TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng
Chương 11

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chắc đội viên của PPZ cũng không ngờ rằng mình lại thua thảm như vậy, vừa kết thúc trận đấu đã offline đồng loạt. Ngược lại, giám đốc của PPZ lại rất có phong độ, đầu tiên là cảm ơn R. H đã chấp nhận lời mời đường đột của bọn họ, sau đó lại bắt đầu quan tâm đ ến thích khách mới của R. H: 【 Tôi nghe nói Wings đã giải nghệ, thi đấu huấn luyện thì còn có thể mời Timeless đến làm khách, nhưng mà trong trận thi đấu chính thức, súng ngắn của các cậu không phải là Timeless. 】

Lão Đàm dùng phiên dịch để trả lời lại: 【 Chờ đến thi đấu chính thức, súng ngắn của bọn tôi không phải là tạm đến làm khách, không biết phối hợp nữa đâu. 】

Giám đốc PPZ: 【 Cần tôi giới thiệu giúp không? 】

Lão Đàm: 【 Ha ha ha thôi, súng ngắn ở khu thi đấu phía tây đều thích cứng đối cứng, chúng tôi thiên về phương hướng động não nhiều hơn. 】

Giám đốc PPZ:【 Đây là ý tốt của tôi, người anh em, không cần nói không thân thiện như vậy. 】

Ý tốt cái rắm. Lão Đàm thầm mắng một tiếng, đưa di động cho Lục Hữu Sơn xem: “Sao phía Âu Mĩ lại bắt đầu có mùi trà xanh rồi.”

Lục Hữu Sơn chỉ vào tin nhắn trả lời của lão Đàm, “Ý này của anh là Timeless không hề phối hợp với bọn họ sao? Nói bậy, Timeless phối hợp rất tốt mà? Tuy rằng không sánh bằng đội ngũ phối hợp với nhau trong thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ta đánh đội bốn người với bọn họ, có thể đánh thành như vậy đã nằm ngoài dự đoán của tôi.” Lục Hữu Sơn vừa nhắc tới thi đấu liền bắt đầu nói không ngừng, “Đương nhiên, cái này có quan hệ rất lớn đến năng lực chỉ huy của Shine. Không ngờ Timeless nhìn qua thì rất kiêu ngạo, thế mà lại nguyện ý nghe theo chỉ huy của Shine…”

Lão Đàm nhìn anh ta chằm chằm: “Đây là trọng điểm sao? Anh đang trào phúng PPZ là trà xanh mà!”

Trong đầu trong mắt Lục Hữu Sơn đều là thi đấu huấn luyện vừa nãy, căn bản không có sức lực nghe những lời này. Anh vung tay trở về phòng phục bàn.

Lão Đàm nhìn căn cữ náo nhiệt, mặc dù có chút đau lòng cho túi tiền nhỏ của mình nhưng vẫn muốn gọi một ít đồ ăn khuya để chúc mừng một chút. Đúng lúc đó, quán mì kia đã giao mì tới. Móng giò được đưa tới đều là móng giò tươi được làm luôn, trước khi tẩm ướp đã được chiên giòn, bên ngoài hơi xém, bên trong mềm nhừ, mùi thơm nức mũi tỏa khắp căn phòng. Phô Mai ăn đến miệng bóng nhẫy, lão Đàm lại lấy hai chai coca lớn trong tủ lạnh ra uống cho đỡ ngán.

Mọi người ăn uống vô cùng vui vẻ. Tuy rằng Thời Độ không phải là người của R. H, cũng không giống Xu từng là người của R. H, nhưng lại rất dễ ở chung với Phô Mai cùng những người khác. Cậu ngồi khoanh chân trên thảm trải sàn ăn mì, nhìn qua không hề có chút khí chất nào của tiểu thiếu gia tư bản độc ác.

Càng giống em trai dang học cấp ba, lớn lên vừa đẹp trai lại nổi tiếng, đi đến chỗ nào cũng đều phát sáng.

Những người quen biết Ngu Chiếu Hàn đều biết anh không thích ăn những món ăn đầy dầu mỡ, cho nên khi Ngu Chiếu Hàn nói cậu không hứng thú với bữa khuya này nên muốn về phòng ngủ trước thì mọi người cũng chỉ cùng nhau chúc anh ngủ ngon một hồi. Thời Độ lại bưng một phần móng giò chiên đứng chặn đường của anh: “Shine, anh thật sự không muốn ăn sao?”

Ngu Chiếu Hàn khẽ nhíu mày: “Ừm.”

Học sinh tiểu học đúng là quá dễ thay đổi, xưng hô với mình đổi tới đổi lui, vừa là “Đội trưởng Ngu”, vừa là “Shine”, lại còn “Anh Chiếu Hàn ơi”, có thể cố định một cái được không. Mỗi lần đột nhiên nghe thấy tiếng “anh ơi’, tai của mình đều nóng đến mức muống rơi mất.

Thời Độ nói: “Nhưng mà anh đánh thi đấu huấn luyện lâu nư vậy hẳn là cũng đói bụng rồi. Anh xem này, mấy bát mì móng giò lớn như vậy, là quà ra mắt em tặng cho R. H, thật sự không nể mặt em chút nào sao?”

Ngu Chiếu Hàn rũ mắt xuống: “Lấy đi.”

Thời Độ nở nụ cười: “Biết rồi, đội trưởng Ngu của chúng ta không nhìn lọt thứ này.” Nam sinh xoay người rời đi, ném câu tiếp theo, “Vậy lần sau lại mời đội trưởng Ngu ăn món thanh cao hơn.”

Hàng lông mi dài của Ngu Chiếu Hàn khẽ run rẩy.

Không phải, không phải là anh nhìn không lọt. Anh chỉ sợ tay chân mình vụng về làm bẩn dầu mỡ ra quần áo mà thôi. Thời Độ cũng sẽ không âm thầm giúp anh lau, thậm chí còn giễu cợt một hồi ấy.

Ăn xong bữa khuya cũng đã đến hai giờ sáng, Thời Độ định gọi lái xe nhà mình tới đón. Tề Hiến nói: “Đã trễ thế này, em trai vị thành niên lại đẹp trai như em ra ngoài một mình quá nguy hiểm, không bằng ở lại qua đêm đi.”

Phô Mai nhiệt tình nói: “Vừa hay Wings đã chuyển ra ngoài, Timeless có thể ngủ phòng của anh ấy. Xu cùng anh chen chung một giường là được.”

Thời Độ suy nghĩ một chút, cũng lười phiền toái nữa: “Cũng được.”

Phô Mai: “Vậy anh dẫn em lên.”

Phòng của thành viên câu lạc bộ đều được sắp xếp ở tầng hai. Bình thường các căn hộ gác xép kiểu này thì tầng hai sẽ không quá cao, Thời Độ vừa lên lầu liền lúng túng, đỉnh đầu cậu gần như chạm tới trần nhà.

Phô Mai hỏi: “Timeless, em cao bao nhiêu vậy?”

Thời Độ nhớ lại một chút: “Lần trước đo hình như là 187.”

“187…” Phô Mai vừa mới qua 170 lại khăng khăng mình là 175 không khỏi hít vào một hơi, “Em mới 17 tuổi, còn có thể cao hơn nữa!”

“Ngược lại em hi vọng không cần quá cao.”” Thời Độ nói, “Trên 190 không khí có chút lạnh.”

Phô Mai chua xót mà “Ồ” một tiếng. Cậu dẫn Thời Độ đi dạo tầng hai một vòng, “Phòng của Wings ngay cạnh phòng của đội trưởng. Đội trưởng rất chú trọng không gian cá nhân, nếu không có việc gì thì em tuyệt đối đừng đi quấy rầy cậu ấy. Tầng một, tầng hai đều có phòng tắm, đều là dùng chung… Không thể so được với biệt thự lớn của IPL, tiểu thiếu gia ở tạm một chút đi.”

Thời Độ cười nói: “Em cảm thấy cũng không khác lắm.”

Sao lại không khác được chứ. Phô Mai từng xem phim tài liệu của IPL, biệt thự lớn bốn tầng, phòng huấn luyện chuyên nghiệp,phòng tập thể hình đều lớn hơn cả căn cứ của bọn họ. Thời Độ nói như vậy nhất định là quan tâm đ ến tâm trạng của bọn họ, thật là tri kỷ mà.

Phô Mai đang tự mình cảm động, Thời Độ liền bỏ thêm một câu: “Dù sao cũng không lớn bằng nhà em.”

Phô Mai: “…”

“Nhưng mà nói thật, chỗ của các anh rất sạch sẽ, còn sạch hơn IPL.”

Phô Mai giải thích: “Đó là bởi vì đội trưởng của chúng ta có tính ở sạch nghiêm trọng. Nếu như không quét dọn sạch sẽ, đội trưởng vừa giận, căn cứ một giây liền tiến vào mùa đông, còn có thể lạnh đến mức hàm răng va vào nhau cầm cập.”

Thời Độ nhớ tới Ngu Chiếu Hàn đúng là đã nói anh ta có thói ở sạch: “Nghiêm trọng đến mức nào?”

“Rất nghiêm trọng, đến mức khi bắt tay cùng người khác đều phải rửa tay ba lần.” Phô Mai dặn dò, “Cho nên em phải tận lực tránh tiếp xúc thân thể với đội trưởng.”

Thời Độ liền cười: “Biết rồi.”

Đồ vật của Wings đã được chuyển đi gần hết, trong phòng chỉ còn lại máy tính cùng giường chiếu. Lần này Thời Độ bất ngờ tới Thượng Hải, chỉ mang theo một bộ quần áo để thay cùng laptop, ngay cả sạc di động cũng quên mất.

Thời Độ mơ hồ nhớ rằng di động của Ngu Chiếu Hàn cùng một loại với mình, Phô Mai bảo cậu không có việc gì thì không nên đi quấy rầy Ngu Chiếu Hàn, nhưng mà điện thoại không còn pin chính là chuyện lớn.

Thời Độ đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cách vách vẫn sáng đèn, giơ tay gõ cửa.

Giọng nói lạnh lùng của Ngu Chiếu Hàn truyền ra từ bên trong: “Ai?”

“Là em.”

“Nói.”

“Em quên mang sạc điện thoại, anh có thể cho em mượn một chút không?”

“Tí nữa tôi sẽ mang cho cậu.”

Thời Độ nói: “Không làm phiền đội trưởng Ngu, anh đưa cho em luôn cũng được.”

Giọng nói của Ngu Chiếu Hàn càng lạnh hơn: “Cậu đang dạy tôi cách làm việc?”

Trước đây lúc Thời Độ cảm thấy Ngu Chiếu Hàn hung ác cũng chỉ là oán thầm, ngày hôm nay muốn nói liền nói thẳng ra: “Đội trưởng Ngu thật hung ác mà, là bởi vì em gọi anh là ‘anh ơi’ nên mới dữ với em sao? Vậy sau này em sẽ không gọi nữa.”

Bên phía Ngu Chiếu Hàn im lặng hai giây: “Tôi đang sạc, khi nào xong sẽ đưa cho cậu.”

Thời Độ nở nụ cười, cũng không kiên trì: “Được, vậy cám ơn anh nhiều.”

Thời Độ nghĩ Ngu Chiếu Hàn không nhanh như vậy, cậu mở laptop ra đăng nhập vào game. Thời điểm này có không ít thanh niên nghiện net đang online, đội trưởng hiện tại của cậu là Bỉ Ngạn cũng đang onl.

Bỉ Ngạn gửi tin nhắn tới: 【 Sao đột nhiên cậu lại chạy đến Thượng Hải? 】

IPL-Timeless: 【 Muốn ăn món Thượng Hải. 】

IPL Bỉ Ngạn: 【 Mịa nó thế mà cũng làm được, không hổ là cậu. Đánh đôi không? 】

IPL-Timeless: 【 Được. 】

Thời Độ mới vừa gia nhập đội ngũ liền nghe có người gõ cửa. Cậu chỉ gửi một câu “chờ” cho Bỉ Ngạn, sau đó đứng dậy mở cửa.

Là Ngu Chiếu Hàn, cầm sạc điện thoại trong tay. Người đẹp lạnh lùng mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa màu xanh đậm, cúc áo cài đến hàng cao nhất, vô cùng ngay ngắn. Cũng may Ngu Chiếu Hàn có một gương mặt đẹp, nếu như không có gương mặt kia, vậy một thân này chính là tiêu chuẩn của một giám đốc trung niên.

Thời Độ hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã sạc xong?”

Ngu Chiếu Hàn không để ý tới cậu, đưa sạc cho cậu, quay người muốn đi.

“Chờ chút.” Thời Độ đột nhiên nói, “Đội trưởng Ngu, em có câu muốn hỏi anh.”

Ngu Chiếu Hàn: “Hỏi.”

Thời Độ trực tiếp hỏi: “Giám đốc của Lawman có liên lạc với anh không?”

“Không có.” Ngu Chiếu Hàn dừng một chút, “Ông ta tìm cậu?”

“Đúng vậy, em cho rằng ông ta cũng sẽ tìm anh.”

Ngu Chiếu Hàn không thèm để ý nói: “Năm ngoái đã tìm.”

Năm ngoái Lawman đi tìm Ngu Chiếu Hàn, cuối cùng người chuyển nhượng lại là Triều Tịch? Thú vị nha.

Chuyện của chiến đội khác, Thời Độ cũng không tiện hỏi nhiều: “Được rồi, ngủ ngon.”

Ngu Chiếu Hàn không chúc cậu ngủ ngon, chỉ là “Ừ” một tiếng.

Thời Độ trở lại trước máy tính, đeo tai nghe lên.

IPL-Timeless: 【 Mở đi 】

IPL Bỉ Ngạn: 【 Mở cái gì, cậu không đóng mic đội ngũ, mà anh lại vừa vặn đang phát sóng trực tiếp… 】

IPL-Timeless: 【? 】

IPL Bỉ Ngạn: 【 Nhưng mà cậu yên tâm, anh vừa phát hiện không đúng liền lập tức đóng mic rồi. 】

Thời Độ trực tiếp mở mic, hỏi: “Anh đóng lúc nào?”

Bỉ Ngạn chột dạ nói: “Híc, sau khi cậu nói có câu muốn hỏi Shine.”

Thời Độ nói: “Vậy còn tốt.” Ít nhất không để lộ ra chuyện của Lawman.

“Còn tốt?!” Bỉ Ngạn bỗng nhiên cất cao giọng, Thời Độ không thể không để tai nghe rời ra lỗ tai của mình.”Fans của Shine đều điên rồi, sao cậu là ở cùng Shine hả? Chờ chút, không phải là cậu đi Thượng Hải vì Shine đấy chứ!”

Thời Độ tò mò hỏi: “Làm sao lại điên rồi?”

“Cậu xem weibo của Shine đi!”

Thời Độ mở weibo ra, ấn vào trang chủ của Ngu Chiếu Hàn, nhìn thấy chỉ trong mấy phút ngắn ngủi dưới bài đăng gần nhất của anh đã tăng vọt mấy trăm bình luận:

【 Vợ ơi không phải em đã từ chối cậu ta sao, em giải thích đi, em nhanh giải thích đi mà QAQ 】

【 Được lắm, cho nên trên mạng từ chối đánh đôi là vì muốn hẹn hò ngoài đời thật sao? 】

【Timeless cậu có gì muốn hỏi vợ tui vậy, cậu được tui đồng ý chưa mà đã hỏi rồi 】

【 Không —— tui không đồng ý cuộc hôn nhân này! Tình yêu cùng đội sẽ không có hạnh phúc! 】

【 Ngu Chiếu Hàn cậu con mẹ nó thanh tỉnh chút đi, em trai dù đẹp trai hơn nữa thì cũng chỉ là trẻ vị thành niên! Cậu ở cùng chỗ với Timeless thì sau này còn phải đi họp phụ huynh cho người ta đó! 】

【 Đều bình tĩnh một chút được không, thân là fans của đóa hoa lạnh lùng mà sử dụng nhiều dấu chấm than như vậy không thấy mất mặt sao. Shine chỉ gõ cửa phòng Timeless lúc ba giờ sáng, sau đó Timeless mở cửa cho cậu ấy. Cái này có thể nói rõ cái gì chứ? Không thể.】

【 Tui không chỉ thành niên mà còn quá tuổi phấp luật cho phép kết hôn rồi, người đẹp nhìn tui này 

Thời Độ nhìn thấy ba chữ “Họp phụ huynh” liền tức giận. Cậu trả lời bình luận kia một cái mặt cười đầy ẩn ý, sau đó tiện tay ấn theo dõi R. HShine.

Đọc truyện chữ Full