bình thản nói: “Từng hút, nhưng cai rồi.”
Tạ Lam Sơn ngẫm lại, nếu là người khác sẽ thấy rất khó tưởng tượng, nhưng là Thẩm Lưu Phi thì lại bình thường, người này một giây trước vẫn khiêm nhường quân tử, một giây sau lại hoang dã điên rồ, cứ như tâm thần phân liệt.
Hút một điếu thuốc, anh lấy bức tranh Thẩm Lưu Phi giữ lại ra nhìn, một đứa bé trai có ngoại hình đoan chính, không nói đến chuyện ưa nhìn nhưng mà thật sự đoan chính, đứng đắn tới mức làm người ta thấy nhạt nhẽo. Tạ Lam Sơn vui vẻ nói: “Anh xem này, hồi đó trông ngốc ghê.”
Thẩm Lưu Phi nhận bức tranh, tỉ mỉ ngắm nghía rồi lại giơ lên đặt bên cạnh gương mặt của Tạ Lam Sơn để so sánh, sau đó hờ hững nói: “Hiện tại vẫn ngốc hơn chút.”
“Ngốc cũng làm người ta yêu thích mà.” Tạ Lam Sơn quay đầu lại nhướng mày với Thẩm Lưu Phi, “Nếu anh không yêu thầm tôi thì sao có thể biết rõ tôi hồi bé trông như thế nào.” Thẩm Lưu Phi là chuyên gia mô phỏng chân dung thật nhưng Cao Châu Âm đã lú lẫn thế rồi, nói chuyện lộn xộn không đầu không đuôi, không thể vẽ được giống y hệt như thế.
“Tra trong hệ thống nội bộ công an,” Thẩm Lưu Phi chẳng phủ nhận, “suy cho cùng tôi cũng phải biết rốt cuộc cái người vừa gặp đã tự nhận là em họ mình là hạng người gì chứ.”
Tạ Lam Sơn tò mò hỏi: “Là hạng người gì?”
Thẩm Lưu Phi trầm ngâm một lát rồi nghiêm túc trả lời: “Người tốt.”
Tạ Lam Sơn khúc khích cười. Lại thêm một đợt mưa to giáng xuống, nước bắn lên thấm ướt ống quần bọn họ.
Thẩm Lưu Phi hỏi: “Sao bệnh của mẹ cậu… lại nặng như thế?”
Tạ Lam Sơn im lặng hồi lâu, anh cụp mắt rồi nói bằng giọng nhẹ bẫng: “Tôi đã không ở bên bà ấy trong hai năm bệnh tình trở nặng.”
Câu này thoạt nghe bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Lưu Phi biết hai năm ấy Tạ Lam Sơn không ở trong nước, anh bất chấp cá nhân vì tập thể, xâm nhập sâu vào Tam Giác Vàng nơi tội phạm ma túy hoành hành, sau đó thoát chết trong gang tấc.
“Thực ra hồi tôi đi bệnh của bà ấy đã được kiểm soát khá tốt, phải đến khi trở về tôi mới nhận ra vậy mà bệnh của bà ấy đã nặng như thế rồi, hoàn toàn không còn nhận ra tôi nữa. Nghe bác sĩ nói, có lẽ là vì chồng hi sinh nơi tuyến đầu khi truy quét tội phạm ma túy, con trai lại theo bước cha nên mẹ tôi không vượt qua được cơn sốc, sau đó phát điên.” Tạ Lam Sơn nở nụ cười tự giễu cợt bản thân, anh lại nhét thuốc vào miệng rít mạnh hai hơi.
Anh vẫn luôn cảm thấy có lỗi với mẹ mình.
“Quá giờ chuyến tàu cuối rồi, xem ra đêm nay phải ở lại nơi này thôi.” Thẩm Lưu Phi nhìn đồng hồ, “Đội trưởng Đào còn nhiệm vụ cần giao cho cậu nhỉ?”
“Có nhiệm vụ cũng chịu thôi, thời tiết xấu quá, sáng sớm mai đi tàu về vậy.” Tạ Lam Sơn đứng dậy, anh quay đầu cụp mắt nhìn Thẩm Lưu Phi thật lâu, “Dù sao đi nữa tôi cũng phải cảm ơn anh, mẹ tôi chưa bao giờ vui vẻ như vậy từ sau khi trở nên lú lẫn.”
Anh chợt nâng tay chỉ vào màn mưa: “Chẳng phải anh nói không thích hoa hồng sao, vậy tôi hái đóa hoa trên mái hiên tặng anh.”
Tạ Lam Sơn nói xong thì phát điên, anh cởi giày ra đi chân trần vào trong vườn, thoăn thoắt leo lên mái thấp của ngôi nhà hai tầng kiểu Trung Quốc. Sau đó anh vươn tay hái một bông hoa không tên màu đỏ rồi ngậm trong miệng.
Hình dạng có vẻ giống hoa hải đường hoặc hoa đào nhưng rực rỡ hơn hải đường lại tinh tế hơn hoa đào, có lẽ gió đã mang hạt giống tới nơi đây, cứ thế bén rễ đơn độc đâm chồi, không bị gió thổi bay hay mưa quật ngã, quạnh quẽ lớn lên một cách hoang dại.
Tạ Lam Sơn ngậm hoa nhảy xuống đất, anh không vội quay lại trú mưa mà trái lại còn ngẩng đầu giữa cơn mưa tầm tã, anh dang rộng hai tay mà say sưa thoải mái mặc cho nước xối.
Có câu người học vẽ đều có tấm lòng ngưỡng mộ cái đẹp, Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn dưới mưa không dời mắt, dần dần chẳng còn rạch ròi được là hoa đẹp hay người đẹp nữa.
Gửi Cao Châu Âm tới đây là vì môi trường thanh tịnh, vậy nên có rất ít khách sạn và nhà nghỉ trên đảo, Tạ Lam Sơn chủ động chọn một phòng có giường lớn, cùng giường chung gối với một tên đàn ông trưởng thành lại chẳng hề thấy mất tự nhiên.
Hai người tắm xong đã không nén nổi cảm giác buồn ngủ sau một ngày đi đường mệt nhọc, thế là bèn cùng nhau lên giường. Ban đầu là quay lưng về phía nhau, nhưng khi Thẩm Lưu Phi sắp ngủ thì Tạ Lam Sơn chợt xoay người ôm lấy y từ đằng sau. Cơ thể rắn rỏi ấm áp dính sát vào lưng y như muốn hấp thu thêm hơi ấm.
Thẩm Lưu Phi cảm thấy buồn cười, tự hỏi có phải người kia cố ý hay không. Cảnh sát Tạ này có cái điên khác hoàn toàn với cảnh sát bình thường, về lý mà nói những ai từng lập công đều có thể ngẩng cao đầu, da mặt dày như tường thành, lẽ ra phải lì lợm không ngán thứ gì, sao có thể lộ ra khía cạnh yếu ớt mong manh không phòng bị như vậy.
Nhưng buộc phải thừa nhận, y đã cảm động trước đóa hoa bé nhỏ kia. Giờ bông hoa ấy đang được cắm trong cốc thủy tinh đặt bên cửa sổ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Lưu Phi cũng xoay người lại, biến thứ tiếp xúc đơn phương trở thành cái ôm của hai người. Trong bóng đêm, da thịt của bọn họ cọ xát với nhau, môi kề môi mà an tâm chìm vào mộng mị.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 46: Bảo vật quốc gia (5)
Chương 46: Bảo vật quốc gia (5)