TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?
Chương 51

Mỗi phân loại nhân vật trong trò chơi đều có ngoại hình và trang phục giống nhau. Sau khi Đồ Hoá chọn xạ thủ, quần áo của cậu lập tức đổi thành trang phục với hoa văn ngụy trang, bên hông kẹp một khẩu súng lục, khuôn mặt cũng trở thành khuôn mặt xạ thủ do hệ thống thiết lập.

Nhân vật này mũi nhọn, mắt nhỏ, trông hơi giống Pinocchio. Đồ Hoá kiểm tra đạn trong khẩu súng lục thì thấy chỉ có mười viên. Một nhiệm vụ khác xạ thủ cần làm là tìm cái nạp đạn trên bản đồ, nếu không thì mười viên đạn sẽ không đủ đến cuối game.

Đồ Hoá sẵn sàng để xuất phát đến những nơi giấu cái nạp đạn cậu biết trước thì nhận ra Tô Cách Trì cũng đã mặc ‘skin’.

Anh ấy vậy mà lại là một nhà trị liệu. Nước da xanh lét lạ thường, chiếc áo khoác trắng không hợp chút nào, cả khuôn mặt cũng thay đổi nhưng đôi mắt vẫn ấm áp và tràn đầy sức sống.

Đồ Hoá kinh ngạc nhìn anh: “Anh… Anh cũng chơi hả?”

Tô Cách Trì nhếch môi, khuôn mặt xanh có chút hung ác nở một nụ cười. Anh tiện tay vuốt tóc cậu, nói: “Anh không chơi. Anh chỉ hỗ trợ em thôi.”

Trong lúc sững sờ, Đồ Hoá có cảm giác bản thân quay về một năm trước lúc cậu tham gia trò chơi với đồng đội trị nhà liệu đó. Giống như Tô Cách Trì, người đó cũng thích xoa đầu cậu. Mặc dù hai người bọn họ phối hợp chặt chẽ nhưng Đồ Hoá luôn nghĩ nhà trị liệu ấy mang đến cảm giác như người cõi trên.

Có khi nào Tô Cách Trì là nhà trị liệu đó không?

Nghĩ đến đây, Đồ Hoá cảm thấy có lẽ cậu điên rồi. Chỉ vì hiện tại Tô Cách Trì là một nhà trị liệu, vừa vặn hai người lại phối hợp giống như tổ đội của cậu ngày trước nên cậu mới cảm thấy quen thuộc. Năm ngoái Tô Cách Trì đã là CEO công ty trò chơi. Ngày nào anh cũng bận túi bụi thì thời gian rảnh đâu mà chơi game với cậu…

Thấy Đồ Hoá ngơ ngác nhìn mình, Tô Cách Trì cười và nói: “Sao không nhanh đi tìm đạn?”

Đồ Hoá lúc này mới gật đầu và rút khẩu súng lục bên hông ra rồi đi đến ‘kho đạn’ gần nhất.

‘Kho đạn’ này nằm trong một hang động ở biên giới của hòn đảo cách đây không xa. Dựa vào kinh nghiệm của Đồ Hoá, cậu chọn một con đường ít khả năng có người qua lại nhất.

Mặc dù Đồ Hoá là một tay chơi lão luyện trong trò chơi này nhưng cậu không dám khinh địch. Ai từng chơi ‘Thoát khỏi đảo hoang’ đều biết quy tắc này, và tất cả những xạ thủ chuyên nghiệp đều bắt đầu với việc đi tìm cái nạp đạn.

Nói cách khác, nếu Đồ Hoá chậm chân thì sẽ bị những người chơi xạ thủ lấy hết đạn và có thể phải chiến đấu nảy lửa với họ.

Đồ Hoá men theo con đường nhỏ, vừa chạy vừa leo vào hang. May mắn thay, một trăm người chơi hẳn củng không thạo trò chơi này. Không ai tới hang động này tìm đạn nên cậu quan sát tình hình xung quanh rồi vội vàng lẻn vào.

Theo sơ đồ thoát khỏi đảo hoang, đạn được đặt sau tảng đá thứ ba trong hang nên Đồ Hoá đi thẳng đến đó

Nhưng trò chơi gốc đã được ‘liên kết’ với toán học. Cái nạp đạn đặt sau tảng đá biến mất, trên bức tường cạnh tảng đá xuất hiện một bài toán kỳ lạ, bên cạnh là dòng chữ: ‘Vui lòng điền đúng số để lấy đạn.’

Bài toán đó hơi giống bài toán tìm quy luật trong chương dãy số trong sách giáo khoa, với ba dãy số được in mờ trên tường:

[15, 1, 3, 1] 4

[20, 5, 2, 3] 5

[16, 20, 4, _ ] 6

Con số thứ 4 từ trái qua ở dòng cuối cùng được để trống. Người chơi cần suy ra con số này dựa vào quy luật của các số hai dòng đầu tiên.

Đồ Hoá liếc nhìn cửa hang. Chưa ai tìm đến đây không có nghĩa là hoàn cảnh hiện tại đã an toàn. Cậu nửa ngồi xổm xuống và cố gắng ẩn mình sau tảng đá rồi quay đầu nói với Tô Cách Trì nói: “Anh tìm một chỗ trốn và chú ý xung quanh giúp em. Em làm bài.”

Tô Cách Trì gật đầu và thoải mái trốn sau một tảng đá bên cạnh cậu. Anh phối hợp chặt chẽ với cậu giống hết nhà trị liệu hồi trước.

Đồ Hoá ngay lập tức dồn hết tâm sức vào đề bài này.

Ba hàng số này giống như một dãy số, nhưng không phải là một dãy số. Trước hết, 4 số đầu được đặt trong ngoặc hình như để phân biệt với số cuối. Điều này chứng tỏ quy luật 4 số này phải khác con số cuối nằm bên ngoài ngoặc.

Thứ hai, Đồ Hoá phát hiện ra rằng trong ba dãy số, số cuối cùng lần lượt là 4, 5 và 6. Sự xuất hiện liên tục này không phải là ngẫu nhiên mà giữa chúng phải có sự quy luật nào đó.

Về phần bốn con số đầu tiên xuất hiện như thế nào, Đồ Hoá vẫn còn bối rối.

Cậu cố gắng áp dụng nhiều công thức khác nhau trong dãy số nhưng không tìm thấy kết quả. Cậu thậm chí còn tự hỏi liệu những con số này có giống như trò chơi 24 điểm hay không, nghĩa là phải tính toán như thế nào tính toán để có được một đáp án cụ thể. Tuy nhiên, cậu không giỏi tính toán kiểu này nên suy nghĩ một lúc lâu cũng chưa ra.

Mười phút sau, Đồ Hoá vẫn chưa ra đáp án, còn Tô Cách Trì ở một bên bỗng thì thầm: “Có người tới!”

Đồ Hoá nhanh chóng bừng tỉnh. Cậu nắm chặt khẩu súng lục và lắng nghe tiếng bước chân.

Hẳn là những xạ thụ khác lựa chọn tới nơi này. Có tiếng bước chân từ cửa hang. Người chơi này có vẻ rất cẩn thận, mặc dù chạy nhanh nhưng thanh âm bước chân lại rất nhỏ.

Cậu còn phải lo việc bị người ta đánh lén.

Đồ Hoá có thể xác định vị trí của người chơi kia dựa trên âm thanh. Cậu ta vừa bước vào hang, có lẽ đang ở giữa hòn đá thứ nhất và hòn đá thứ hai. Sau đó cậu ta chắc chắn sẽ nấp sau tảng đá thứ hai để quan sát động tĩnh trong hang.

Một khi cậu ta trốn thì Đồ Hoá sẽ khó ra tay hơn rất nhiều. Vì vậy, cậu phải xuất hiện ngay khi đối thủ không chú ý và bắn chết cậu ta.

Đồ Hoác ra hiệu cho Tô Cách Trì đang ngồi đối diện anh dụ dỗ cậu xạ thủ này. Tô Cách Trì lập tức hiểu. Anh nhặt một hòn đá dưới chân và ném trúng vào phía sau bên trái của xạ thủ.

Cùng lúc đó, Đồ Hoá lăn về phía trước và nhảy ra từ phía sau tảng đá. Xạ thủ kia đã bị thu hút bởi ‘miếng mồi’ mà Tô Cách Trì thả ra bên trái nên không ngờ một người sẽ đột ngột xuất hiện từ bên phải. Ngay lúc cậu ta hoảng sợ quay lại thì Đồ Hoá đã bắn rồi. Viên đạn găm vào ngực xạ thủ kia.

Cậu ta kêu lên một tiếng, ‘skin’ xạ thủ được hệ thống cấp cho cậu ta dần mờ đi để lộ gương mặt thật của người chơi. Đây là một cậu nhóc hơi tròn. Khi cậu ta nhận ra vấn đề thì thân thể đã biến thành hạt pixel và từ từ biến mất.

Đồ Hoá cất súng, im lặng một lúc rồi bước tới nhặt những viên đạn còn sót lại của đối phương bỏ vào túi.

Tô Cách Trì cũng từ sau tảng đá đi ra: “Vừa rồi có tiếng súng nổ nên chắc chắn những người chơi khác đang đến. Chỗ này không an toàn nữa rồi, đi chỗ khác thôi em.”

Lúc này Đồ Hoá mới nhớ tới sự hợp tác vừa rồi của mình với Tô Cách Trì.

Có một xạ thủ khác chạy tới, tình thế cấp bách khiến Đồ Hoá lúc ấy không nghĩ nhiều. Cậu đắm chìm trong ‘kịch bản’, trong tiềm thức cho rằng nhà trị liệu đối diện chính là nhà trị liệu đã phối hợp với mình vô số lần. Vì vậy, cậu đã sử dụng cử chỉ.

Và, cử chỉ ‘đặt bẫy’ chính là mật mã có một không hai giữa Đồ Hoá và người trị liệu kia.

Đồ Hoá không quan tâm đ ến hoàn cảnh hiện tại nguy hiểm như thế nào, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại sự việc khó tin kia. Cậu kinh ngạc nhìn Tô Cách Trì: “Cử chỉ vừa rồi… Sao anh biết?”

Tô Cách Trì nhìn cậu. Trang phục dày đặc gớm ghiếc khiến Đồ Hoá không thể thấy rõ vẻ mặt của anh. Tuy nhiên, ánh mắt anh lại như chứa đựng ngàn vạn chữ: “Em nghĩ tại sao anh biết?”

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tất cả các khả năng bùng nổ trong đầu Đồ Hoá. Cuối cùng, cậu nghĩ tới tình huống cậu mong chờ nhất và cũng có nhiều khả năng xảy ra nhất.

Cậu kinh ngạc nhìn Tô Cách Trì: “Anh… Là anh ấy hả?”

Não cậu đã nhảy số đến việc Tô Cách Trì tạo ra một nhiệm vụ giống ‘Thoát khỏi đảo hoang’ trong ‘Bứt phá toán học’ chỉ để gặp cậu hay sao? Chẳng lẽ Tô Cách Trì vốn biết cậu là ai, và anh hỗ trợ cậu vượt ải vì anh đã quen biết cậu từ trước sao?

Có lẽ nào Tô Cách Trì đã… Hơi ‘cảm nắng’ cậu từ lúc chơi ‘Thoát khỏi đảo hoang’?

Khó trách Tô Cách Trì ngay từ đầu đã ưu ái cậu, khó trách cậu luôn cảm thấy quen thuộc khi Tô Cách Trì xoa đầu cậu… Đồ Hoá cảm thấy nếu Tô Cách Trì mà đưa ra một câu trả lời khẳng định thì chắc chắn cậu sẽ hạnh phúc đến bùng nổ.

Bởi vì quan hệ giữa cậu với Tô Cách Trì không còn đơn giản là người đồng hành trò chơi toán học. Bọn họ từng chơi ‘Thoát khỏi đảo hoang’ với nhau nửa năm, có thể hợp tác tốt và hiểu lòng nhau, và cả… ‘Crush’ nữa!

Tô Cách Trì không thẳng thắn trả lời cậu. Anh bước đến xoa đầu cậu theo cách cậu quen thuộc nhất rồi nói nhỏ: “Anh đợi lâu như vậy, cuối cùng em cũng nhận ra rồi.”

Đọc truyện chữ Full