Trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Cảnh đã đến cứu Liễu Hà kịp lúc.
Hắn đặt Liễu Hà vào thùng rác sau đó đẩy vào hầm gửi xe.
Nắp thùng rác vừa mở ra, liền có mùi đào ngọt ngào, ẩm ướt tràn ra. Quần áo Liễu Hà lộn xộn, cậu cuộn tròn trong thùng rác, trên lông mi còn động lại một chút nước mắt.
"Có thể đứng lên được không?" Tiêu Cảnh hỏi cậu.
Liễu Hà run rẩy đứng dậy, ôm lấy cổ Tiêu Cảnh, mặc cho Tiêu Cảnh ôm cậu vào ghế sau.
Pheromone của Omega khi ph@t tình rất nồng, mùi đào ngọt ngào của Liễu Hà làm cho Tiêu Cảnh muốn yêu thương cậu ngay lập tức. Máu hắn bắt đầu sôi sùng sục, gân xanh tay nổi lên, nhưng hắn chỉ đóng cửa xe lại, ngồi vào ghế lái ở phía trước, chở cậu đi tới cơ quan thám tử của mình.
"...... Nóng... Nóng." Liễu Hà r3n rỉ ở ghế sau.
"Bé cưng, em cần uống thuốc ức chế." Tiêu Cảnh nói.
Đầu Liễu Hà sắp nổ tung, theo bản năng tìm chỗ lạnh lẽo. Cậu rời khỏi ghế, túm lấy cánh tay của Tiêu Cảnh, áp sát cơ thể của mình vào Tiêu Cảnh. Tiêu Cảnh sợ hãi, xe trượt thành hình chữ S.
"Không cần thuốc..." Liễu Hà lẩm bẩm nói, "Thương thương tôi..."
Cậu dùng sức ngửi mùi hương trên cổ của Tiêu Cảnh, làn da nóng bỏng dán chặt vào cơ thể Tiêu Cảnh. Quần áo của cậu ướt đẫm, nơi đó cũng ướt. Sau đó, sự ẩm ướt này cũng từ từ thấm vào cơ thể của Tiêu Cảnh, khiến Tiêu Cảnh bối rối, rùng mình một cái.
Trên thực tế người Tiêu Cảnh không lạnh, nhưng Liễu Hà quá nóng, trong người cậu có rất nhiều serotonin*. Cậu mềm nhũn từ trong ra ngoài, biến thành một quả đào chín mộng, mang theo hương thơm làm cho đầu óc người ta hơi choáng váng, hương thơm ngào ngạt từ đằng sau tỏa ra khắp xe. Tiêu Cảnh dùng tay siết chặt vô lăng, bởi vì Liễu Hà đã bò lên đùi hắn. Hắn sợ Liễu Hà sẽ che khuất tầm mắt mình, hắn ấn Liễu Hà xuống ghế, Liễu Hà liền nằm sấp trên đùi hắn, dán mặt vào nơi có mùi nồng nặc nhất của hắn, vừa vuốt v e vừa tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
*- Là chất dẫn truyền tín hiệu cho các tế bào thần kinh, điều chỉnh khả năng nhận thức, vận động, cảm xúc, duy trì tâm trạng và cảm giác thèm ăn
- Serotonin còn là chất k1ch thích co thắt cơ trơn, khiến chúng ta có cảm giác hạnh phúc và nhiều cảm xúc khác
- Serotonin là một dạng tiền chất của Melatonin, tham gia vào nhiệm vụ điều chỉnh đồng hồ sinh học, chu kỳ thức - ngủ của cơ thể;
- Nghiên cứu cho thấy có mối tương quan giữa Serotonin với các hoạt động như tái tạo tế bào gan, sản xuất sữa mẹ, chuyển hóa xương và phân chia tế bào.
"Bé cưng, đừng nóng vội..."
Tiêu Cảnh nghiến răng, nhanh chóng lái xe tới cơ quan thám tử của mình, hắn nhanh chóng cởi dây an toàn, khom lưng khiêng Liễu Hà lên vai. Lúc đỡ mông của Liễu Hà hắn hơi dừng lại, giơ tay lên, nhìn thấy trong lòng bàn tay mình tràn đầy nước đào ngọt ngào, sợi dây lí trí cuối cùng cũng đã bị đứt. Chỉ có ba tầng lầu thôi nhưng hắn tưởng tưởng mình đang leo lên ba mươi tầng vậy, hắn cũng mở cửa rất lâu, khi hắn ném Liễu Hà lên giường của mình, cảm giác thỏa mãn và hủy diệt dần dần dâng lên trong người hắn.
"Bé cưng, em có biết tôi là ai không?" Hắn khàn giọng hỏi.
Liễu Hà không nghĩ được gì cả.
Hắn nhìn đôi mắt hoa đào bị d*c vọng làm cho đỏ bừng của người trước mặt, nhưng vẫn dịu dàng đưa tay sờ sờ nó.
"...... Tiêu Cảnh. "
Tiêu Cảnh nở nụ cười, trong nháy mắt mùi pheromone rượu thông tỏa ra khắp phòng.
Liễu Hà bắt đầu có chút tỉnh táo.
Khi cậu hoàn hồn, hàm răng của Tiêu Cảnh vẫn còn nằm ở cổ cậu. Tuyến thể của cậu bị hắn rách, bên trong tràn ngập mùi pheromone rượu thông của Tiêu Cảnh, trong cơ thể cũng vậy. Tiêu Cảnh nắm lấy eo cậu, tiếng nước nhóp nhép theo động tác của hắn mà phát ra liên tục. Cậu nhìn hai chân mình đang đặt lên vai Tiêu Cảnh, cậu hoàn toàn khiếp sợ, nhưng sau đó lại không thể tránh khỏi phản ứng sinh lí mà r3n rỉ, thắt lưng cũng bị hắn chơi đến cong lên.
"Bé cưng tỉnh rồi?" Tiêu Cảnh thì thầm vào tai cậu.
Cậu vừa định trả lời nhưng bị Tiêu Cảnh đỉnh vào nơi sâu nhất, cậu phát ra tiếng r3n rỉ k1ch thích. Tiêu Cảnh nhìn cậu run rẩy, biết cậu đã đến giới hạn, lập tức tăng nhanh động tác, đồng thời thì thầm bên tai cậu.
"Thích không?"
Liễu Hà nói không nên lời, chỉ có thể ôm chặt bả vai của Tiêu Cảnh, theo sự luân động của hắn mà l3n đỉnh. Cậu đổ mồ hôi đầy người, nhiệt độ cơ thể cũng giảm xuống, được pheromone Tiêu Cảnh an ủi, cơ thể cậu trở nên thoải mái, mặc cho Tiêu Cảnh rót t1nh dịch vào khoang sinh sản của mình.
"...... Anh đã đánh dấu tôi vĩnh viễn?" Cậu hỏi.
"Tôi không nhịn được." Tiêu Cảnh đưa tay ra sau lưng Liễu Hà, ôm lấy eo cậu, "Bé cưng vừa khóc vừa bảo tôi đánh dấu vĩnh viễn em đi. "
Đột nhiên ký ức ban này tràn ngập trong đầu Liễu Hà, cậu không khỏi tặc lưỡi.
Chuyện đã đến nước này, cậu cũng không muốn so đo nữa. Không rơi vào tay Khương Hạo nên cũng không tính là kết cục tồi tệ nhất. Thấy Tiêu Cảnh còn muốn tiếp tục, cậu xoay người chuẩn bị xuống giường nhưng lại bị Tiêu Cảnh kéo trở về.
"Tôi ổn hơn nhiều rồi."
Điều đó có nghĩa là tôi không cần anh nữa.
Tiêu Cảnh còn chưa thỏa mãn, thậm chí có thể nói rằng hắn đang rất sung sức, nhưng hắn cũng đã có được thứ mình muốn nên tâm trạng cực kỳ tốt, hắn cười tủm tỉm kéo Liễu Hà nằm xuống, từ từ xoa bóp cho cậu. Mấy thứ không sạch sẽ trong người Liễu Hà từ từ chảy ra, chảy xuống ga giường. Hắn thấy Liễu Hà giơ chân tránh né, cười tủm tỉm đưa tay quệt vệt nước trên chóp mũi của Liễu Hà.
"Không thể nhanh như vậy, kì ph@t tình của bé cưng phải qua hai ba ngày nữa mới hết."
Liễu Hà không ngượng ngùng, cậu cau mày nói: "Ba tôi như vậy là vì Khương Hạo, tôi muốn biết hiện tại ông ấy có ổn hay không. "
Tiêu Cảnh nghe vậy liền buông Liễu Hà ra, Liễu Hà bò dậy lấy điện thoại di động. Có 43 cuộc gọi nhỡ và hơn 100 tin nhắn chưa đọc. Cậu mở tin nhắn ra xem sau đó ném điện thoại xuống sàn nhà, buồn bực che trán lại.
"Làm sao vậy?"
"Ba tôi bị đột quỵ rồi." Liễu Hà nói xong liền đi mặc quần áo.
Tiêu Cảnh nhìn Liễu Hà cài cúc áo, trong lòng tràn đầy áy náy: "Xin lỗi. "
"Sao vậy?" Liễu Hà không thèm nhìn hắn.
"Tôi bận đi điều tra cái khác, không thể đi xét nghiệm với Trương Dao."
"Anh rất phế." Liễu Hà nhặt qu@n lót lên, thấy nó ướt đến nỗi không thể mặc được nữa nên liền ném xuống gầm giường, "Nhưng tôi cũng không ngờ Khương Hạo lại có thể tàn nhẫn như vậy. "
Tiêu Cảnh bị mắng, có chút bực bội. Hắn xoay người lấy ra hai cái qu@n lót trong tủ quần áo ra, đưa cho Liễu Hà một cái, hắn mặc một cái.
"Tôi đã đánh giá thấp kẻ thù rồi."
Liễu Hà mặc qu@n lót vào, hỏi: "Tra được cái gì rồi?"
Tiêu Cảnh thấy dây giày của Liễu Hà bung ra, hắn cúi xuống buộc lại giúp cậu: "Tôi tra ra...cuộc khủng hoảng của công ty bất động sản Liễu thị là do Khương Hạo gây ra, hắn làm như vậy là muốn củng cố vị trí trong Liễu thị. "
Liễu Hà ngạc nhiên: "Cái gì? "
"Ba năm trước Liễu Đạt Quốc có để mắt tới một mảnh đất. Mảnh đất kia được bao quanh giữa sông và núi, rất thích hợp để làm khu dân cư cao cấp. Lúc ấy có rất nhiều công ty đấu thầu với Liễu Đạt Quốc, nhưng mảnh đất kia kỳ diệu lại rơi vào tay Liễu Đạt Quốc với giá rẻ. Liễu Đạt Quốc vô cùng vui vẻ, còn chưa kịp khởi công đã xảy ra rất nhiều vấn đề. Nào là phê duyệt có vấn đề, ô nhiễm vô cùng nặng, hoàn toàn không đủ điều kiện để khởi công xây dựng. Rất nhanh sau đó, tin tức được truyền ra bên ngoài, các nhà đầu tư bắt đầu rút vốn, dây chuyền xây dựng bị đình trệ, đành phải bán đi cổ phần của mình. "
"Tôi biết điều đó. Khương Hạo mất rất nhiều thời gian để điều tra nguồn gây ô nhiễm, cuối cùng phát hiện ô nhiễm đến từ hai nhà máy công nghiệp hóa học ở đầu nguồn. "
"Hắn đương nhiên có thể tra ra nguồn ô nhiễm ở đâu, bởi vì hắn sớm dùng tên của người khác để mua lại hai nhà máy đó. Hắn âm thầm thúc đẩy Liễu thị mua đất, Liễu thị sẽ phải bán đi cổ phần vì không thể xây dựng được, khi đó hắn sẽ sử dụng số tiền đó đi mua hai nhà máy kia. Sau đó hắn lấy số tiền còn lại đi mua cổ phần mà Liễu Thị bán đi, sau đó giả vờ tìm ra nguồn gây ô nhiễm rồi bắt đầu khởi công xây dựng. Hắn lấy được mấy trăm triệu từ Liễu thị, hơn nữa còn lấy được danh là người cứu vớt Liễu thị. Liễu Đạt Quốc sau khi thấy hắn có thể cứu vớt Liễu thị liền cho hắn cổ phần, nâng hắn lên vị trí tổng giám đốc. "
Liễu Hà trợn mắt há hốc mồm: "Anh có chứng cớ không, hay chỉ là phỏng đoán? "
"Hắn làm rất tốt, phần lớn chứng cứ đều đã bị hủy." Tiêu Cảnh thở dài, "Tôi có tìm được một ít còn sót lại nhưng không có tác dụng gì mấy. "
Liễu Hà thở dài lắc đầu.
"Tôi còn tra ra một chuyện nữa." Tiêu Cảnh có chút không đành lòng nhìn về phía Liễu Hà.
"Nói đi."
"Với tính cách của em tôi không nghĩ em bị suy nhược thần kinh, cho nên tôi có đi điều tra một chút. Tôi đã tìm ra bác sĩ chẩn đoán em bị suy nhược kinh thần. Người đó thừa nhận rất có thể em không bị bệnh, em bị rối loạn nội tiết tố, nhưng Khương Hạo đã bảo người đó chuẩn đoán em bị suy nhược thần kinh. Nếu em không có bệnh nhưng lại uống thuốc thì có thể em sẽ bắt đầu có dấu hiệu suy nhược thần kinh. Khương Hạo làm như vậy, chắc là muốn em không nhúng tay vào công việc của công ty nữa, cũng muốn em không thể rời khỏi hắn. Sau đó, em nghĩ việc, rời khỏi công ty, ngưng uống thuốc các triệu chứng liền biến mất. "
Liễu Hà cho rằng mình sẽ không còn đau lòng nữa, nhưng vẫn bị cú đâm này làm cho đau đớn.
"Chứng cứ đâu?" Cậu run rẩy hỏi.
"Tôi có thể dẫn em đi tìm vị bác sĩ kia." Tiêu Cảnh nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa phát ra tiếng vỗ tay.
"Điều tra không tệ, rất tốt."
Là giọng nói của Khương Hạo.
Hai người giật mình quay đầu nhìn về phía cửa, sau đó nghe thấy một tiếng "rầm", cửa bị đá vỡ. Bốn năm người đàn ông cao to lực lưỡng đi vào, trong tiếng hét sợ hãi của Liễu Hà chạy vào trong. Khương Hạo đứng ở ngoài cửa, trên đầu quấn băng gạc, biểu cảm của gã dưới ánh đèn vô cùng ghê tởm.
"Khương Hạo!" Liễu Hà rùng mình, "Anh muốn làm gì? "
"Em đã làm với thằng đó rồi à?" Khương Hạo lạnh lùng hỏi.
Tiêu Cảnh kéo Liễu Hà ra phía sau, Khương Hạo vung tay lên, bốn năm người đàn ông kia xông về phía Tiêu Cảnh. Bốn phía đều bị bao vây, Tiêu Cảnh cố gắng bảo vệ Liễu Hà, lúc đầu có thể đánh trả nhưng bọn họ quá mạnh, lúc sau hắn bị đánh cho tơi bời. Liễu Hà muốn đến giúp hắn nhưng lại bị gã kéo ra, cậu chỉ có thể nhìn Tiêu Cảnh bị đánh. Tiêu Cảnh bị đấm vài cú vào bụng, gò má cũng tái xanh, bị bọn chúng túm lấy quăng xuống mặt đất. Những cú đấm cứ như những hạt mưa rơi xuống người hắn, hắn bị đánh đến cuộn người lại, hai tay bị giữ lại, đầu bị đ è xuống sàn.
"Đừng đánh nữa!" Liễu Hà hét lên.
Khương Hạo đi tới trước mặt Tiêu Cảnh, thấy Tiêu Cảnh đang trừng mắt nhìn mình, không chút do dự đá mạnh vào đầu Tiêu Cảnh. Đầu Tiêu Cảnh bị đá sang một bên, máu mũi bắt đầu chảy ra.
Liễu Hà nổi giận gầm lên: "Con mẹ nó Khương Hạo! Đừng đánh nữa! "
"Em động lòng với nó rồi?"
Khương Hạo dẫm mạnh vào đầu Tiêu Cảnh, vẻ mặt khinh thường, giống như giẫm lên một con gián. Tiêu Cảnh choáng váng cố gắng vươn tay ra, hắn vươn tay ra nắm chặt mắt cá chân của Khương Hạo. Khương Hạo dùng sức dẫm lên đầu hắn, hắn giãy dụa nói không nên lời, cổ đỏ bừng.
"Như vậy sẽ chết người đó!"
"Em yêu nó?" Khương Hạo lại hỏi, vẻ mặt vô cùng đáng sợ, "Nó là ai? Là chồng em à? "
"Không. Chẳng là ai cả." Liễu Hà liên tục lắc đầu, "Chỉ là một nha tử thôi. "
Cậu vừa nói xong những lời này, bàn tay đang nắm chặt mắt cá chân của Khương Hạo dần buông lỏng.
"Cái gì?"
"Anh có thể đi tìm Trương Dao! Thì tôi cũng có thể!" Liễu Hà tức giận nói to.
Khương Hạo cúi đầu nhìn Tiêu Cảnh, thấy Tiêu Cảnh không giãy dụa nữa, gã nhấc chân ra.
"Được rồi, Tiểu Hà, tôi tha thứ cho em."
Khương Hạo xoay người đi ra cửa, người đàn ông cao to bắt đầu kéo cậu ra ngoài. Liễu Hà quay đầu lại nhìn Tiêu Cảnh, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, sau đó bị đám đông ở cửa kéo đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nhân Sinh Bất Sách
Chương 15
Chương 15