Cuối tuần không dạy bơi được cho Lưu Sướng, trong tuần thì còn phải tới bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần để tiếp tục nghe hướng dẫn, Tạ Lam Sơn đến sớm hơn giờ hẹn, anh ngồi xuống trước bàn làm việc của Tống Kỳ Liên, sự thấp thỏm bất an còn vượt qua cả những ngờ vực trong lòng.
Tống Kỳ Liên để một phong bì chuyển phát nhanh dày cộp trên bàn, bên trong chính là báo cáo giám định tâm lý của anh. Tống Kỳ Liên nói với anh báo cáo này không gửi cho lãnh đạo cục thành phố mà sẽ được gửi thẳng tới tỉnh.
“Tỉnh?” Tạ Lam Sơn giật thót nhưng vẫn phải ra vẻ thoải mái, “Đừng đánh giá tôi cao như thế, tôi sẽ đỏ mặt đấy…”
Nhưng vừa nói ra thì đã nhận thấy không ổn, hai mắt Tống Kỳ Liên đỏ hoe, mặt cô tái như tờ giấy, vẻ mặt cũng tràn đầy dè dặt và buồn bã.
Tạ Lam Sơn láng máng vài suy đoán về thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Tống Kỳ Liên, nhưng phần lớn thì đều liên quan tới Lưu Minh Phóng, anh gạn lọc những suy đoán trong lòng thêm lần nữa, nhưng lại hoàn toàn không ngờ được phong bì chuyển phát nhanh kia thực chất không phải báo cáo của anh mà là hồ sơ của Diệp Thâm cùng toàn bộ câu chuyện “đổi não”, một khi tập tài liệu này tới nơi thì chắc chắn sẽ là bản án tử hình dành cho anh.
“Hôm nay tôi sẽ gửi báo cáo của anh đi, giờ anh có thể về nhà rồi.” Tống Kỳ Liên cố gắng né tránh ánh mắt của Tạ Lam Sơn, cũng cố hết sức để lấp li3m nỗi đau trong mắt mình, cô giữ chặt phong bì chuyển phát nhanh dưới lòng bàn tay, sẵn sàng gửi nó đi như một viên đạn ra khỏi nòng một đi không trở lại.
Sau đó cô lại nhìn Tạ Lam Sơn, ánh mắt xen lẫn hoài niệm, xa cách và sợ hãi. Cô chào tạm biệt, thực chất là vĩnh biệt anh: “Hẹn gặp lại, A Lam.”
Tạ Lam Sơn cứ thế bị đuổi khỏi văn phòng, nhưng anh không định về ngay, anh rút một cuộn băng trong túi ra, nhìn nó một hồi rồi xoay người đi lên trên tầng.
Ngoài hai phòng tâm lý thì bệnh viện phục hồi chức năng tâm thần còn có hai phòng chuyên khoa tâm thần, chủ yếu để chữa trị cho những người mắc bệnh về tâm thần. Các tầng bên trên là khu nội trú của bệnh nhân tâm thần, bình thường người bệnh và những bệnh nhân nguy kịch đều sẽ được ở trong những phòng cách ly khép kín, bị ngăn cách sau cánh cửa sắt dày đúc đặc.
Tạ Lam Sơn tới đây tìm người. Anh đã tới phụ đạo tâm lý mấy lần, có lần phụ đạo xong thì bèn đi dạo loanh quanh một lát, lần trước anh đã hứa với một bà lão bị tâm thần phân liệt rằng sẽ tìm giúp bà một cuốn băng của Đặng Lệ Quân.
Tạ Lam Sơn biết bệnh tình của những người này không nặng, chẳng qua bệnh viện sợ không đủ nhân lực nên mới nhốt hết bọn họ vào cho xong chuyện. Thấy y tá bận bịu tất bật, anh chợt nảy ra ý nghĩ, sao không để những bệnh nhân này nghe nhạc?
Các bác sĩ không hiểu, có thể cho những bệnh nhân không nghiêm trọng được chạy loanh quanh trong một khu vực rộng rãi đã là rất nhân từ rồi, việc gì phải thể hiện thiện ý ở những việc nhỏ nhặt không đáng kể như thế.
Nhưng Tạ Lam Sơn vẫn kiên trì nói, rằng mẹ anh đang điều trị tâm thần trong bệnh viện, âm nhạc và nhảy múa có thể giúp người bệnh ổn định cảm xúc cũng như khôi phục chức năng nhận thức, việc này không hề thừa thãi.
Các bác sĩ không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý với đồng chí cảnh sát bao đồng này.
Mãi mới mượn được chiếc đài radio, anh nhét băng vào, sau khi nhấn nút phát, tất cả bệnh nhân đều nghe được giọng hát của Đặng Lệ Quân, bà cất tiếng hát: “Hoa đẹp không nở mãi, cảnh đẹp mấy khi còn…”
Tạ Lam Sơn để bác gái giẫm lên chân mình rồi dẫn bà nhẹ nhàng nhảy theo giai điệu du dương. Bà lão cười đến mức mặt cũng đỏ bừng, những người xung quanh cũng cười theo đầy vui vẻ. Có lẽ là sức quyến rũ từ nữ hoàng của những ca khúc ngọt ngào, cũng có thể vì cảnh hồng nhan đầu bạc nhảy múa cùng nhau quá buồn cười, thậm chí có lẽ cười chẳng vì lý do gì. Tóm lại là tất cả bệnh nhân đều cảm thấy vui lây, nguyên một nhóm hớn ha hớn hở.
Tống Kỳ Liên đi lên tầng vì nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười, cô nhìn qua thì thấy Tạ Lam Sơn đang dẫn một bà lão cùng khiêu vũ.
Tạ Lam Sơn cười rất đẹp, phong thái bao dung, thần thái lãng mạn, ngay cả bà lão mắc bệnh tâm thần kia cũng hồi xuân vì ở cùng anh, hai người dịu dàng tương tác làm người ta hết hồn hết vía. Một người đồng nghiệp đi tới bên cạnh Tống Kỳ Liên, hướng ánh nhìn về phía Tạ Lam Sơn rồi hỏi cô: “Đó là bạn cô à? Trông đẹp trai quá đi!”
Tống Kỳ Liên vẫn đờ đẫn, cô chỉ gật đầu qua quýt.
Bác sĩ đồng nghiệp cũng từng tán gẫu đôi câu với Tạ Lam Sơn vài lần, người nọ cười nói: “Lần trước bà lão này nói với anh ta muốn có một cuốn băng cũ của Đặng Lệ Quân, tôi còn tưởng anh ta chỉ thuận miệng đồng ý chứ. Băng cũ giờ khó tìm lắm, tôi bảo anh ta cứ tìm bừa một cuộn băng rồi sao chép bài hát cho bà cụ là được. Nhưng anh ta nhất quyết không đồng ý, bảo rằng nếu đã hứa thì phải làm.” Người đồng nghiệp không hiểu được suy nghĩ của Tạ Lam Sơn khi quan tâm thái quá một người bệnh tâm thần như vậy, người đó nói, “Thực ra dù có lừa bà ấy thì chưa chắc bà ấy đã biết, sao phải mất công nhọc lòng thế chứ?”
Tống Kỳ Liên chỉ cười chứ không đáp lại, cô lẳng lặng nghe nhạc và nhìn Tạ Lam Sơn. Cũng có bệnh nhân khác muốn khiêu vũ với Tạ Lam Sơn, bọn họ vừa nhảy vừa cười, ai cũng tươi tắn phấn khởi.
Nhạc còn chưa dứt thì phòng bệnh trên tầng bỗng xôn xao, nhân viên y tế vội vàng chạy lên, lo lắng hô lên: “Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”
Có một bệnh nhân bất ngờ phát bệnh, người nọ giãy khỏi điều dưỡng rồi chạy lên sân thượng định nhảy lầu.
“Nói tôi nghe về bệnh nhân đi.” Tạ Lam Sơn đi theo nhân viên y tế cùng đuổi lên sân thượng.
Một bệnh nhân nam đã ngoài bốn mươi, rõ ràng là một người học điên cuồng võ thuật, hồi còn trẻ từng giành chức vô địch tán thủ* vậy nên không ai ngăn được ông ta khi lên cơn. Vốn hôm nay con gái ông ta tới thăm bệnh, ai ngờ nói sai câu gì mà kích động thần kinh bố mình. Người đàn ông phát bệnh ngay lập tức, hạ gục một đám nhân viên y tế rồi bỏ chạy lên nóc tòa nhà.
*Tán thủ là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.
“Bọn chúng đều muốn hạ độc trẫm!” Lúc này người đàn ông đã trèo qua một thanh thép nhô ra khỏi mái nhà, trông lung lay ọp ẹp khá là nguy hiểm.
“Trẫm?” Tạ Lam Sơn hỏi y tá đứng cạnh, “Bị bệnh gì vậy?”
“Ông ấy cứ khăng khăng nói mình là Hán Vũ Đế*.” Điều dưỡng lắc đầu, muốn cười lắm mà phải nhịn, “Còn nói các bác sĩ đều là thái giám, điều dưỡng thì là cung nữ nô tì.”
*Hán Vũ Đế là vị hoàng đế thứ bảy của nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc.
Người đàn ông lại vung tay lên hô lớn: “Trẫm vốn là Chân Long Thiên Tử, Hán Vũ Đại Đế! Có phải các ngươi đã thông đồng với quân Hung Nô muốn mưu sát trẫm hay không?!”
“Nắm lịch sử vững ghê.” Điều dưỡng nhìn ông ta phát điên quen không nhịn được cười, cũng đúng thôi, ai nhìn thế này cũng thấy hài cả. Tạ Lam Sơn nhanh chóng phán đoán tình hình trước mắt, tầng này vẫn đang thi công, xe chữa cháy tới rất nhanh nhưng những thanh thép đỡ bê tông ở tầng dưới lại lù lù ở đó, rơi từ độ cao này xuống không chết thì cũng bị thương khắp người, đệm hơi của bên phòng cháy chữa cháy cũng chưa chắc cứu được.
Tạ Lam Sơn thử bước từng bước về phía trước, thấy người đàn ông điên lại kích động muốn lùi ra sau, anh lập tức phản ứng, làm động tác giật giật tay áo vô hình. Sau đó anh quỳ một gối xuống rồi mở miệng nói: “Thần Vệ Thanh* cung nghênh thánh giá.”
*Vệ Thanh là tướng lĩnh nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc. Ông nổi tiếng với thân phận em trai của Vệ Tử Phu, Hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ Đế; ngoài ra còn là phu quân của Bình Dương công chúa, chị ruột cùng mẹ với Vũ Đế. Trong những năm từ 129 TCN đến 119 TCN, Vệ Thanh từng bảy lần đại thắng quân Hung Nô ở phía bắc, khiến Hung Nô suy yếu trầm trọng, lập nhiều đại công cho triều đình.
Có câu dưới gối nam nhi là vàng, nhưng người này lại quỳ rất thoải mái, tất cả nhân viên y tế đều ngỡ ngàng không tin nổi.
Người đàn ông điên nghe xong cũng vui lên, tạm thời không làm loạn nữa.
“Thần phụng chỉ đánh trả Hung Nô, tiêu diệt hai vạn quân địch, thắng lợi trở về…” Tạ Lam Sơn nói chiếu theo suy nghĩ người kia, đồng thời cẩn thận bước từng bước lại gần ông ta. Hầu người điên cũng phải điên theo, gương mặt anh nghiêm nghị, mím môi đầy cương trực giống như đang nhập vai rất sâu. Tính mạng của con người đang bị đe dọa, việc này quả thực chẳng có gì đáng cười.
Nhân lúc lòng vua đang phấn khởi vui mừng, lẩm bẩm mấy câu mê sảng về việc muốn ban thưởng cho ba quân, Tạ Lam Sơn đã nắm lấy cánh tay người đàn ông và đưa người trở về bình an vô sự.
Anh dựa vào tường thở hồng hộc nhìn cô con gái ôm cha mình khóc nức nở, anh khẽ khom người phủi bụi đất trên đùi, sau đó mỉm cười.
Tống Kỳ Liên cũng đi theo lên sân thượng, đợi đến lúc bệnh nhân được cứu, tiếng vỗ tay vang lên khắp xung quanh mới lặng lẽ rời đi.
Bà lão vẫn còn đang nghe đi nghe lại bài hát, khi nghe thấy tiếng ca ngọt ngào tinh tế hát lên khúc “Khi nào anh trở lại”, rốt cuộc Tống Kỳ Liên cũng không cầm nổi nước mắt nữa.
Người ấy sẽ không bao giờ trở lại, nhưng dường như người ấy cũng chưa từng rời đi.
Trở lại văn phòng, đồng nghiệp hỏi cô anh bưu tá nhận chuyển phát nhanh tới rồi, có gì cần gửi cùng luôn không.
Tống Kỳ Liên mệt mỏi lắc đầu.
Cô nhét phong bì chuyển phát nhanh kia vào trong ngăn kéo bàn làm việc rồi khóa lại.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trong Bóng Tối
Chương 89: Hoảng loạn trên đường (4)
Chương 89: Hoảng loạn trên đường (4)