Phải đứng tận nơi tận mắt chứng kiến nhân viên nhà xửơng mai từng mẫu logo công ty vào bên trong áo Thiệu Huy mới cảm thấy hài lòng.
Không rõ vì sao nhưng cậu lại có linh cảm, nếu trường hợp áo chưa may logo mà xuất xưởng như vậy cứ tiếp tục diễn ra thì sớm muộn gì công ty cũng sẽ bị thu lỗ nặng.
Nhà xưởng Lập Hoa nằm gần công ty con do Hoàng Tư điều hành, nếu cậu nhớ không nhầm nhà xưởng cũng thuộc quyền quản lí của công ty.
Doanh thu giảm mạnh như vậy, chẳng lẽ gã một chút cũng không mảy may quan tâm đến?
...Như vậy cũng quá vô trách nhiệm rồi!
Hay gã đang nghĩ đơn giản rằng chỉ là một nhà xưởng nho nhỏ, dù có hay không có cũng không thể ảnh hưởng được đến công ty mình?
Ôm theo suy nghĩ đó cho đến khi bước ra khỏi nhà xưởng, cậu vẫn chưa thể tự cho mình một câu trả lời hợp lý.
Lý Lệ Hoa cùng một số nhân viên nhà xưởng đứng ra tạm biệt hai người họ, dù ngoài mặt ả vẫn giữ vẻ niềm nở nhưng cậu biết bên trong lòng đã sớm ghi hận cậu rất nhiều vì chuyện vừa mới diễn ra khi nãy.
"Tạm biệt tổng giám đốc." Âm tiết ả hơi cao, tựa như đang rất cao hứng khi đã có thể đuổi được cậu đi.
"Tạm biệt cô." Cậu cũng chỉ lịch sự nói lại.
Xe lái đến gần đón hai người trở về tổng bộ, trên đường về vì để giết thời gian nên cậu có xoay qua hỏi hắn một vài chuyện liên quan đến công việc.
Chẳng biết chủ đề đi xa tự bao giờ, cậu vô thức hỏi đến gia cảnh của anh.
"Anh Chu này, anh có sống cùng gia đình không?"
"Không có."
Cậu thắc mắc, "Tại sao vậy?"
Chu Chí Thiên im lặng một lúc rồi đáp: "Cha tôi rất ít khi trở về nhà, đa số thời gian ông đều dành ra để làm ăn cùng...!bạn bè trên biển.
Còn mẹ tôi thì không có tình cảm với cha nên không có bất kỳ ý kiến gì, tôi cũng không sống chung với bà vì tránh trở thành vật cản trở bà ấy kiếm hạnh phúc mới."
Nghe có phần tội nghiệp cho anh khi bị chính cha mẹ ruột của mình bỏ mặc, không thèm quan tâm đến.
Thiệu Huy không ngờ hoàn cảnh của anh lại phức tạp đến như vậy, mọi chuyện thậm chí còn phức tạp hơn gia đình cậu rất nhiều.
So với việc dứt khoát li hôn vì lí do ngoại tình, gia đình anh lại giống như bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân trong khi người trong gia đình đã sớm chia năm xẻ bảy, không một ai còn liên hệ gì đến nhau.
Sợ nếu hỏi thêm sẽ khiến anh cảm thấy khó chịu, cậu im lặng không tiếp tục hỏi nữa mà mở máy tính ra tiếp tục xử lý công việc.
Chu Chí Thiên thấy vậy cũng lấy công việc của mình ra làm, ai làm việc người nấy không ai làm phiền đến ai.
Về đến tổng bộ cũng đã gần mười giờ, Thiệu Huy tranh thủ ngồi tại văn phòng nghỉ ngơi một lúc sau đó lại cùng Chu Chí Thiên ra ngoài ký hợp đồng.
Dù chỉ là một hợp đồng nhỏ không quá quan trọng nhưng vừa mới vào làm không lâu nên cậu cũng rất chịu khó, không đùn đẩy mọi chuyện xuống cho cấp dưới để tránh bị người ta xỏ xiên nói ra nói vào.
Chỉ là một dự án nhỏ nên thời gian bàn bạc không mất quá nhiều, chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ hai bên đã ký xong với nhau.
Vốn dĩ bên phía họ còn có dự tính muốn mời cậu đi ăn riêng nhưng cậu đã từ chối, trưa cậu còn có hẹn với Kim Hủy nữa không tiện ăn cùng nên đã hẹn họ vào dịp khác.
Mười một giờ đúng, điện thoại cậu rung lên nhìn vào thì thấy màn hình hiển thị một cuộc gọi đến, tên người gọi là Kim Hủy.
"Alo anh họ."
"Em xuống dưới đi, anh đang ở trước tập đoàn em."
"Vậy anh đợi em một chút, em xuống ngay."
Thiệu Huy thu dọn lại đồ đạc, tắt máy tính rồi rời văn phòng đi ra trước cổng tập đoàn.
Ra đến nơi cậu liền thấy một chiếc xe màu trắng đậu sẵn ở đó từ trước, cậu vừa bước đến anh liền hạ cửa xe xuống nhìn cậu nói: "Lên xe đi em."
Cậu gật đầu rồi mở cửa xe bước vào ghế phụ lái ngồi xuống, đợi cậu thắt dây an toàn vào xong anh liền nhanh chóng lái xe đến chỗ ăn.
Địa điểm Kim Hủy chọn là nhà hàng Tùng Hoa, một nhà hàng cao cấp chuyên phục vụ cho các danh nhân đến bàn chuyện làm ăn, nằm rất gần vị trí của tổng bộ nên chỉ lái một lúc liền đến.
Dừng ở cửa nhà hàng, anh thả cậu xuống xe trước chờ mình còn bản thân thì lái xe đến bãi đỗ xe.
Trong thời gian chờ đợi, cậu vô tình nhìn thấy Thẩm Thịnh Quân.
Hắn từ xa cùng bạn bè mình bước lại rất gần chỗ cậu đang đứng, hốt hoảng xoay mặt đi cậu cố gắng che giấu sự tồn tại của mình.
Vừa nãy trong lúc cậu đang làm việc hắn có gọi hỏi cậu có muốn đi ăn trưa cùng hắn hay không, sẵn tiện làm quen một một vài anh em trong quân trại.
Cậu vì có hẹn với Kim Hủy nên đã nói với hắn rằng buổi trưa mình có việc bận không thể ra khỏi tập đoàn, bây giờ tuyệt đối không thể để hắn nhìn thấy cậu được.
Thiệu Huy nào biết từ xa hắn đã sớm nhìn thấy cậu, chẳng những vậy hắn còn biết cậu đang cố ý che giấu bản thân mình trước hắn.
Hắn không hiểu vì sao cậu phải làm như vậy nhưng vẫn thuận theo ý muốn của cậu, giả vờ như mình không nhìn thấy mà bước vào trong.
Chờ hắn đi qua cậu mới vuốt ngực thở phào một phen, may mà không bị phát hiện.
Nhìn theo hướng hắn bước vào, hình như là đi vào phòng riêng, khả năng đụng mặt của hai người lại càng khó có thể xảy ra, coi như hôm nay cậu cũng không quá xui.
Đúng lúc này Kim Hủy tiến lại gần cậu nói: "Chúng ta vào trong thôi."
"Được."