TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 97: Chương 97


Nhưng ngoài dự đoán, đến khi chuẩn bị ra về Tống Nhiên nhìn hóa đơn mà không ngạc nhiên tí nào vui vẻ trả tiền.

Mọi người đang tính sẽ chia nhau trả cũng dừng tay lại.
Vũ Đình tò mò hỏi lúc lâu mới biết được, nếu năm nay điểm thi các môn cộng lại của cậu trên 6 điểm.

Thì sẽ mua chiếc mô tô yêu thích cho cậu ta.

Vì vậy lên cậu ta mới tha thiết, la lết học phụ đạo với Trương Gia Bảo và Dương Vũ.
Mà sau khi thi hết xong, Tống Nhiên đã mượn đáp án của Dương Vũ - người có số điểm tối đa mỗi năm học, ra so sánh và bất ngờ là điểm nó lại lên đến 6.5 điểm.
Dù có sai vài câu thì điểm vẫn sẽ trên 6, thế là dù thế nào Tống Nhiên cũng quyết phải mời hai người ăn một bữa linh đình.
Bạch Vi nghe thấy bình chỉ là phận ăn ké thì cảm thấy còn có thể chống đỡ được, nhưng nghe đến cậu ta dò bài được gần 6.5 điểm thì tròn mắt.
Y lắc lắc Tống Nhiên hét lớn: " Đồ phản bội, sao cậu lại là 6.5 điểm rồi.

Tớ dò bài chỉ được có 6.4 điểm thôi, chỉ còn một chút nữa thôi tớ sẽ có cơ hội có giấy khen rồi".

Nói rồi y rục xuống, ngồi ở góc đường trồng nấm thầm nghĩ về nhân sinh.
Phải để Trương Gia Bảo đi đến khuyên nhủ rất lâu, bé nấm Bạch mới miễn cưỡng hết buồn mà từng tăng vui chơi khắp nơi.
Đến sáng sớm ngày hôm sau, tất cả học sinh của trường lục đục trở về nhà an nhàn ngồi chờ điểm thi cuối kỳ.

Đồ của Trương Gia Bảo và Dương Vũ đã được hắn sắp xếp gọn gàng vào ba lô và vali.

Giờ chỉ việc lên xe đem về nhà là được.
Tạm biệt các bạn học suốt 4 năm cấp 2 và hẹn gặp vào ngày tốt nghiệp sắp tới.

Cậu cùng hắn lên xe trở về nhà, chuẩn bị bắt đầu một kì nghỉ hè vui chơi thỏa thích.
Vào ngày tốt nghiệp, tất cả học sinh cuối cấp tề tựu lại một lần cuối cùng nhận bằng khen và cùng nhà trường chụp lại những tấm hình kỉ niệm.
Bạch Vi rưng rưng nước mắt vui mừng vì cuối cùng thần may mắn đã không bỏ lỡ mình mà lên bục nhận bằng khen cùng 2 người Trương Gia Bảo.
Y ôm cậu một cái hét quang lên: " Cuối cùng tớ cũng có được chiếc bằng khen tốt nghiệp rồi.

Ba tớ sẽ tự hào về tớ cho coi, tất cả là nhờ cậu, Bảo ơi".

Nói rồi y ôm chặt cậu không chịu buông.
Dương Vũ chói loá trong bộ đồ tốt nghiệp hoà cùng cả lớp, hậm hực đi lên khi được gọi tên sau Bạch Vi.

Hắn gỡ miếng cao su Bạch Vi dính người cậu ra, rồi chen vào giữa cả hai đứng.
Bạch Vi cũng chẳng cãi cọ gì mà nhìn Trương Gia Bảo che miệng cười hí hí.

Ánh mắt sáng lấp lánh của y như nói : " Coi kìa, coi kìa.

Chịu nổi không, lại bảo không yêu nhau đi".

Làm cậu cảm thấy mặt ngày càng nóng.
Để ý thấy cậu đang lấy tay che mặt, Dương Vũ áp sát hỏi: " Sao vậy bé Bảo, cậu không khoẻ à? Có phải bị sốt không?".
Cậu giật mình, giả bộ như không có chuyên gì mà lấy tay quạt quạt lên mặt nói: " Không có gì.

Chỉ là trời hơi nóng tí thôi".
Dương Vũ đút tay vào túi cầm lấy một cây quạt tay xoè ra quạt cho cậu nói: " Xem thử xem có mát hơn không?".

Cảm thấy nhiệt độ trên mặt ngày càng thấp đi, cậu thở phào một hơi: " Ừm.

Đỡ hơn rồi".


Nói xong cậu đoạt lấy cây quạt, hướng về phía mà cả hai có thể mát mà bắt đầu quạt.
Bạch Vi thấy vậy xen vào: " Ôi trời ơi, yêu thương nhau quá ta".

Còn che miệng cười khúc khích.
Trương Gia Bảo thẹn quá hóa giận nhìn y bằng ánh mắt sáng bén nói: " Tớ không chơi với cậu nữa ".
Hắn như đã đợi ngày này từ lâu, nhìn y cười đầy khoái chí.

Bạch Vi giả bộ khóc thút thít nói: " Cậu, sao cậu nở làm như vậy với tớ.

Huhu đồ tra nam".
Không để cho cậu trả lời, Dương Vũ đã nói thấy: " Này này, đừng làm như thế Bảo vừa phụ tình cậu chứ tên kia".
Hai người còn đang tính phóng vào nhau và cho nhau nhưng cái cú chạm tay chạm chân thân thiết lên cơ thể nhau, thì MC đã bật nhạc lên và nói: " Và bây giờ, tôi xin hân hạnh mời hiệu trưởng trường trung học cơ sở XX lên bục trao bằng khen cho các bạn lớp 9/2.

Xin mời ngài".
Nên cả hai đang nghiêm túc lại, phía sau hai người là một con chó và một con mèo đang nhe nanh múa vuốt nhau ngầm ngừ.

Để Trương Gia Bảo ở cạnh lắc lắc đầu.
Sau khi nhận bằng khen, tập thể lớp 9/2 được giữ lại cùng cô chủ nhiệm và các thầy giáo chụp lại vài tấm ảnh kỉ niệm.

Những tấm ảnh này sẽ được trường học giữ lại treo trong phòng kỉ niệm trường.
Bao nhiêu thế hệ học sinh đều được chụp ảnh lại và treo bên trong phòng đó.

Thậm chí có nhiều giáo viên từng là học sinh của trường và cựu học sinh cũng lâu lâu lại đến xem lại.

Rất nhiều năm về sau, lớp 9/2 hôm nay đã trở thành những con người thành công trong xã hội lại một lần nữa trở về ngôi trường nhỏ này.
Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ họ chỉ là những thiếu nam thiếu nữ đang ăn mừng sau lễ tốt nghiệp.
Cô chủ nhiệm lớp 9/2 nhân ngày hôm nay, mời cả lớp đến nhà hàng gần trường mừng lễ tốt nghiệp của cả lớp.
Trước khi bắt đầu tiệc, cô đứng lên phát biểu: " A hem.

Năm nay là năm đầu tiên cô chủ nhiệm lớp 9 nhưng cả lớp rất làm cố ngạc nhiên về sự tích cực và cố gắng trong việc học của mình.

Với tư cách là giáo viên chủ nhiệm cô rất tự hào về các em".
Cả lớp được khen nức mũi vui vẻ hoan hô, đưa ly lên cung một tiếng lớn và bắt tay vào chiến đấu trên bàn ăn.
Trương Gia Bảo thì lại ngược lại, vì cậu chẳng cần gắp gì thì thức ăn cũng tự động bay vào bát của mình.

Mà Dương Vũ thì lại rất tích cực vừa gắp cho mình lại vừa gắp cho cậu.
Cậu nhìn tất cả các bạn học một vòng cảm thấy đây là một kỉ niệm đẹp trong thanh xuân này của cậu.

Bạn bè hoà đồng, thầy cô yêu thương và mọi người đều cùng nhau tiến về phía trước.
Và....
Cậu nhìn Dương Vũ nở nụ cười tươi.


Đọc truyện chữ Full