Lê Úy hai tay bị trói ra sau lưng, trong lòng nóng như lửa đốt âm thầm lo lắng cho Thiệu Huy.
Nếu cứ cái đà này, anh lo sợ cậu sẽ có mệnh hệ gì mất.
Bỗng cánh cửa sổ bị người khác tìm mở chốt từ bên ngoài, quay sang thì phát hiện ra người đến là đám người Thẩm Thịnh Quân.
Anh mừng rõ vô thức gọi: "Thượng..."
"Suỵt!" Hắn đưa ngón tay lên miệng ý bảo anh im lặng.
Mặc dù đám người Hoàng Thành Long ở rất xa căn phòng này khó có thể nghe thấy tiếng động ở đây, thế nhưng hệ thống thì lại khác, biết không chừng mọi âm thanh ở căn phòng này đều lọt vào tai nó.
Thẩm Thịnh Quân nhẹ nhàng nhảy vào bên trong, mọi hành động của hắn đều rất khẽ không gây ra bất kỳ tiếng động nào.
Hắn để ý đến Thiệu Huy đang nằm nhắm mắt tựa đầu vào vai Lê Úy, nhíu chặt mày lại vầng trán ướt đẫm mồ hôi thì nhanh chóng tiến lại gần chỗ hai người đang ngồi.
"Em ấy bị làm sao?" Giọng hắn thật khẽ, cố gắng giảm âm lượng xuống hết mức có thể.
"Hoàng thiếu gia bị Hoàng Thành Long hạ độc, tôi không rõ là độc gì nhưng theo lời cậu ta nói thì nó sẽ khiến cho người trúng ngủ trong đau đớn, tệ hơn nữa là một khi thuốc đã ngấm vào nội tạng thì sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng."
Lê Úy càng nói sắc mặt Thẩm Thịnh Quân càng trở nên đen lại, trên trán nổi đầy gần xanh trông cực kỳ tức giận.
Lo sợ hắn sẽ mất kiểm soát mà làm ra điều gì đó bất lợi với mình, Lạc Ngâm Tam lên tiếng nhắc nhở: "Ngài bình tĩnh một chút."
Hai bàn tay hắn nắm chặt lại cố gằng đè xuống cơn tức đang giận trào, chỉ sợ nếu hắn không thể kìm chế thì chỉ một giây thôi, hắn nhất định sẽ mất kiểm soát mà lao ra ngoài tìm đến Hoàng Thành Long để phát tiết.
"Lạc Ngâm Tam cậu đến xem cho em ấy giúp tôi, tôi cùng Chu Tô và Lê Úy sẽ ra ngoài thăm dò tình hình." Vừa nói hắn vừa giúp anh cởi trói.
"Được, cứ giao cho tôi."
Phân chia nhiệm vụ xong, cả ba còn đang đỉnh leo đường cửa sổ ra ngoài để thăm dò thế nhưng còn chưa kịp hành động cánh cửa bỗng nhiên bị đóng chặt lại một cái "rầm" có muốn mở ra cũng không được.
Họ hoàn toàn bị mắc kẹt ở đây.
[Nếu đã đến rồi chi bằng cứ ở đây luôn đi!]
Giọng nói máy móc đầy lạnh tanh của 004 đồng thời vang lên bên tai bọn họ, song, nhìn xung quanh lại chẳng thấy một ai.
Có vẻ như sự việc lần này là do một mình hệ thống đơn phương gây ra, Hoàng Thành Long hoàn toàn không hề hay biết gì về việc này.
Thẩm Thịnh Quân im lặng một lúc rồi quay sang hỏi y: "Ngâm Tam, cậu có mang theo máy tính không?"
"Có." Nói rồi Lạc Ngâm Tam chỉ vào ba lô mà mình vẫn luôn mang từ lúc đi cho đến giờ, trong đó vẫn luôn chưa đủ những vật cần thiết phòng trường hợp bất trắc.
"Vậy cậu chuẩn bị cho tốt đi, một lúc nữa chúng ta sẽ thực hiện."
"Được."
Chu Tô nhìn hai người bọn họ thắc mắc, chuẩn bị là chuẩn bị cái gì cơ? Hai người họ còn có kế hoạch nào mà nó không biết nữa à?
Nhưng trước tiên Lạc Ngâm Tam vẫn phải kiểm tra cho Thiệu Huy trước, y bắt đầu lấy dụng cụ ra dựa theo chuyên môn mà làm, qua một lúc sau cuối cùng cũng có được kết quả.
"Thuốc Hoàng Thành Long dùng là một loại thuốc cấm, trước đây trong chiến tranh từng được sử dụng để tra tấn kẻ địch.
Nhưng ở thời điểm hiện tại loại thuốc này cũng đã bị cấm bán, cũng may là cậu ta chỉ sử dụng liều lượng nhẹ lên người Hoàng thiếu gia.
Bây giờ tôi sẽ tiêm cho cậu ấy một ít thuốc tạm thời làm vô hiệu hóa tác dụng của thuốc trước, sau khi trở về sẽ tiến hành các bước điều trị."
Thẩm Thịnh Quân gật đầu, trong lòng cản thấy an tâm hơn phần nào.
Lạc Ngâm Tam là quân y, tất nhiên đã từng nghiên cứu qua loại này, Thiệu Huy được y chữa trị nhất định sẽ không có vấn đề gì.
"Xong rồi này, trả người lại cho anh đấy!" Đặt đầu cậu tựa lên vai anh, y lau đi mất giọt mồ hôi trên trán lui qua một bên ngồi cùng bọn người Chu Tô tránh cản trở việc hắn chăm sóc người yêu.
Hắn ôm lấy cậu trong lòng, dịu dàng điều chỉnh tư thế nằm thoải mái cho cậu rồi thều thào nói nhỏ vào tai: "Xin lỗi em, là anh đến muộn."
Qua được một lúc, ngoài cửa bỗng nhiên có động.
Nghe âm thanh tựa như có người đang lén lút tiếng lại gần, ba người Thẩm Thịnh Quân, Lạc Ngâm Tam cùng Chu Tô ăn ý nhìn nhau gật đầu.
"Lê Úy cậu tạm thời ngồi yên đây, cứ tiếp tục giả vờ như bản thân vẫn còn đang bị trói đi." Vừa nói hắn vừa đặt cậu cậu tựa lên vai anh, dùng dây thừng trói hai người lại một cách lỏng lẻo.
Rồi ba người cùng nhau tiến lại gần nép sang một bên của cánh cửa, âm thầm chờ đợi người bên ngoài mở cửa tiến vào.
Sau một hồi vất vả bẻ khóa, A Phức cuối cùng cũng thành công mở được cánh cửa ra, gã vui mừng bước vào bên trong nhìn thấy Thiệu Huy ánh mắt hiện lên sự tham lam thấy rõ.
Nhìn thấy gã, Lê Úy nhíu mày hỏi: "Mày là ai?"
Người này trông rất quen thuộc, dường như gã chính là người đã đánh một gậy lên đầu anh vào đêm hôm trước.
"Mày cần biết sao?"
Ánh mắt Lê Úy lơ đãng nhìn sang đám người Thẩm Thịnh Quân, thấy hắn đang giơ cao cây gậy lên thì cười mỉa nói: "À không, cũng không cần thiết lắm."
Rầm!
"A!"
Hắn đập mạnh cây gậy vào sau đầu gã khiến gã lập tức ngất ngay ra đất.
Tiến lại đá đá vào người gã mấy cái, Lạc Ngâm Tam thắc mắc hỏi: "Có ai quen biết tên này không?"
Chu Tô nhìn mặt gã một lúc ngờ ngợ: "Hình như gã từng đi theo làm việc bên cạnh Hoàng thiếu gia." Nó nhớ trước kia mình đã từng nhìn thấy tên này đi bên cạnh cậu.
Ánh mắt Thẩm Thịnh Quân nhìn gã chưa đầy sự thù hận, tàn nhẫn đánh vào người gã thêm vài cú.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ kẻ này, một tên chó phản chủ.
Lạc Ngâm Tam thấy tình hình có vẻ không ổn liền can lại.
"Được rồi, đừng đánh nữa, sẽ chết người mất."
Hắn hừ một tiếng, đứng dậy phủi tay nói: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài giải quyết Hoàng Thành Long."