TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 47: Chương 47


Cả một đoàn người hơn 20 người đang tiến đến căn cứ của chính phủ nước H.
Nguyễn Thanh Công đang trực cổng thấy họ ngày càng, bèn lấy ống nhòm xác minh là ai.

Lúc thấy là Dương Kiệt và Trương Gia Bảo thì thở phào, ra hiệu cho các quân nhân đang trong tư thế chiến đấu bỏ súng xuống.
Rồi đi ra cổng chờ hắn về đến, từ sao hôm gặp xác sống cấp cao.

Những người quân nhân có mặc ở đó đều bội phục hắn.

Có đi chung làm nhiệm vụ cũng sẽ để hắn làm đội trưởng.
Nguyễn Thanh Công thấy hắn ngày càng gần thì vẫy vẫy tay chào.

Đến khi Dương Kiệt đi đến thì chào anh kiểu quân đội: " Chào anh Công, đây là một tổ đội đến từ thành phố X".
Nguyễn Thanh Công gật đầu với hắn, rồi chào mọi người phía sau: " Chào mọi người, hân hạnh được gặp mặt".
Nhóm Trần Hoàng Dư cũng tươi cười chào lại.

Rồi anh dẫn họ vào căn cứ, hướng dẫn mọi người sinh hoạt ở đây.
Còn Dương Kiệt và Trương Gia Bảo thì về phòng tắm rửa cho khuây khỏa, theo thói quen bé mèo nào đó vẫn tưởng mình là mèo.

Mà trèo vào bồn tắm nằm chung với hắn.

Dương Kiệt ngồi đối diện phải niệm 7749 lần điều luật trong sáng và thuần khiết, mới miễn cưỡng ngăn chặn được những giọt máu mũi đang chiến đấu đòi tự do.
Thế là chúng ta có một bé mèo ngồi trên giường đợi người khác đi đến sấy tóc.

Với cái mũi đã nhét giấy hơi thấm màu đo đỏ.
Người nào đó không biết gì vẫn tung tăng, chờ đợi món ăn hôm nay của nhà ăn trong căn cứ.

Nghe cô trong nhà ăn nói hôm nay sẽ cón món cá nướng, nghĩ tới thôi mà nước miếng đã muốn tràn ra ngoài rồi.
Như những gì cô phân thức ăn đã nói, cơm chiều đúng là có cá nướng.

Bà lại còn cho cậu một con to và thêm một ít trái cây mà mọi người trong căn cứ trồng từ lúc ở đây.
Làm cho Trương Gia Bảo vui đến tít mắt, cậu vui vẻ đến nỗi ai đi ngang cũng vui lây không khí vui vẻ.

Như bình thường cậu đến cái bàn quen thuộc của gia đình Dương Kiệt.
Ba mẹ Dương đã ngồi đợi sẵn ở đó chờ hai người.

Mẹ Dương thấy cậu đến thì vui vẻ quăn con trai và chồng mình ra sau, ân cần hỏi han cậu: " Ở ngoài thằng Kiệt nó có bắt nạt con không? Mới có mấy ngày mà đã gầy đi rồi".
Trương Gia Bảo nắm tay bà: " Dạ không có ạ.

Anh ấy chăm sóc con lắm.

Không có dụ gầy đi đâu, bác xem con còn có thêm mỡ đây này".
Nhìn hai người nói chuyện thắm thiết, ba Dương và Dương Kiệt như được mua nguyên một xe chanh và vẻ mặt đau khổ nhìn người mình thương nói chuyện với nhau.
Lúc này trong đầy cả hai bỗng loé lên một suy nghĩ sau này có lẽ sau này hai người nên ở xã nhau, như dị mới hắn và ông mới có thể có thế giới của hai người.
Khi đã gần ăn xong, ba con họ Dương nào đó trao đổi ánh mắt cho nhau, bắt tay nhau ôm vợ mình về.
Thấy hai người mẹ Dương vẫn con lưu luyến nhau, hai người làm như không thấy dụ dỗ đi hai hướng khác nhau.

Dương Kiệt dẫn cậu đến phòng tập võ thuật của căn cứ.

Ở đây là nơi dành cho những người có trẻ tuổi và quân đội để có thể tăng sức mạnh đánh thắng xác sống.
Khi hắn đi vào phòng, mọi người trong phòng hô hào thách đấu với hắn.

Vì trong khoảng thời gian này, hắn tập luyện cùng mọi người ở đây.


Với võ thuật đã học và kinh nghiệm từ kiếp trước khiến hắn trở nên bất bại ở đây.
Người nào muốn xem võ thuật của mình tiến bộ hay không điều nhốn nháo thách đấu với hắn.

Trương Gia Bảo thấy vậy thì hai mắt sáng trưng nhìn hắn.

Làm cho cằm người nào đó muốn ngước lên đến tận trời xanh.
Sau khi khởi động cơ thể đầy đủ, hắn nhận lời thách đấu của một anh quân nhân đã từng đấu nhiều lần.

Anh và hắn tiến vào sân đấu thủ thế, trọng tài đứng ngoài bắt đầu đếm ngược: " 3...2..1...Bắt đầu".
Anh quân nhân bắt đầu trước bằng một cú đá đến lên mặt hắn.

Dương Kiệt lên tay đỡ, như đã quá quen cách thức của hắn, anh nhanh chóng thêm vào một cú đấm.
Nhưng tiếc thay đã bị chụp lại, hai người ở trong tư thế dằn co qua lại hơn nửa tiếng.

Mọi người xung quanh im lặng quan sát đánh nhau.

Đến khi trọng tài hô Dừng khi thấy anh quân nhân đã bị hắn không chế dưới sàn, thì cả phòng vang lên âm thanh hô hò.
Dương Kiệt kéo anh đứng lên: " Anh làm tốt lắm, cách anh né chiêu thức rất ấn tượng".

Anh quân nhân nghe vậy thì vui tươi, anh không buồn vì thua hắn.

Vì trong phòng này có ai đánh thắng hắn bao giờ đâu.
Nhưng anh không biết rằng một lúc sau sẽ bị vả mặt một cú đau điến.
Trương Gia Bảo hâm mộ nhìn hắn, không hết lời khen ngợi: " Anh Kiệt lợi hại quá đi, ạn dạy em học với".

Hắn xoa xoa đầu cậu đáp ứng không chần chừ.

Dương Kiệt mô tả từng động tác cho cậu hiểu, sau đó hai người tiến hành thì đấu.
Những người xung quanh nghĩ cậu sẽ bị cho ăn đòn đến no.

Nhưng không để họ cười lâu, vì trong lâng đầu tiên, cậu đã làm một cú hất tung hắn lên mà không một chút trở ngại.
Dương Kiệt còn giả bộ đau đớn cho giống như thiệt.

Hắn chém chém môi, làm sao hắn giám đánh cậu chứ, thương còn không hết nữa mà.
Ngồi dậy, nhìn cậu cười khen: " Bảo Bảo thật là lợi hại.

Dị mà đánh thắng anh rồi".
Trương Gia Bảo ngại ngùng khi hắn khen mình, hai má cậu đỏ đỏ nói: " Không có đâu tại anh nhường em thôi.

Anh mới là lợi hại".
Hai người anh khen em, em khen anh đến khi ra tới bên ngoài.

Để lại mọi người trong phòng đứng như trời trồng, mà bất giác ăn nguyên một nồi cơm chó hảo hạn.


Đọc truyện chữ Full