TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hệ Thống Công Lược Của Pháo Hôi
Chương 100: Chương 100


Ở một đường thủy cung dưới đáy biển, các khách du lịch ngắm nhìn nhưng bé cá xinh đẹp và kì lạ không thể rời mắt được.
Trương Gia Bảo áp tay trên mặt kính chơi đùa cùng chú cá heo, cả hai vẽ vòng tròn rồi lại phun bong bóng với nhau.
Nhìn chú cá heo vui vẻ lươn một vòng lớn và trở lại bơn tạo bọt thành hình trái tim tặng mình.

Trương Gia Bảo cảm thấy chú cá heo thật thông minh lại dễ thương hết sức.

Nên chơi với nó đến quên mất người kế bên.
Dương Vũ mặt hậm hực nhìn con tiểu tam dám chen chân vào chiến vui chơi của hai người bằng ánh mắt toé lửa.

May mà chú cá heo thức thời mà chỉ chơi với cậu một chút rồi lại chơi với mấy em nhỏ kế bên.

Không thôi là hắn đã ra ngoài mà quyết cùng nó một trận nên thân rồi.
Dương Vũ thấy cơ hội tới, nắm tay cậu đi nhanh ra khỏi khu vực của chú cá heo, đi đến nơi có những con cá nhỏ bơi lội theo đàn.
Đi đến cả buổi chiều, cả hai mới ra khỏi thủy cung dưới biển.
Dương Vũ dẫn cậu đến một nhà hàng biển gần đó.


Đây là nhà hàng mà hắn đặt biệt chọn lọc trên mạng qua các bài đánh giá về đồ phục vụ khách hàng và độ ngon của đồ ăn, cho chuyến đi du lịch này.
Sau khi gọi món, phục vụ một ít thức ăn và nước ngọt trong khi chờ đợi đồ ăn được đem lên.

Vì rất hiểm khi Trương Gia Bảo đi du lịch mà không có cha ba ở bên nên hơi có một chút hứng khởi nhìn đây đó.
Đến khi đồ ăn lên cũng không quên chụp lại gửi vào nhóm chung của hai nhà, cho mọi người xem.

Ba mẹ hai bên cũng đang online mà like những món ăn đẹp mắt và hỏi hai người xem chuyến đi chơi như thế nào.
Trương Gia Bảo trả lời tin nhắn của mọi người xong, thì Dương Vũ cũng đã cắt sẵn những món có thức ăn cần phải cắt cho cậu và đưa đến.
Ăn xong nhân viên theo sắp xếp, mà đưa lên sinh tố mãn cầu và một miếng bánh làm tráng miệng mà Dương Vũ đã gọi trước đó.

Thấy cậu vui vẻ ăn bánh và uống sinh tố, hắn vừa uống một tách cà phê vừa ngắm nhìn cậu ăn.
Lúc ăn xong tính tiền ra ngoài, Dương Vũ cũng không gọi taxI mà cùng cậu lội bộ về khách sạn cho tiêu thực.

Vì nhà hàng chỉ cách khách sạn khoảng 10m đi đường, đi và một quãng đường vắng là sẽ đến nơi.
Khi đi ngang qua một con hẻm của quãng đường vắng.

Bỗng Trương Gia Bảo nghe một tiếng kêu cứu nhỏ không ngừng kêu, cậu quay qua nhìn Dương Vũ kéo kéo áo hắn.
Hắn như biết cậu đang hỏi gì, gật gật đầu đã hiểu từ từ tiến gần đến nơi phát ra tiếng kêu cứu.
Dù sao hai người lúc nhỏ cũng đã được người lớn trong nhà học võ thuật phòng thân, nên cũng sợ hai mà bình tĩnh ứng chiến.

Đi sâu vào hẻm, Trương Gia Bảo thấy được 3 người đàn ông khoảng 30 tuổi đang quay lấy một thiếu niên chừng 16 vào một góc mà cười đê tiện.
Một người trong đó còn cười ra tiếng nói to: " Kêu đi, kêu khàn cổ cũng chẳng ai đến cứu em đâu.

Ngoan, nghe bọn anh đi em sẽ được sung sướng".
Thiếu niên phun một bãi nước miếng lên mặt gã ta nói: " Đồ bi.ến thái, ai thèm theo ông già như ông.

Xấu như ma mà tưởng mình là soái ca chắc, đã xấu mà còn không làm người.


Đúng là rác rưởi ".
Gã đàn ông tức giận nhào đến nắm tóc thiếu niên lên nói: " Mẹ mày, rượu mời không muốn lại muốn rượu phạt phải không? Được tao sẽ làm theo ý mày".
Nói rồi ông ta ra hiệu cho hai người bên cạnh, chuẩn bị lột quần áo thiếu niên.

Không để cho chúng được ý muốn, Trương Gia Bảo bất ngờ xuất hiện đá mạnh khiến chúng ngã ra đất.
Gã đàn ông ăn đau, ngồi dậy chửi bới: " Thằng chết tiệt này, mày muốn chết à?".

Rồi ông ta im lặng nhìn cậu một lúc lâu mới cười cười, ánh mắt trở nên đê tiện nói: " Cũng được đó.

Hai đứa bây nhanh lên, lại có thêm một em ngon miệng đến rồi này".
Ngay lúc gã ta quay lại kêu đồng bọn thì đã bị Dương Vũ đấm cho một cú ngay mặt mà bất tỉnh nhân sự.
Dương Vũ nhìn tên vừa muốn dở trò với cậu mà gân trên trán giật giật, hắn đạp mạnh một cái vào hạ bộ của gã ta rồi đi đến nhìn khắp người cậu xem có bị thương chỗ nào không.
Còn Trương Gia Bảo cứ mặc hắn xem, quay lại nói chuyện với thiếu niên đã đứng dậy từ bao giờ hỏi: " Cậu có sao không? Vừa rồi nguy hiểm quá".
Thiếu niên mừng rỡ đi đến nắm tay cậu lắc lia lắc lịa cảm ơn: " Cảm ơn hai người nhiều lắm.

Nếu không có hai người sợ rằng hôm nay tôi sẽ bị làm nhục ở đây rồi".
Dương Vũ gỡ tay thiếu niên ra, mặt lạnh nói: " Không có gì.

Chỉ là việc nên làm".


Nghe có còi cảnh sát bên ngoài, hắn bình tĩnh nói: " Cảnh sát tụi tôi gọi cũng đến rồi.

Nhờ cậu đem theo bọn bi.ến thái này, đến đồn nói ra sự việc ".
Thiếu niên cũng không lôi kéo gì, chỉ mỉm cười nói: " Tôi đã biết.

À có thể cho tôi xin số điện thoại không? Tôi muốn báo đáp ân cứu mạng hôm nay".
Dương Vũ thấy cậu cũng không muốn bèn từ chối: " Không cần.

Đây là việc ai cũng sẽ làm khi gặp được, nên không cần phải trả ơn đâu.

Chúng tôi đi trước đây".
Nói rồi hắn lách qua người của cảnh sát đang tiến vào và bỏ đi mất.

Bỏ lại thiếu niên nhìn theo họ rồi lại thở dài, sau đó thiếu niên cũng không quan tâm nữa mà tâm trung nói chuyện với cảnh sát, cùng theo bọn họ lên xe.


Đọc truyện chữ Full