Như vậy, Vòng xác suất kết thúc sau khi 100 người đã giết lẫn nhau. Đồ Hoá phá vỡ vòng vây và giành được vị trí duy nhất để vượt ải.
Trở lại khuôn viên trường, mặc dù khung cảnh xung quanh vẫn vậy nhưng tâm trạng của mọi người lại khác.
Hơn 1,000 người chơi bước vào Vòng xác suất, trải qua các giai đoạn sàng lọc và sát hạch, không đến 300 người có thể sống sót và bước vào vòng tiếp theo.
Sau khi Đồ Hoá hoàn thành nhiệm vụ, các đồng đội của cậu cũng đã nhanh chóng vượt ải. Màn chơi tiếp theo thuộc [Vòng dãy số].
Đồ Hoá thông báo cho mọi người về tin dữ của Đường Bác. Tôn Duy và Thẩm Tư Dịch an ủi cậu với hi vọng cậu có thể thoát khỏi nỗi đau càng sớm càng tốt và cố gắng hết mình ở những cửa ải tiếp theo. Vương Bác Vũ cụp mắt xuống, trông có vẻ đau khổ.
Có lẽ vì sợ chạm vào cảm xúc của Đồ Hoá nên Vương Bác Vũ chỉ thấp giọng hỏi Tôn Duy: “Đường Bác ấy… Đang bị mắc kẹt trong vực thẳm sao?”
Tôn Duy nhìn hắn, nói: “Đợi bọn mình vượt ải thành công thì cậu ấy có thể ra ngoài.”
Mặc dù Vương Bác Vũ đã nhận được câu trả lời xác nhận, nhưng hắn vẫn có vẻ trầm tư.
Trên thực tế, Đồ Hoá đã đỡ buồn hơn bởi sự ra đi của Đường Bác rồi. Cậu biết Đường Bác bị loại vì tình hình chung, vì vậy cậu hiểu sự an ủi của Tôn Duy và Thẩm Tư Dịch, nhưng thái độ của Vương Bác Vũ có chút kỳ lạ.
Cậu với Vương Bác Vũ lớn lên cùng nhau. Cậu biết Vương Bác Vũ là người không giấu được suy nghĩ và trên mặt sẽ biểu lộ cảm xúc rõ ràng. Có vẻ như hắn không buồn trước sự ra đi của Đường Bác mà cảm thấy lo lắng nhiều hơn.
Đồ Hoá cảm thấy kì lạ nên đi tới bên cạnh hắn rồi hỏi: “Tao không biết mày với Đường Bác thân đến như vậy đó. Nghe tin cậu ấy rời đi mà mày buồn bực đến vậy sao?”
Vương Bác Vũ ngẩng đầu nhìn cậu, trên mặt lộ ra vẻ bối rối: “Không… Tao chỉ… Tao chỉ cảm thấy bọn mình đi cùng nhau lâu như vậy, cậu ấy… Hơi tiếc.”
Đồ Hoá nghi ngờ nhìn hắn: “Vậy thì bọn mình càng phải cố gắng hơn.”
Sau đó Vương Bác Vũ mới gật đầu.
Từ 200,000 người ở Vòng sơ tuyển còn dưới 300 người hiện tại, tình hình thực sự không lạc quan. Virus đã thay đổi hoàn toàn thiết lập các cửa ải ở giai đoạn này. Trong khi nhóm Đồ Hoá và Tô Cách Trì đang nghiên cứu chiến lược vượt ải thành công, quy tắc của Vòng dãy số nhiễm virus cuối cùng được ban hành.
[Ding~]
[Màn chơi hiện tại: Vòng dãy số]
[Quy tắc: Chào mừng 267 người chơi cuối cùng may mắn được đi tiếp vào Vòng dãy số. Ở vòng này, người chơi cần tìm ra con số đại diện cho bản thân trong thời hạn 48 giờ. Người chơi tìm được số có thể làm nhiệm vụ chính, nếu không tìm được thì bị loại. Người chơi tìm số thông qua việc hoàn thành các nhiệm vụ phụ. Chúc các bạn chơi game vui vẻ!]
Đây là một quy tắc mơ hồ bởi nó không giải thích người chơi phải đối mặt với cái gì tiếp theo mà chỉ đặt ra thời hạn 48 giờ. Trong 48 giờ này, người chơi phải liên tục làm nhiệm vụ phụ để nhận được con số làm bước đệm vào nhiệm vụ chính.
Những người chơi may mắn bước vào Vòng dãy số đều hoảng sợ một lúc. Khi 48 giờ đếm ngược bắt đầu, mọi người nhanh chóng xông vào nhiệm vụ phụ. Bọn họ dường như không còn quan tâm đ ến mình sẽ đối mặt với thứ gì trong các cửa ải nữa.
Đồ Hoá thảo luận với các đồng đội. Thời gian càng chặt thì càng phải bình tĩnh. Virus đã biến đổi hoàn toàn màn chơi này nên ai biết được bọn họ phải chịu những khó khăn gì ở nhiệm vụ phụ. Vì vậy, để đảm bảo rằng cả bốn người có thể tồn tại đến cuối cùng và không bị loại ở các cửa ải, bọn họ phải hành động cùng nhau nhiều nhất có thể.
Vì vậy, bốn người họ đã vào nhiệm vụ phụ gần nhất – [Bãi biển của Pythagoras].
Pythagoras là một nhà toán học và triết học nổi tiếng ở Hy Lạp cổ đại. Thành tựu nổi tiếng nhất của ông là định lý Pythagoras – định lí cơ bản nhất trong lượng giác học. Nếu người này xuất hiện Vòng lượng giác thì Đồ Hoá có thể hiểu được, nhưng việc ông xuất hiện Vòng dãy số thì thật sự khó lường.
Sau khi bước vào cửa ải ‘Bãi biển của Pythagoras’, tất cả những gì bọn họ nhìn thấy là một đại dương xanh và bãi cát trắng.
Nhưng điều kỳ lạ là NPC Pythagoras không xuất hiện, cũng không có NPC nào ở nhiệm vụ này.
Hệ thống ngay lập tức ban hành quy tắc:
[Nhiệm vụ phụ: Bãi biển của Pythagoras]
[Quy tắc: Tìm 05 mật mã số và dựa vào mật mã đoán dãy số chính xác gồm 10 số. Viết 10 số trong dãy số lên cát thì vượt ải thành công.]
Sau khi hệ thống thông báo quy tắc, bọn họ nhận ra rằng bãi biển này thực ra là một phần của hòn đảo, và nhiệm vụ này được đặt ở hòn đảo biệt lập giữa đại dương này.
Hòn đảo được bao phủ bởi cây cối xanh tươi mang đến cảm giác như một khu rừng mưa nhiệt đới Thỉnh thoảng bọn họ có thể nhìn thấy chim thú ngang qua và nghe được tiếng vượn kêu trong rừng sâu.
Thẩm Tư Dịch nói: “Năm mật mã được đề cập trong quy tắc hẳn là ở trên hòn đảo này, nhưng tôi không biết nó sẽ được trình bày như thế nào. Tôi đoán chúng ta phải tìm ra nó từng chút một.”
“Ừ. Nếu bốn người chúng ta cùng nhau hành động thì hiệu quả quá thấp so với mục tiêu lớn thế này.” Tôn Duy phân tích: “Tôi nghĩ chúng ta có thể tách ra.”
Đồ Hoá cũng đồng ý: “Chia thành hai nhóm đi. Tôi với cậu một nhóm, Vương Bác Vũ với Thẩm Tư Dịch một nhóm.”
Mọi người đều đồng ý với kế hoạch này, chỉ có Vương Bác Vũ không vui: “Tao muốn cùng nhóm với Tôn Duy!”
Tôn Duy khó hiểu nhìn hắn: “Tại sao?”
Vương Bác Vũ làm ra vẻ lưu manh và nói với Tôn Duy: “Tôi không yên tâm về cậu!”
Tôn Duy đang định mắng hắn thì Đồ Hoá vội vàng nói: “Vậy mày đi với cả Tôn Duy và Thẩm Tư Dịch luôn đi.”
Cậu nghĩ ở cùng Tô Cách Trì hiệu quả chiến đấu cũng tăng lên, Tôn Duy lại là nữ nên đi cùng cậu cũng an toàn hơn một chút. Tuy nhiên, cậu đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Vương Bác Vũ. Trước đây hắn đã thể hiện hắn thích Tôn Duy rồi, nhưng cậu không ngờ hắn còn quyết tâm theo đuổi người ta.
“Tôi đi với thầy X cũng an toàn rồi, ba người các cậu đi chung thì tốt hơn.” Vương Bác Vũ tỏ vẻ biết ơn với Đồ Hoá. Cậu nhìn hắn một cái và nói: “Lát nữa tập hợp ở bãi biển này nhé.”
Vì vậy, Tôn Duy, Thẩm Tư Dịch và Vương Bác Vũ đến bờ biển phía đông của hòn đảo, và Đồ Hoá đi theo Tô Cách Trì vào rừng.
Đang đi, Tô Cách Trì tỏ vẻ hóng chuyện khác hẳn ngày thường: “Vương Bác Vũ thích Tôn Duy à?”
Đồ Hoá nhướng mày cười nói: “Anh cũng biết luôn hả?”
Tô Cách Trì không trả lời mà đột nhiên chuyển sang Đồ Hoá: “Tôn Duy… Hồi trước thích em hả?”
Giọng nói của anh đều đều, vẻ mặt anh nhìn Đồ Hoá cũng bình tĩnh nhưng lại khiến Đồ Hoá chột dạ.
“Dạ cũng có… Chắc vậy” Đồ Hoá ậm ừ chiếu lệ.
Một lúc sau, Tô Cách Trì ủ rũ nói: “Em không thích em ấy phải không?”
Đây là… Ghen sao? Đồ Hoá đột nhiên cảm thấy điểm yếu trong tim mình bị đánh trúng. Không ngờ Tô Cách Trì luôn tự tin và kiêu hãnh lại có thể buồn bã hỏi cậu như vậy. Cậu mừng thầm nhưng vẻ mặt thì vẫn thích thú vô cùng. Cậu nói nhỏ: “Anh biết… Em thích ai mà.”
Nói xong, cậu sải bước đi tới trước mặt Tô Cách Trì.
Hai người đi chưa được bao xa thì chợt nghe từ trong rừng sâu truyền đến một tiếng hú hét giống như khỉ kêu.
Bầy khỉ đánh nhau rất chiến. Đồ Hoá vội vàng kéo Tô Cách Trì cùng nhau trốn sau gốc cây: “Có phải khỉ đánh nhau không?”
Tô Cách Trì gật đầu: “Ừ, đánh nhau để chia trái cây đó. Em có thể lấy được mật mã.”
Đồ Hoá kinh ngạc nhìn anh: “Sao anh biết?”
Tô Cách Trì bình tĩnh nói: “Cửa ải này không khác gì mấy so với hồi anh thiết kế. Chắc virus không can thiệp vào đây.”
Đồ Hoá tức kinh khủng. Nếu cậu mà biết thì cậu đã yêu cầu Tô Cách Trì tiết lộ vị trí từng mật mã chứ tại sao phải khổ sở thế này. Cậu hỏi: “Sao anh không nói sớm…”
Sắc mặt Tô Cách Trì lạnh lùng: “Không phải em muốn đi chung với Tôn Duy hả? Đôi lứa xứng đôi, làm việc không biết mệt mà. Cần gì anh gợi ý?”
Đồ Hoá: … Cái cơn ghen tràn ra luôn đó!
Đồ Hoá, người chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy trước đây nên hoàn toàn lúng túng. Mặc dù Tô Cách Trì ghen cũng dễ thương đấy, nhưng cậu vẫn muốn làm anh vui như những lần trước. Cậu thì thầm: “Bây giờ cũng đôi lứa xứng đôi mà nhỉ?”
“Với cả trước giờ cũng có anh với em thôi mà.” Nói xong, cậu mạnh dạn bước đến nắm tay Tô Cách Trì.
Tô Cách Trì lúc này mới thả lỏng, trên mặt hiện lên ý cười. Anh nắm chặt tay cậu rồi nói: “Em qua đó xem thử đi.”
Quả thật có một đàn khỉ trước mặt. Bọn chúng đang tranh luận, quan trọng nhất là… Những con khỉ này nói chuyện bằng tiếng người!
Đồ Hoá kinh ngạc. Những con khỉ kia hình như cũng nhìn thấy cậu. Một con khỉ già trông như khỉ đầu đàn bước tới, trong tay nó là một cái chai thủy tinh to bằng lòng bàn tay. Nó nói với Đồ Hoá: “Con người, tới đây làm gì?”
Miệng của nó chuyển động, và đôi môi của nó mở ra đóng lại giống hệt như cách con người nói chuyện. Đồ Hoá sốc một hồi mới trả lời câu hỏi của nó: “Tôi… Tôi đến tìm mật mã.”
Con khỉ già liếc nhìn chai thủy tinh trong tay: “Cậu muốn cái này à?”
Hóa ra cái chai trên tay nó có mật mã! Đồ Hoá vội vàng gật đầu thì nghe thấy con khỉ nói: “Muốn lấy mật mã cũng được nhưng cậu cần giúp tôi giải quyết một vấn đề.”
Đồ Hoá: “Vấn đề gì?”
Con khỉ nói: “Hôm qua đàn khỉ của chúng tôi đi hái một mẻ trái cây, và chúng tôi muốn chia đều số trái cây này cho 5 bộ lạc. Khi thủ lĩnh của bộ lạc đầu tiên đến đây, nó thấy số trái cây không thể chia cho 5 được nên nó ăn 1 trái, sau đó chia số trái cây còn lại thành 5 phần bằng nhau. Nó lấy phần của bộ lạc nó rồi đi.”
“Khi thủ lĩnh của bộ lạc thứ hai đến đây, nó thấy số trái còn lại và nghĩ rằng bộ lạc thứ nhất chưa lấy gì nên nó cũng ăn 1 trái, sau đó chia số trái cây còn lại thành 5 phần bằng nhau. Nó lấy phần của bộ lạc nó rồi đi.”
“Các thủ lĩnh của bộ lạc ba, bốn và năm cũng giống như hai con khỉ đầu tiên. Bọn nó ăn 1 trái rồi chia số còn lại ra thành 5 phần bằng nhau. Hiện tại, bọn tôi đang tranh chấp về số lượng trái cây. Cậu có thể tính xem số trái cây ban đầu là bao nhiêu không?”
Mình có lời muốn nói: Một nhóm khỉ gọi là ‘bầy/đàn khỉ’ nhưng vì bọn nó đã được nhân hoá nên mình edit thành ‘bộ lạc’ theo raw nhé.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Xuyên Vào Sách Toán Học Phải Làm Sao Đây?
Chương 57
Chương 57