TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 34: Chương 34


Phi nhanh đến khẽ hở của cửa, thì cánh cửa bị một lực bên ngoài mở ra.

Trương Gia Bảo không kịp dừng lại tôn thẳng vào chân người đó.
Bị ngã ra sau, cậu nằm một lúc lâu mới lấy lại được tỉnh táo.

Vội mở mắt , khẽ kêu lên một tiếng đầy ai oán nhìn con người phía trước.
Dương Kiệt vừa mở cửa siêu thị thì cảm giác như một vật nhỏ tông thẳng vào chân với tốc độ nhanh, làm chân hơi đau nhẹ.
Nhìn xuống là một bé mèo có 4 tai và 2 đuôi biến dị thì hơi cảnh giác.

Nhưng khi bé mèo khẽ kiêu lên nhìn hắn với ánh mắt ngập nước thì tâm liền mềm nhũn.

Thật là dễ thương quá đi!
Thấy Dương Kiệt cứ bất động nhìn mình, cậu hơi cảnh giác mà lùi về sau.

Hắn nhìn cậu rồi nhìn qua bịch bánh cậu làm rơi kế chân mình thì hơi áy náy.

Đi vào trong kệ bánh lấy một bịch khác xé ra đút cho cậu một miếng nhỏ.
Trương Gia Bảo thấy hắn đưa bánh về phía mình, tuy lúc nãy đã ăn no, nhưng không thể cưỡng lại sự dụ hoặc mà ăn thêm mấy miếng.
Cứ như dị anh đút tôi ăn hết non nửa cái bánh thì có vài người mặc đồ quân đội tiến vào.

Nguyễn Thanh Công cười ha hả lại chỗ hắn và cậu: " Ồ.


Kiệt, nhóc biết thuần hoá động vật à.

Sao bé con này lại ngoan ngoãn ăn đồ nhóc đưa như dị".
Đây là anh quân nhân nói chuyện Dương Kiệt lúc trước, hắn nhìn cậu đã dừng ăn, thử đưa tay vuốt v e.
Thấy Trương Gia Bảo im lặng cho hắn làm gì thì làm thì cười vui vẻ trả lời anh: " Không có.

Tại em làm dơ đồ ăn của em ấy.

Đây là bồi thường".
Nguyễn Thanh Công thay đạn cho súng, nói : " Ừm.

Chúng ta thu thập đồ thôi.

Siêu thị lớn như dị chắc còn nhiều đồ lắm đây".
Nói rồi đi thẳng vào quầy gạo vát hai bao ra ngoài, bỏ lại hắn và cậu ở trong.

Khi trở lại còn gọi thêm vài người vào thu thập đồ cùng.
Xoa xoa đầu cậu, Dương Kiệt bế cậu lên vừa nựng bé mèo vừa đi đến quầy mì ăn liền và quầy bánh, đặt cậu ở trong tầm nhìn của mình rồi bỏ đồ vào ba lô.
Đồ đã đầy hai ba lô, hắn đeo lên lại ôm Trương Gia Bảo lên nựng.

Cậu được hệ thống 003 phổ cập đây là đối tượng công lược, nên thấy hắn có ý định đem mình theo thì vui vẻ, nhưng mà phải công nhận là tên này gãi đã ghê.
PHÊ!!!
Mãi cho đến khi lên xe, Trương Gia Bảo nhận ra hắn đã đem mình lên xe từ lúc nào.

Vì lúc nãy ăn quá nhiều nên có hơi khác, cậu khẽ meo một tiếng, muốn nói mình khát nước.
Nhưng cậu đã đánh giá cao trình độ hiểu biết tiếng mèo và con người.

Mọi người xung quanh nghe thấy cậu kêu thì cho rằng là cậu đang chào họ.

Nên chẳng có một miếng nước nào cho bé mèo cả.
Kêu thêm vài tiếng thấy không có giọt nước nào.

Trương Gia Bảo nhảy lên ba lô đựng nước meo meo .

Dương Kiệt thấy cậu chỉ vào nước, nghĩ rằng cậu khát nên mở một chai nước đổ ra chén cho cậu.
Nhìn bé mèo uống nước đến ngoan lành, mọi người trong xe tâm điều muốn nhũn ra, thiếu điều thốt lên 3 chữ đáng yêu quá.

Thế là một mèo 9 người cứ thế vừa giết xác sống vừa đi về căn cứ chính phủ.

Trên đường về Trương Gia Bảo nhào bột trên mình Dương Kiệt, càng nhào càng thích đến nổi thả dị năng ra lúc nào chẳng hay.
Dương Kiệt đang nhắm mắt cảm nhận nhất cử nhất động của bé mèo thì cảm giác có một dòng năng lượng làm cho hắn thư giãn.

Sức lực tiêu hao cũng dần dần được hồi phục.
Hắn ngạc nhiên mở mắt nhìn cậu, thấy bé mèo nào đó chuyên tâm nhào bột đến say mê, nên không nói gì chỉ nhện nhàng xoa xoa đầu mèo.
Được hắn xoa đầu cậu meo lên một tiếng rồi tiếp tục công việc, thể là một người nhào bột một người xoa xoa đến hết đường về.
Đến căn cứ, mọi người xuống xe để cho đội khác sắp xếp đồ vật trên xe vào trong kho.

Còn mình thì đi về phòng nghỉ ngơi, dù sao giết xác sống cũng đã tiêu hao hết một chút sức lực.
Dương Kiệt ôm cậu xuống xe đi về hướng mình ở, thì một nhóm thiếu niên đi đến bắt chuyện.

Trương Gia Bảo nhìn biểu cảm từ từ lạnh lùng khi thấy nhóm người phía trước thì biết mấy người này là ai.
Nháy mắt cậu trở nên cảnh giác, nhóm thiếu niên thấy hắn thì đi đến chào hỏi.

Nhìn thấy cậu đang được hắn xoa xoa đầu thì tò mò: " Kiệt nè.

Bé mèo này cậu nhặt được à".
Dương Kiệt lạnh lùng trả lời: " Ừ".
Một cô gái không nhận ra, cười nói: " Nhìn nó thật dễ thương.

Hay là cậu cho mình nuôi nó đi, dù sao cậu đi từ sáng tới chiều chắc không thể chăm sóc nó đâu".
Dương Kiệt nghe vậy mặt triệt để đen, cô ta không nhìn hắn đi đến muốn ôm cậu đi.

Thì bị cậu cảnh giác giơ móng vuốt lên cào lên tay cô ta một vết lớn.


Trong miệng cậu còn phát ra tiếng gầm gừ khác xa với dáng vẻ dễ thương ban nãy.
Cô ta bị cào thì mặt hơi đổi, nháy mắt bộ dạng trở nên ủy khuất đôi mắt rưng rưng.

Một tên trong đó thấy vậy thì mắng: " Con sút vật này.

Sao mày dám làm Yến bị thương ".

Nói xong còn giơ tay tính đánh cậu.
Dương Kiệt nhanh nhẹ lùi về bảo vệ cậu trong ngực.

Ánh mắt u ám nhìn nhóm người trước mặt, giơ chân đánh tên vừa định đánh cậu:" Em ấy đã không thích mấy người rồi lại còn đụng vào, chưa có sự đồng ý của tôi thì đụng vào mèo
của tôi.

Ai cho mấy người có lá gan đó, lần này chỉ là cảnh cáo còn có lần nữa thì tôi không khách sáo đâu".
Nói rồi hắn ôm cậu chắn an : " Không sao nữa rồi.

Chúng ta về nhà thôi".

Nghe thấy cậu meo meo mấy tiếng liền, thì vui vẻ ôm cậu đi mất..


Đọc truyện chữ Full