TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?
Chương 45

Cuối cùng, Tô Cách Trì cũng bị Đồ Hoá thuyết phục. Anh bước vào nhiệm vụ ‘Sống chết có số’ với cậu.

Nhiệm vụ do virus tạo ra trông không khác gì các nhiệm vụ thông thường. Từ khung cảnh thì hẳn đây là một nhà tù. Đồ Hoá tham gia vào ‘kịch bản’ của nhiệm vụ nên được khoác lên mình bộ đồng phục tù nhân sọc xanh trắng.

Lúc này Thẩm Tư Dịch mới nhìn thấy Đồ Hoá vẫn đi theo sau mình. Cậu kinh ngạc nói: “Đồ Hoá?! Tôi tưởng cậu…”

Cả 2 người chưa gặp lại nhau từ sau nhiệm vụ Hipparchus. Đồ Hoá giải thích cho cậu ta đầu đuôi sự việc, bao gồm cả việc trò chơi bị nhiễm virus.

Thẩm Tư Dịch ngạc nhiên bởi lẽ cậu không ngờ lối vào nhiệm vụ cậu tình cờ phát hiện ra lại là một cái bẫy: “Khó trách tôi luôn cảm thấy Vòng xác suất có chút kỳ lạ. Người chơi bị loại một cách tàn khốc hơn rất nhiều… Hóa ra là do virus!”

Đồ Hoá gật đầu: “Ừ, nên màn chơi này không dễ đâu.”

Thẩm Tư Dịch bước vào nhiệm vụ ‘Sống chết có số’ sớm hơn Đồ Hoá một chút nên có lẽ cậu đã hiểu tương đối nội dung của nó. Cậu ta nói: “Hiện tại, nếu tính cả ông với tôi thì có 4 người chơi ở đây.”

“Nhiệm vụ này chắc chắn sẽ không dễ rồi.” Thẩm Tư Dịch cúi đầu nhìn đồng phục tù nhân của mình, nói: “Nhà tù, tội phạm, đây là nơi gần nhất với cái chết.”

[Ding~]

[Chào mừng đến với cửa ải thú vị nhất: Sống chết có số. Nhiệm vụ sắp bắt đầu…]

Hai người đang thảo luận thì hệ thống đột nhiên phát ra một âm thanh kì quái và biến dạng để tuyên bố nhiệm vụ bắt đầu. Đồ Hoá nhìn lên lối vào thì thấy người chơi thứ năm. Người này là người quen – Tuỳ Lợi.

Thân hình nó cao to, sau khi mặc đồng phục tù nhân thì càng giống trùm xã hội đen. Nó liếc nhìn thấy Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch đang đứng cùng nhau thì khinh khỉnh quay đi.

Có năm người chơi ở nhiệm vụ này. Ngoài Đồ Hoá, Thẩm Tư Dịch và Tuỳ Lợi còn một cậu bé đeo kính và một cô gái gầy gò. Hai người này dường như đã có nhiều kinh nghiệm chinh chiến vượt ải nên có thể giữ được bình tĩnh khi đối mặt với hoàn cảnh ngục tù.

“Năm đứa tử tù tụ tập ở đây làm gì?” Một tên cai ngục đột nhiên từ phía sau đi ra. Người này dáng vẻ dữ tợn, thoạt nhìn còn giống tội phạm hơn là cai ngục.

Ánh mắt gã u ám, gã ném xuống đất một chiếc hộp thiếc hoen rỉ trong tay, tức giận nói: “Cấp trên quyết định sẽ khoan hồng độ lượng và cho bọn mày một cơ hội.”

Đồ Hoá liếc nhìn hộp thiếc ném trên mặt đất. Bên trong hộp chất đầy đậu, không biết quản ngục muốn làm gì.

“Trong hộp này có 100 hạt đậu, mỗi người lấy một ít. Ai lấy nhiều nhất hoặc ít ít nhất sẽ bị xử tử ngay lập tức.” Tên cai ngục nheo mắt lại. “Còn những đứa khác… Tạm thời tha cho cái mạng rách của bọn mày.”

“Bọn mày đừng hòng cùng nhau sống sót. Nếu hai đứa lấy cùng một số hạt đậu thì cũng bị xử tử.”

Tên cai ngục mỉm cười với vẻ mặt dữ tợn và tàn nhẫn: “Tự giết lẫn nhau… Thú vị quá đi mất.”

[Ding~]

[Quy tắc: Năm người chơi lần lượt lấy đậu trong hộp thiếc theo thứ tự. Người có nhiều đậu nhất và ít đậu nhất sẽ bị loại sau. Người chơi không nhất thiết phải lấy hết 100 hạt đậu. Người chơi được biết trong hộp còn lại bao nhiêu hạt đậu nhưng không không biết những người chơi khác đã lấy bao nhiêu. Nếu nhiều người có số đậu trong tay bằng nhau thì những người này sẽ bị loại cùng nhau. Khác: Càng nhiều người bị loại, những người sống sót còn lại càng nhận được nhiều phần thưởng đạo cụ.]

Ngay khi các quy tắc được đưa ra, mọi người đều căng thẳng và nhìn người khác một cách đề phòng. Thẩm Tư Dịch nhướng mày và nói: “Cũng khá giống ‘Cửa ải phúc lợi’ hồi bọn mình mới gặp nhau.”

Đồ Hoa ngẩng đầu nhìn Tùy Lợi và không khỏi có chút lo lắng: “Đều là trò chơi tư duy biện luận cả thôi, nhưng lần này tàn khốc hơn nhiều.”

Hệ thống còn cho thời gian để bọn họ thảo luận, cũng không tuyên bố thứ tự lấy đậu. Điều này có nghĩa là hiện tại bọn họ phải suy nghĩ về những trường hợp có thể xảy ra khi đứng ở 5 vị trí khác nhau.

Đồ Hoá cho rằng sự tàn khốc của trò chơi này không nằm ở việc có hai người chắc chắn bị loại, mà ở câu ‘càng nhiều người bị loại, những người sống sót còn lại càng nhận được nhiều phần thưởng đạo cụ’. Đây chình là lí do khiến người chơi chém giết lẫn nhau.

Không ai biết những người chơi khác sẽ lấy bao nhiêu hạt đậu, mọi người đều muốn sống sót, sống được rồi thì muốn nhận được nhiều phần thưởng hơn. Vì vậy, trò chơi này trở thành một cuộc chiến tâm lý dựa vào cách gian lận, nói dối, tính kế để giành chiến thắng. Những người có thể kiên trì cho đến hiện tại đều biết đạo cụ quan trọng như thế nào.

Nhưng Đồ Hoá không nghĩ như vậy. Những người khác không biết về virus, nhưng cậu thì biết. Nếu mục đích của chương trình virus là ngăn chặn người chơi vượt ải và mãi mãi kẹt trong trò chơi thì làm sao nó có thể trao những đạo cụ hữu ích?

Vì vậy, một khi bọn họ bắt đầu tàn sát lẫn nhau ở cửa ải này thì virus càng thoả mãn. Vậy nên những gì bọn họ phải làm là đảm bảo có nhiều người sống sót hơn.

Cô gái mảnh khảnh là người đầu tiên lên tiếng: “Nếu có thể chiếm được vị trí thuận lợi, tôi sẽ chỉ cố gắng hết sức bảo vệ bản thân mình chứ không làm hại người khác.”

Cậu bé đeo kính cũng đồng ý: “Tôi nghĩ chúng ta nên thảo luận xem mỗi người nên lấy bao nhiêu hạt đậu để đảm bảo tỷ lệ thương vong thấp nhất.”

Đồ Hoá vốn cho rằng Tuỳ Lợi sẽ bị thu hút bởi phần thưởng, nhưng ai biết nó cũng đồng ý với ý kiến giảm thiểu số người bị loại này: “Chắc chắn phải có 2 người bị loại, nghĩa là mỗi người đều có tỉ lệ bị loại là ⅖. Nếu không biết thứ tự lấy đậu thì xem như công bằng.”

“Quy tắc nói người lấy nhiều nhất và ít nhất bị loại…” Cô gái suy nghĩ một chút rồi phân tích: “Tổng cộng có 100 hạt đậu, năm người chia nhau lấy khoảng 20 hạt đậu là an toàn nhất. Lấy quá nhiều hoặc quá ít đều có khả năng bị loại.”

Chàng trai đeo kính tiếp tục phân tích: “Thật ra, lượt chọn đầu tiên và lượt cuối cùng có xác suất bị loại cao nhất vì sau lượt chọn đầu tiên, người thứ 2 có thể dựa vào số đậu còn lại trong hộp đoán người thứ nhất lấy bao nhiêu. Vì vậy, người thứ hai có thể chọn lấy nhiều hơn hoặc bớt một hạt, và những người sau có thể tính số hạt đậu trung bình được lấy ở phía trước theo số hạt đậu còn lại. Số phận của người thứ nhất hoàn toàn nằm trong tay người khác.”

“Người cuối cùng cũng vậy. Bởi vì tổng cộng chỉ có 100 hạt đậu, nếu người phía trước lấy ít hơn thì người cuối cùng phải lấy nhiều hơn, nhưng nếu người phía trước lấy nhiều hơn thì người đó chắc chắn là người lấy ít đậu nhất.

“Những gì cậu nói rất có lý, nhưng nó đòi hỏi một điều kiện vô cùng khó.” Đồ Hoá mỉm cười: “Mỗi người đều phải nhân từ và không có ý định trả thù ai.”

Đồ Hoá nhìn chàng trai đeo kính, khóe môi khẽ cong lên: “Ví dụ người lấy đậu cuối cùng mà biết mình bị loại thì chắc gì sẽ không kéo người khác xuống nước?”

“Người này hoàn toàn có thể tính ra số đậu 4 người kia có khả năng lấy, sau đó lấy số đậu tương tự để tìm ‘đồng minh’ bị loại.”

Chàng trai đeo kính có chút không vui: “Không phải chúng ta đã thống nhất rồi sao? Bất kể hai người sắp bị loại là ai thì cũng không được trách người khác.”

“Bây giờ không trách thôi chứ lát nữa chơi rồi thay đổi thế nào thì ai biết.” Đồ Hoá hờ hững nhún vai.

“Thật ra là mày không muốn hợp tác chứ gì?” Tuỳ Lợi đột nhiên đứng cùng chiến tuyến với mắt kính: “Mày muốn loại bỏ những người khác và đạt được nhiều phần thưởng hệ thống hay sao?”

Chàng trai đeo kính cũng phẫn nộ nhìn cậu.

Đồ Hoá mỉm cười, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Mày muốn nghĩ như thế nào thì nghĩ. Nãy giờ mày xếp thứ tự, thử nghĩ số 4 và số 5 lần lượt lấy nhiểu đậu và ít đậu nhất thì sao? Nếu là tao thì tao sẽ không chấp nhận kết quả này rồi đó.”

Tuỳ Lợi giống như sứ giả của chính nghĩa, lắc đầu nói: “Tao vốn tưởng rằng chúng ta có thể đoàn kết, không ngờ vẫn còn có những kẻ độc ác như vậy.”

Người đàn ông đeo kính nhìn nó với vẻ tán thành, nói với Đồ Hoá: “Nếu không muốn hợp tác thì cậu cứ nói thẳng ra chứ không cần mất công tranh cãi với tôi như vậy.”

“Cậu ấy đâu có tranh cãi gì với cậu.” Thẩm Tư Dịch liếc nhìn Tuỳ Lợi và nói với mắt kính: “Cậu ấy chỉ muốn nhắc nhở cậu không nên tiết lộ suy nghĩ quá nhiều, nếu không lại bị mấy kẻ tâm địa đen tối lợi dụng.”

Mắt kính sững sờ một lúc rồi bối rối cau mày, lời đến đầu môi rồi cũng không biết nên nói hay không.

Đồ Hoá không quan tâm đ ến việc bị hai người họ công kích. Cậu khẽ liếc nhìn Tuỳ Lợi và nói: “Thật ra cuộc thảo luận hiện tại rất vô nghĩa. Không ai biết được người bốc được vị trí bất lợi sẽ thay đổi ý định như thế nào. Thậm chí chúng ta còn không chắc nếu người đó bị loại thì có chính nghĩa được như thế không.”

“Thay vì lên một kế hoạch vô dụng, chẳng thà tự đi mà suy nghĩ…” Đồ Hoa cười lạnh, nói tiếp: “Gặp phải người nói một đằng làm một nẻo thì phải làm thế nào.”

Tuỳ Lợi biết rằng Đồ Hoá và Thẩm Tư Dịch đang chế giễu mình. Tuy nhiên, để giành chiến thắng, nó sẽ không nói huỵch toẹt ra rằng nó sẽ chiến với 2 người này. Nó sẽ giả vờ ở cùng 1 phe với chàng trai đeo kính.

Chàng trai đeo kính mặc dù không quen những người này, nhưng cậu ta không ngu. Sau khi được Thẩm Tư Dịch nhắc nhở, cậu ta biết bản thân cần kín kẽ hơn. Cậu ta không thèm tin hành vi ‘thấy người sang bắt quàng làm họ’ của Tuỳ Lợi nữa.

Điều cuối cùng cần thảo luận chính là thứ tự bốc hạt đậu. Năm người không ai nói một lời mà chỉ im lặng suy nghĩ. Cai ngục có lẽ đã mất kiên nhẫn với bầu không khí trầm lặng của bọn họ nên tuyên bố: “Nếu bọn mày không thảo luận nữa thì bắt đầu trò chơi đi!”

Gã lấy một chồng biển số từ trong túi lấy ra và chuẩn bị phát cho năm người: “Thứ tự không phải ngẫu nhiên mà là dựa vào tỉ lệ vượt ải thành công của bọn mày.”

Lòng Đồ Hoá lập tức chùng xuống. Tỉ lệ vượt ải thành công 2⁄67 của cậu chắc phải là thấp nhất. Trong khi chờ cai ngục tuyên bố thứ tự, Thẩm Tư Dịch bỗng bước đến gần cậu và thì thầm: “Đồ Hoá này, cảm ơn ông vì đã đến cứu tôi.”

Cậu ta ngẩng đầu nhìn Tô Cách Trì đang đứng ở trong góc, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Xét đến việc hoàn thành trò chơi này thì ông có tiềm năng hơn tôi nhiều, ông còn có thầy X hỗ trợ nữa. Nếu thật sự phải đi đến bước đường cùng… Tôi sẽ để ông sống.”

Mình có lời muốn nói: Đồ Hoá ở chương này máu chiến kinh khủng =)) Đúng là bình thường vượt ải với bạn bè với crush nên hiền queo, còn đụng mặt với kẻ thù là thái độ khác liền. Với cả mình thích Thẩm Tư Dịch quá đi mất huhu:<

Đọc truyện chữ Full