Sầm Thâm tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện mình trở về ngôi nhà ngập nắng như trong mộng, lòng tràn đầy vui mừng.
Chỉ là hắn nhìn chăm chăm ngón tay trắng xanh thì thấy không quen mấy.
Thân thể mười lăm mười sáu tuổi cho người ta cảm giác khác hẳn, khác trên mọi phương diện.
Nhưng so với cái này, thứ khiến Sầm Thâm không cách nào ngó lơ chính là tầm mắt nóng rực đến từ bên cạnh giường.
“Đẹp không?” Sầm Thâm hỏi chàng.
Hoàn Nhạc gật đầu như điên.
Sầm Thâm cũng không có ý kiến gì, Hoàn Nhạc thấy đẹp là được, vì thế hắn tự mình xuống giường, chuẩn bị vào nhà tắm rửa mặt.
Hoàn Nhạc theo thói quen bước lên dìu hắn, đợi khi đỡ được tay Sầm Thâm rồi mới hậu tri hậu giác nhớ ra bây giờ Sầm Thâm khỏe mạnh hơn rất nhiều, trên cơ bản không cần chàng chăm sóc tận tình đến vậy.
Hoàn Nhạc vẫn không nhịn được xác nhận: “Còn đau không anh?”
Sầm Thâm lắc đầu, hắn rất thoải mái khi được Hoàn Nhạc săn sóc, vì thế ánh mắt cũng dịu dàng hơn không ít.
Nhưng hắn vẫn chưa ngẩng lên nhìn vào mắt Hoàn Nhạc, nếu hắn nhìn kỹ sẽ phát hiện hôm nay đôi mắt Hoàn Nhạc đặc biệt sáng, sáng lấp la lấp lánh, như thể thấy mỹ vị nhân gian.
Bởi vì Sầm Thâm mười lăm mười sáu thật sự rất nhỏ.
Hồi trước hắn chỉ thấp hơn Hoàn Nhạc một chút thôi, bây giờ thì thấp hơn cả một cái đầu, Hoàn Nhạc chỉ cần thoáng cụp mắt là có thể thấy cái xoáy tóc dễ thương và xương hồ điệp mà quần áo mặc ở nhà rộng rãi không thể giấu được.
Sầm Thâm cũng nhận ra quẫn cảnh này nhưng hắn vốn không quan tâm tới mấy thứ râu ria, chỉ là lết ống quần dài phết đất thì có chút rầu vì đồ không vừa người.
Vóc dáng thế này thì xem ra hắn phải thay mới tủ đồ rồi, mà ra ngoài mua sắm là chuyện vô cùng phiền phức.
Sầm Thâm thoáng nhíu mày, kéo quần lên đi vào nhà tắm, thuận tay đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt rực lửa của Hoàn Nhạc ở ngoài.
Hoàn Nhạc bịt mũi từ từ ngồi chồm hổm trên sàn, thật lâu không nhúc nhích, mãi tới khi Sầm Thâm khoan khoái bước ra khỏi nhà tắm, chàng mới vội vội vã vã đứng dậy, tháo chạy như làn khói.
Chàng bỏ trốn cực kỳ nhanh, làm như sau lưng có hồng thủy mãnh thú đang đuổi sát, bất cẩn đạp cho A Quý đang tắm nắng trong sân bay vèo vèo, hoàn toàn là bị cưỡng chế biểu diễn một đoạn Thomas đua hết ga.
A Quý chóng mặt phải rụt đầu vào mai, nửa ngày sau mới chui ra, cả giận quát: “Rùa không có quy quyền hả?!”
Dứt lời, A Quý thẳng mặt đối đầu Sầm Thâm vừa dợm bước ra khỏi phòng, thoáng chốc sững sờ —- bởi vì Sầm Thâm lúc này thật sự khác với trước kia, tuy mặt mũi vẫn lạnh lùng y như đúc nhưng biểu cảm như vậy gắn lên gương mặt bé nhỏ đẹp đẽ tinh xảo tạo nên hiệu quả kỳ diệu như phản ứng hóa học ấy.
Đây chính là đạ mấu, nhóc con trộm mặc quần áo của người lớn mà!
“Ha ha ha ha ha ha ha!” A Quý cười nhạo thật vô tình, ngươi cũng có ngày hôm nay nha.
Sầm Thâm không nhìn thấy ông, hắn không muốn phí hoài tâm tình vui tươi hiếm thấy của mình trên người con rùa có mắt như đui, nhưng có thể cân nhắc ý tưởng nấu canh rùa cho bữa tối này.
Hoàn Nhạc nghe tiếng bèn chạy vội từ nhà bếp sang, trừng A Quý, đoạn dắt Sầm Thâm đi, “Kệ ổng đi, em nấu cháo, anh lót dạ trước ha.”
“Ừa.” Sầm Thâm thuận theo.
Tiến vào nhà bếp, hắn bị Hoàn Nhạc ấn ngồi lên ghế, chẳng cần làm gì, Hoàn Nhạc đem tất cả đến tận tay hắn.
Sầm Thâm ăn, Hoàn Nhạc ở bên cạnh ngắm, đưa miếng khăn giấy, lau hạt gạo dính bên mép Sầm Thâm.
“Tôi mười lăm tuổi chớ không phải năm tuổi.” Sầm Thâm không trốn mà là hơi bất lực.
“Em chỉ muốn chăm sóc anh thôi mà.” Hoàn Nhạc vòng tay nằm úp lên bàn, nghiêng đầu, vươn tay nắm ống tay áo Sầm Thâm lắc lắc, tựa như hờn giận lại tựa như nhõng nhẽo, tóm lại là không phải dáng vẻ chín chắn của đàn ông.
Chăm sóc cái gì chứ?
Em thành niên rồi mà còn làm nũng với đứa mới mười lăm như tôi.
Sầm Thâm thấy nếu bây giờ mà mình nói với em ấy một câu “Không cần em chăm sóc”, Hoàn Nhạc có thể nằm lăn ra đất giãy khóc.
Khỏi có thể gì hết, chắc chắn em ấy dám làm thế.
“Em thích là được rồi.” Sầm Thâm lựa chọn thỏa hiệp.
Trải qua nhiều lựa chọn đau khổ, tâm cảnh Sầm Thâm có thể nói là rộng thoáng sáng sủa.
Tuy rằng theo tháng năm, cơ thể hắn vẫn sẽ trượt theo quỹ đạo trước đây đến giai đoạn xuất hiện biến chứng, nhưng ít ra hắn đã thắng về cho mình được ít thời gian.
Hắn cũng nhớ rõ thiếu niên lao về phía mình trong đêm, nếu như có thể, hắn muốn tốt với em ấy hơn nữa.
Nhưng hiển nhiên Sầm Thâm đã đánh giá thấp trình độ được voi đòi tiên của Hoàn Nhạc, hắn quên mất, đây là nhân vật rõ ràng cấy cày hùng hục trên người mình mà còn thẹn thùng đỏ mặt được.
“Thả anh xuống.” Mặt Sầm Thâm tối thui, không thể nào chịu nổi cái tư thế nào này của mình.
Hắn chỉ muốn ngồi trên sa-lông đọc sách một hồi mà thôi, tuy thân thể đã hồi phục nhưng tinh thần vẫn cằn cỗi, cho nên hắn không cậy mạnh, đơn thuần muốn đọc sách một chút thật.
Nhưng không cần phải là ngồi trên đùi Hoàn Nhạc đọc.
“Không được, em phải ôm anh.” Hoàn Nhạc chôn đầu vào cổ hắn, buồn bực bảo: “Lỡ như em nới lỏng tay, chớp mắt một cái anh biến mất thì làm sao bây giờ? Em không muốn tách khỏi anh.”
Nghe vậy, Sầm Thâm phút chốc nghẹn lời.
Hắn vô thức nhớ tới đoạn thời gian mình bị vây trong ký ức của Liễu Thất, Hoàn Nhạc ở ngoài này ắt hẳn nóng như hơ, cho nên mới không màng tất thảy chọn sinh hồn ly thể để vọt vào thức hải của hắn.
Hoàn Nhạc nói thế, cho dù Sầm Thâm lòng dạ sắt đá cũng vô phương đẩy chàng ra.
“Anh không đi nữa mà.” Sầm Thâm bảo.
“Đây là chính miệng anh hứa hẹn với em đấy, cấm nuốt lời.” Hoàn Nhạc ngước mắt, gương mặt nhỏ đỏ bừng bừng.
Sầm Thâm không thể tự chủ mà dời tầm mắt, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng, nhưng lại không lặp lại ý chính trong câu đó.
Hoàn Nhạc thực hiện gian kế thành công ghì Sầm Thâm vào ngực, cứ thế dính lấy nhau cả buổi trưa, nửa phút không rời.
Ban đầu Sầm Thâm còn hơi mất tự nhiên, nhưng vì thể trạng chênh lệch, hắn ngồi kiểu nào cũng tạo thành dáng vẻ chim nhỏ nép vào lòng người.
Thôi đành dứt khoát lành làm gáo vỡ làm muôi, lựa tư thế thoải mái nhất rồi lười biếng ngả vào người Hoàn Nhạc, coi như dỗ cho em ấy vui.
Đương nhiên Hoàn Nhạc vui rồi, Sầm Thâm càng ôn hòa với chàng và để lộ những mặt khác với ngày trước cũng làm cho chàng sinh ảo giác bắt đầu lại giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.
Con tim hớn hở nhảy nhót trong lồng ngực nốc Coca-cola nè.
Đối với chàng mà nói, mỗi cử chỉ của Sầm Thâm đều là vừa quen vừa mới mẻ, vốn dĩ hắn đã rất đẹp, qua cái nhìn của Hoàn Nhạc lại giống như được lọc bởi ống kính u mê, chỗ nào chỗ nấy đều động lòng người.
Chớ nói chi là để được ngắm nhìn người đẹp thế này còn không dễ dàng, khi chàng cho rằng mình sắp mất đi rồi lại lần nữa tìm về được, vui sướng phải gọi là gấp đôi.
Vui vẻ gấp đôi, yêu thương gấp đôi, cho nên chàng sẽ tốt với Sầm Thâm gấp đôi.
Đến tối, nhân lúc gió đêm mát mẻ, Hoàn Nhạc dẫn Sầm Thâm đi mua quần áo.
Chàng muốn qua nhà bà Vương cách vách mượn con xe điện nhưng Sầm Thâm khăng khăng muốn đi bộ, vì vậy hai người chậm rãi thong dung sóng vai bước khỏi hẻm Tây Tử.
Sầm Thâm rất hưởng thụ những giây phút thế này.
Hắn mười lăm mười sáu tuổi, sức lực cũng còn ổn, tần suất bị đau cũng không dày, cả người giàu sức sống thanh xuân hơn.
Bao nhiêu năm qua đi, chính hắn cũng gần quên hết cảm giác hồi đó, bây giờ được làm lại một lần, hắn vô cùng quý trọng.
Hắn quý trọng từng đoạn đường hai chân mình đi qua, cũng quý trọng bạn đồng hành cùng mình, kết cục vẫn chưa rõ nhưng hắn đã không còn sợ hãi nữa.
“A Sầm anh coi kìa, bên kia bán bánh nhân thịt, em qua mua hai cái cho anh ăn nha?” Không có gì bất ngờ khi Hoàn Nhạc bị sạp đồ ăn hấp dẫn bên đường thu hút tầm mắt.
Lúc xoay đầu lại hỏi ý Sầm Thâm, gương mặt kia được bảo phủ giữa khói lửa nhân gian, trăng sáng và đèn đường cùng đan dệt nên loại ánh sáng mờ ảo mông lung, tựa như pha quay chậm duy mỹ trong phim ảnh.
Mua bánh nhân thịt thơm nức nở rồi hai người đi tiếp.
Yêu quái đồng bào biết họ cũng chào hỏi, lúc thấy mặt Sầm Thâm thì không khỏi sửng sốt một chút.
Mà cả đám yêu quái lánh đời trong xã hội đều giữ lễ và khoảng cách vừa đủ cho nhau cảm giác thoải mái, cho nên dù ngạc nhiên với Sầm Thâm “phản lão hoàn đồng” thì một thoáng ngạc nhiên này đảo một vòng trong lòng cũng chỉ hóa thành một câu —
“Lâu quá chưa gặp.”
Sầm Thâm giật mình tỉnh táo, quanh năm hắn ru rú trong hẻm Tây Tử, hiếm khi ra ngoài, gần đây bệnh tình tệ hơn, ngoại trừ tới chỗ Nam Anh thăm khám thì cũng không bước khỏi cổng nhà.
Đúng thật là đã lâu không gặp.
Nhưng đối với nhân loại mà nói, tình huống của Sầm Thâm tương đối khó giải thích, vì vậy Hoàn Nhạc lanh trí, lần nào cũng dùng câu “em trai của Sầm Thâm” đáp cho qua.
Sầm Thâm chẳng tính là người bản địa ở trong hẻm Tây Tử, mọi người không hiểu gốc gác của hắn, đương nhiên không nghi ngờ.
Hôm sau, Kiều Phong Miên đại giá quang lâm.
“Bọn ta chuẩn bị ngày mai qua đây, có chuyện gì gấp à?” Hoàn Nhạc dâng trà cho Kiều Phong Miên.
Quen biết đã lâu, Hoàn Nhạc không dám nói hiểu rõ tính tình người thím này nhưng cũng rành một hai.
Vô sự không đăng tam bảo điện, chính là câu chuyên dụng để nói anh.
Kiều Phong Miên vui vẻ thư thích thưởng trà, ánh mắt liếc qua Sầm Thâm bên cạnh, khóe môi vẫn treo nụ cười thần bí khó lừng, “Đâu có gì, tôi chỉ tới thăm xem các anh khỏe không thôi.”
Hoàn Nhạc ngờ vực, “Vậy hả?”
“Không tin thì cũng chịu.”
“Hờ, không tin lắm.”
Bởi vì tâm trạng không tệ, Kiều Phong Miên có thể khoan dung cậu cháu trai này bỗng nổi cơn nghịch ngợm, anh nói: “Ừa, có chuyện.
Có phải các anh quên mất Hắc Thất Diệp trong tháp Vãng Sinh rồi không, thuốc trị bệnh chưa tin tức, đừng vui mừng quá sớm.”
Hoàn Nhạc lập tức nghiêm nghị: “Tứ gia nói sao?”
“Ma khí trên người Hắc Thất Diệp đã bị loại bỏ, theo lý thì Thất Diệp Ma La đã chào đón cuộc đời khác.
Có điều… Bọn ra không ngờ là, khi Thất Diệp Ma La bắt đầu một trang mới lại là trạng thái chồi non.”
“Chồi non?” Hoàn Nhạc và Sầm Thâm liếc mắt nhìn nhau, đều hơi kinh ngạc.
“Đúng, đợi tới ngày Thất Diệp Ma La nở hoa mới là lúc hái thần dược.” Kiều Phong Miên vuốt ve thành chung, tiếp tục nói: “Bây giờ Thất Diệp Ma La đã được Thương Tứ đem về thư trai, còn mất bao lâu nó mới nở hoa thì bọn ta không biết.”
Nghe vậy, Hoàn Nhạc lặng thinh hồi lâu.
Suy nghĩ kỹ một chút, đây quả là chuyện khiến người ta vừa mừng rỡ vừa bất lực, rốt cuộc cũng có thuốc rồi nhưng vẫn phải chờ.
Chờ bao lâu? Không ai biết.
“Rồi nó sẽ nở hoa thôi.” Sầm Thâm bỗng lôi Hoàn Nhạc khỏi cơn trầm tư.
Hoàn Nhạc quay đầu thì thấy gương mặt tươi cười nhẹ nhàng của hắn, là sự ôn hòa chưa xuất hiện bao giờ.
Thời gian chờ một đóa hoa nở vừa đủ cho hắn và Hoàn Nhạc yêu đương vui vẻ một hồi..