TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thân Làm Đội Trưởng, Cần Phải Lạnh Lùng
Chương 28

Lão Đàm hành động rất nhanh, ngày hôm sau đã đem một con thỏ tai cụp về căn cứ. Đây là một con thỏ tai cụp cùng hệ mầu với gấu trúc, chỉ có hai màu đen trắng, xung quanh đôi mắt là màu đen, lúc nằm sấp ngủ thì hai tai sẽ ngoan ngoãn rũ xuống dưới đất.

Thừa dịp tất cả mọi người đang vây xem, lão Đàm liền chưng cầu đặt tên cho con thỏ. Phô Mai nói gọi là “Đóa Đóa”, Thời Độ đề nghị gọi là “Móng giò”, Ngu Chiếu Hàn ném lại câu “Tẻ nhạt” rồi rời đi. Tề Hiến đề nghị: “Con thỏ này là do em trai quỳ mới được, vậy gọi là ‘Tiểu Quỳ’ đi.”

Cái tên này được toàn bộ thành viên của R. H bỏ phiếu thông qua, ngay cả Thời Độ cũng đồng ý. Lão Đàm còn mua một căn biệt thự ba tầng nhỏ bằng thủy tinh cho thành viên mới này của R. H, để ngay ở phòng khách tầng một, cách phòng huấn luyện rất gần. Mấy người thỉnh thoảng liền muốn đi vuốt lông thỏ, tần suất không giống nhau: Phô Mai gần như một giờ một lần, Tề Hiến thỉnh thoảng đi ngang qua thì thuận tiện vuốt mấy cái, mà Ngu Chiếu Hàn căn bản không nhìn Tiểu Quỳ.

Phô mai vuốt thỏ quay về, nhìn thấy trong phòng huấn luyện chỉ có một mình Ngu Chiếu Hàn, hỏi: “Đội trưởng, Hiến Hiến cùng em trai đâu?”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Tề Hiến đang hút thuốc lá, Thời Độ đang làm trà chiều ở phòng bếp.”

Phô Mai “Ồ” một tiếng, nghĩ thầm khó khăn lắm mới có cơ hội ở một mình với đội trưởng, đây chính là cơ hội tốt để tranh sủng: “Vậy chúng ta đánh đôi nhé?”

Ngu Chiếu Hàn liếc nhìn cậu một cái: “Chỉ cần cậu đừng đánh C.”

Phô Mai nhỏ giọng: “Lần trước là do đội trưởng bảo tui chơi tui mới dám chơi chứ.”

Ngu Chiếu Hàn không tỏ rõ ý kiến: “Mời tôi.”

Thời Độ nấu một ấm trà hoa quả lớn, chia thành từng cốc thủy tinh rồi mang cho từng người, vừa vặn gặp phải Tể Hiến ra ngoài hút thuốc trở về. Tề Hiến uống nước hoa quả cong, cười híp mắt khen: “Em trai vừa đẹp trai lại hiền lành quá đi.”

Thời Độ cười cười: “Anh quuá khen.”

Vừa vào phòng, hai người liền nghe thấy Phô Mai đang la to: “Đội trưởng mau tới, sữa của tui chỉ cho một mình đội trưởng uống thôi!”

Ngu Chiếu Hàn bình tĩnh nói: “Ai uống sữa của cậu còn phải dựa vào tình hình trên chiến trường.”

Phô Mai: “…” Tính toán một chút, sủng này không tranh cũng được.

Thời Độ không chút tử tế mà nở nụ cười. Cậu đặt cốc nước hoa quả vào bàn của từng người, thời điểm dâng trà cho đội trưởng còn nói thêm một câu: “Trà trái cây không mất hiện tượng, mời dùng.”

Ngu Chiếu Hàn đang vội vàng thao tác nên không có thời gian để ý đến em trai. Trong trận giao tranh này anh đã định trước là người hy sinh, anh đang chơi Ninja, mở chiêu lớn rồi xông vào trong bảy người đang giao đấu, cuối cùng dùng mạng của mình đổi lấy ba đầu của đối thủ. Trong khoảng thời gian đợi hồi sinh, anh mới trả lời lại Thời Độ.

【[ Trò chuyện riêng ]Shine: Cảm ơn (-3-) 】

Vừa gửi tin xong, Linh Thước của Phô Mai đã cứu anh sống lại. Anh đang chuẩn bị đi thu gặt những người còn lại, khung trò chuyện đột nhiên hiện lên một tin nhắn riêng.

【[ Trò chuyện riêng ]Timeless: Buổi tối tới phòng em, em trộm thỏ cho anh vuốt 】

Tay Ngu Chiếu Hàn hơi run lên, nhảy hai bước thất bại, rơi thẳng xuống dưới sông chết đuối.

Phô Mai nhìn thấy tất cả trợn mắt há mồm: “Đội trưởng…”

Ngu Chiếu Hàn không chút nóng nảy, dùng hai chữ “Card mạng”đã thoải mái lừa được ngốc bạch ngọt.

Buổi tối huấn luyện xong, Thời Độ ở trong phòng đợi đến buồn ngủ, cuối cùng cũng nghe được tiếng gõ cửa của Ngu Chiếu Hàn. Trước khi mở cửa, Thời Độ liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp hai giờ. Ngu Chiếu Hàn vẫn còn mặc đồng phục của chiến đội, trong tay ôm laptop, dưới sắc mặt bình tĩnh giấu một chút căng thẳng. Thời Độ vừa mở cửa, anh liền chui vào.

Thời Độ ngáp một cái hỏi: “Cá Cá thật muộn, thỏ con sắp ngủ luôn rồi.”

Ngu Chiếu Hàn nói: “Anh nhất định phải chờ những người khác ngủ rồi mới đến.”

Thời Độ buồn cười nói: “Không đến mức đấy chứ, chúng ta cũng không phải yêu đương vụng trộm.”

Ngu Chiếu Hàn có chút kỳ quái: “Hai người đàn ông thì vụng trộm kiểu gì?”

Thời Độ suy nghĩ một chút: “Anh nói đúng —— anh mang laptop theo làm gì?”

Ngu Chiếu Hàn giải thích: “Anh nghĩ vạn nhất chúng ta bị bắt gặp, anh có thể ngụy biện rằng đang bàn chiến thuật với em.” Từ lần bị Thời Độ bắt gặp mình mặc áo ngủ khủng long giải tỏa áp lực, anh liền hiểu: Mọi việc đều phải lưu lại đường lui cho mình.

Thời Độ không tố chất mà nói: “Đúng, anh thật là thông minh.”

Thời Độ không chỉ trộm thỏ, còn trộm chút thức ăn cho thỏ. Tiểu Quỳ đang ăn thức ăn ở trên thảm trải sàn, lỗ tai gác lên bát cơm, nhìn có chút khó ăn. Ngu Chiếu Hàn một tay nhẹ nhàng giúp nó nâng tai lên, một tay khác run rảy sờ lên mông thỏ.

Đây là lần đầu tiên anh vuốt lông xù ở căn cứ. Lúc Tiểu Quỳ đang ăn cái đuôi run lên, Ngu Chiếu Hàn không khỏi cảm thán: “Thời Độ, anh thật hâm mộ nó có đuôi.”

Thời Độ dựa vào giường ngồi ở trên thảm trải sàn nghịch di động, tùy ý nói: “Cái này có gì đáng ghen tị chứ? Anh cũng muốn mọc đuôi?”

“Có đuôi chơi rất vui.”

Thời Độ trầm ngâm: “Em đã biết sinh nhật nên tặng cho anh cái gì rồi.”

“Em muốn tặng đuôi sao?” Ngu Chiếu Hàn nở nụ cười nhẹ, “Vậy anh cảm ơn em trước nhé.”

Thời Độ nhìn anh một chút, lười biếng: “Không được, anh đã biết, vậy còn có gì kinh ngạc nữa.”

Ngu Chiếu Hàn suy nghĩ một biện pháp hay: “Đến lúc đó anh có thể giả vờ như rất kinh ngạc, anh diễn rất giỏi.”

Thời Độ mỉm cười nói: “Kỹ năng diễn xuất kia của anh cũng chỉ có thể lừa gạt mấy người Phô Mai mà thôi.”

Ngu Chiếu Hàn không đồng ý. Anh giả vờ ở R. H lâu như vậy mà vẫn chưa bị người khác phát hiện, đây không phải là vấn đề của anh, là vấn đề của Thời Độ. Ngu Chiếu Hàn nói: “Kỹ xảo của anh chỉ không lừa được em mà thôi.”

Thời Độ cười đến đắc ý: “Xin lỗi, là do em quá thông minh.”

Ngu Chiếu Hàn vẫn luôn vuốt lông thỏ vô cùng sảng khoái, thiếu chút nữa đã vuốt Tiểu Quỳ đến tróc cả da mới ngừng tay, quan sát phòng của Thời Độ.

Đội trưởng lạnh lùng rất ít khi vào phòng của người khác, đây cũng là lần đầu tiên anh đến phòng của Thời Độ. Căn phòng không thể nói là gọn gàng, nhưng cũng không quá bừa bộn, có hai hàng giày thể thao và một quả bóng rổ đang nằm trên mặt đất —— Ngu Chiếu Hàn nhớ là cái bóng rổ này là do lão Đàm tặng cho Thời Độ. Đồng phục của đội khoác lên ghế chơi game, trên bàn máy tính còn để một gói khoai tây chiên cùng ba quả bóng nhỏ.

Ngu Chiếu Hàn hứng thú nhìn ba quả bóng nhỏ kia, “Thời Độ, đó là cái gì?”

“À, đây là quà fan tặng, em cảm thấy có thể xả stress nên vẫn giữ lại. Anh có áo ngủ xả stress của anh, em cũng có quả bóng xả stress của em.” Thời Độ cầm lấy ba quả bóng, “Anh muốn nhìn không?”

“Anh muốn nhìn.”

Cách chơi ba quả bóng này rất đơn giản, chính là không ngừng ném bóng, đón bóng, bảo đảm ba quả bóng không bị rơi xuống. Thời Độ chơi cái này là vì muốn thả lỏng bàn tay, bảo vệ thị lực. Cậu chỉ học được da lông, không ngờ vậy mà lại có thể khiến cho Ngu Chiếu Hàn bái phục.

Ngu Chiếu Hàn ngưỡng mộ mà nhìn Thời Độ: “Em thật biết chơi bóng, thật đẹp trai. Anh có thể đổi ghi chú wechat của em thành “Vua chơi bóng” được không?”

“…”

Từ trước đến nay Thời Độ chưa từng được Ngu Chiếu Hàn nhìn với ánh mắt như thế này. Trong game cậu đột phá giới hạn giết bốn, trốn thoát thành công, phản ứng của Ngu Chiếu Hàn cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt. Vậy mà chơi bừa mấy quả bóng thôi mà Ngu Chiếu Hàn lại cảm thấy cậu rất ngầu sao?

Thẩm mỹ của con cá này là sao vậy?

Ánh sáng mong chờ trong mắt của Ngu Chiếu Hàn đã phóng đại vẻ đẹp của nah, trên mặt như có một tầng kính lọc dày.

Đến, đên, cuộc tấn công của sắc đẹp lại đến. Lần này, cậu quyết không khuất phục.

Thời Độ nghiêng mặt, không nhìn Ngu Chiếu Hàn, cắn răng từ chối: “Không thể, cái này quá ngu ngốc.”

Ngu Chiếu Hàn thất vọng cúi đầu xuống: “Được rồi.”

Phần vuốt thỏ hôm nay đã hoàn thành, Ngu Chiếu Hàn đang chuẩn bị về phòng của mình, điện thoại của hai người bỗng nhiên rung dữ dội.

【 Cheese: Cứu mạng!!! Căn cứ có trộm!!! 】

【 Cheese: Tiểu Quỳ bị người khác đánh cắp rồi!!! 】

【 Cheese: Tên trộm còn mang cả bát cơm của nó đi nữa! 】

Tiểu Quỳ thành công ra mắt trong video tuyên truyền của R. H, dì nấu ăn còn đan cho nó một chiếc váy nhỏ có logo của chiến đội. Nhân viên quay phim quay một số cảnh ở trong căn cứ, các cảnh quay còn lại đều được quay ở studio.

Studio cách căn cứ một đoạn. Sáng sớm, lão Đàm đã liên lạc với tài xế lái một cái xe bus nhỏ đưa mọi người đi. Sau khi Thời Độ lên xe thì quét mắt nhìn một vòng, dưới ánh mắt vừa bội phục lại xen lẫn ghen tị của Phô Mai mà tự nhiên thoải mái ngồi xuống bên cạnh Ngu Chiếu Hàn: “Chào buổi sáng nha đội trưởng.” Nói xong, còn quay đầu cười cười với Phô Mai.

Vai Ngu Chiếu Hàn lập tức căng lại: “Chào.”

Phô Mai không nhịn được mà nói xấu em trai với Tề Hiến đang ngồi bên cạnh: “Hiến Hiến, anh có cảm thấy có lúc Timeless có mùi trà xanh không.”

Tề Hiến chầm chậm nói: “Lớn lên đẹp trai mới gọi trà xanh, xấu xí gọi là người khổng lồ Hulk.”

“Người khổng lồ xanh cũng rất đẹp trai mà!”

Ngu Chiếu Hàn liếc mắt nhìn mái tóc xám khói dưới mũ bóng chày của thanh niên, muốn nói lại thôi: “Em…Lát nữa sẽ ngủ sao?”

“Em hay buồn ngủ ở trên xe.” Thời Độ nói, “Sao anh lại hỏi như vậy?”

Ngu Chiếu Hàn nhìn quanh bốn phía, xác định những người khác đều không chú ý tới chỗ bọn họ, hạ thấp giọng: “Bởi vì nếu em ngủ, có thể sẽ dựa vào bả vai của anh.” Mà anh còn không biết phải ứng phó như thế nào với tình huống như vậy.

Thời Độ hơi run run: “Em từng dựa vào sao?”

“Từng dựa vào, ngày em tổ chức sinh nhật ấy.” Ngu Chiếu Hàn che môi, cười nhẹ, giọng nói nhỏ đến mức như đang kể ra một bí mật: “Anh còn giúp em đắp chăn đó.”

Thời Độ hoàn toàn không có ấn tượng. Cậu chỉ nhớ rõ ngày hôm đó sau khi nhuộm tóc xong thì quay lại khách sạn, nói một đống với Ngu Chiếu Hàn, sau đó ngủ luôn.

Thời Độ nhìn gò ám của Ngu Chiếu Hàn, dù không nhìn đồng hồ đeo tay cũng biết nhịp tim đã vượt ngoài phạm vi bình thường. Nhưng mà cậu vẫn để cho bản thân mình cười đến thoải mái thích ý như trước: “Như vậy sao. Vậy là anh thích em dựa vào, hay là không thích em dựa vào?”

Ngu Chiếu Hàn hơi hé môi, từ khóe mắt nhìn thấy Lục Hữu Sơn đang đi tới, mày nhăn lại: “Cậu dựa gần quá rồi.”

Thời Độ:?

“Timeless, ” Lục Hữu Sơn vỗ vỗ vai Thời Độ, “Cậu ngồi cùng lão Đàm đi.”

Thanh niên nhướng mày lên: “Dựa vào cái gì.”

“Dựa vào việc tôi có chuyện muốn bàn với Shine.”

Thời Độ nở nụ cười: “Chuyện gì vậy, em không xứng nghe sao?”

“Thời Độ, ” Ngu Chiếu Hàn dùng giọng ra lệnh nói, “Ra phía sau đi.”

Thời Độ: “…” Khả năng thay đổi sắc mặt này, hay là đi nhà hàng lẩu biểu diễn kịch trở mặt Tứ Xuyên đi.

Thời Độ đi rồi, Lục Hữu Sơn ngồi xuống bên người Ngu Chiếu Hàn: “Shine, tôi chuẩn bị gửi danh sách cho giải đấu mùa này. Trừ bốn người cậu ra, tôi muốn bổ sung thêm hai dự bị.”

“Ai.”

“Đều là đội hai: Một là Splendid, làm dự bị cho súng ngắn, còn một người là Tiểu Giang, làm dự bị cho vú em.” Lục Hữu Sơn nói, “Nếu như cậu cảm thấy không có vấn đê gì, về sau có thể để cho bọn họ đánh thi đấu huấn luyện cùng với mấy cậu.”

Một câu lạc bộ nếu muốn vẫn luôn phát triển, khẳng định không thể thiếu những thành viên mới. Kiếp sống của một tuyển thủ chuyên nghiệp quá ngắn, không ít người bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chỉ có thể xuất hiện trong một thời gian ngắn trước mắt công chúng. Giống như Thời Độ, không phải sang năm sẽ giải nghệ sao.

Ngu Chiếu Hàn biết Splendid, cũng coi như có tiềm năng. Nhưng mà Tiểu Giang này…

“Có tư liệu cùng số liệu của Tiểu Giang không?”

“Có.” Lục Hữu Sơn gửi cho Ngu Chiếu Hàn một bản tài liệu điện tử. “Tổ huấn luyện đã sửa sang lại, cậu có thời gian thì nhìn một chút.”

Ngu Chiếu Hàn gật đầu: “Được.”

Hai phút sau, xe khởi động, Lục Hữu Sơn vẫn chưa động. Ngu Chiếu Hàn hỏi: “Còn việc gì sao?”

“Không có.”

“Vậy anh ngồi chỗ này sao?”

Lục Hữu Sơn ngẩn người: “Vậy tôi đi?”

“Anh đi đi.”

Thời Độ thành công ngồi trở lại bên người Ngu Chiếu Hàn, vừa muốn than về thái độ vừa rồi của Ngu Chiếu Hàn, Ngu Chiếu Hàn lại nói chuyện chính với cậu: “Đây là số liệu của dự bị vú em, em nhìn xem.”

Thời Độ nhận Ipad, nhìn vào tên tức của tuyển thủ: “Tên thật là Giang… Giang gì?”

“Giang Địch, cái từ kia đọc là ‘Địch’.” Ngu Chiếu Hàn nói, “Địch, có ý là tốt đẹp, trong văn cổ dùng tương đối nhiều.”

“Cái này mà anh cũng giả ngầu được sao.” Thời Độ hỏi, “Trước đó đã tra rồi?”

Ngu Chiếu Hàn cạn lời: “Trước mặt em anh cần phải giả ngầu sao? Mẹ anh là giảng viên lịch sử, anh biết cái này cũng là bình thường.”

Thời Độ cười khẽ một tiếng, “Thật không dám giấu, đây là trừ bỏ thời điểm anh chơi game, lần đầu tiên cảm thấy anh ngầu đó. Cá Cá không cần phải giả ngầu cũng thực là một anh trai ưu tú.”

Ngu Chiếu Hàn sửng sốt, anh tránh khỏi tầm mắt của Thời Độ xoa xoa mặt, nghĩ thầm em trai biết khen người khác như vậy từ khi nào.

Đọc truyện chữ Full