Edit - Beta: Lune
Trước khí thế khiếp người không cho phép từ chối kia, Kiều Vân Hạc phối hợp nói: "Đúng rồi, năm tư nên chắc bận lắm, chưa chắc đã ở trường —"
Còn chưa nói hết, anh ta lại thấy ánh mắt thoáng buồn bã của Quý Đồng: "Nhưng anh nói mấy ngày trước vừa gặp anh ấy ở căng tin mà."
Kiều Vân Hạc vô thức đổi lời: "— cũng có thể dạo này khá rảnh."
Bùi Thanh Nguyên lập tức nhìn anh đăm đăm không nói gì.
Làm người khó thật đấy.
Kiều Vân Hạc cảm thấy mình như nhân bánh bích quy bị kẹp ở giữa, anh lặng lẽ thở dài.
Chẳng qua đây cũng là chuyện bình thường của con người.
Việc tiểu sư đệ thiên tài còn quá nhỏ tuổi tò mò về những thiên tài của các môn phái khác là điều hợp lý.
Mà người như sư huynh vẫn luôn theo sau tiểu sư đệ đồng môn bỗng phát hiện tiểu sư đệ nhà mình có hứng thú với thiên tài của môn phái khác, cảm thấy khó chịu cũng rất bình thường.
... Cái logic này trơn tru thế nhỉ.
Kiều Vân Hạc vừa cảm thấy khâm phục trước khả năng suy đoán của mình, vừa vắt óc suy nghĩ để xử lý cho qua.
"Các em muốn mời anh Tạ vào đội mình à? Hay các em tìm hiểu về kinh nghiệm thi đấu và các tác phẩm trước đây của anh Tạ đi đã, xem phương hướng có phù hợp không. Xác định xong rồi nói với anh, anh sẽ giúp các em hỏi anh ấy xem có hứng thú không nhé?"
Không thể xen vào chuyện giữa sư huynh đệ nhà người ta.
Tóm lại cứ kéo về đã rồi tính.
Đây là sự khôn ngoan được đúc kết lại sau khi Kiều Vân Hạc trải qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời.
Bùi Thanh Nguyên không phản đối chiêu kéo dài thời gian này, cảm giác nguy hiểm dần tan đi, hắn bình tĩnh nói: "Cảm ơn anh."
Quý Đồng vốn định hỏi thẳng thông tin liên hệ của Tạ Dữ Trì, nhưng nhìn ký chủ lúc này có vẻ không quan tâm cho lắm nên đành nuốt ngược lời muốn nói về.
Hơn nữa, tại sao ký chủ dường như hơi ác cảm với anh Tạ chưa gặp mặt kia nhỉ?
Quý Đồng nghĩ không ra.
Sau khi rời khỏi tổ robot trở lại phòng ngủ, nhân dịp xung quanh không có ai, Quý Đồng nhịn cả tối cuối cùng cũng mở miệng hỏi hắn: "Ký chủ, anh không muốn mời anh Tạ về đội mình à?"
Bùi Thanh Nguyên dừng bước, ngước mắt nhìn cậu, không nói gì.
Quý Đồng nói tiếp: "Em vừa tìm thử, anh ấy giỏi lắm, năng lực ở các phương diện đều rất xuất sắc, nhất định có thể đến giúp anh được."
Dù chỉ xét từ góc độ tuyến sự nghiệp, Quý Đồng cảm thấy nếu ký chủ muốn hoàn thành nhiệm vụ giành được chức vô địch của giải quốc tế RS Cup thì Tạ Dữ Trì là ứng cử viên phù hợp nhất cho vị trí chủ lực của đội trong phạm vi toàn Đại học Giang Nguyên.
Nghe lời khen không hề giấu giếm của cậu, giọng Bùi Thanh Nguyên trầm xuống, trả lời câu hỏi đầu tiên của Quý Đồng: "Không muốn."
Quý Đồng vô thức không hiểu hỏi lại: "Tại sao lại không muốn?"
Bùi Thanh Nguyên lại không nói gì nữa.
Dưới ánh đèn màu da cam, thiếu niên đứng đút hai tay vào túi quần, vẻ mặt tỏ ra khó hiểu.
Kể từ khi ký có quyền hạn tiến vào không gian ý thức, Quý Đồng không thể lén vào ngắm phong cảnh để đoán tâm trạng của ký chủ được, chỉ sợ vừa vào đã bị bắt ngay tại chỗ.
Cậu suy nghĩ một lúc, cảm thấy có lẽ là vì từ trước đến nay ký chủ vẫn luôn ưu tú nhất, nên đối với sự xuất hiện đột ngột của một đại thần sẽ nảy sinh cảm xúc bài xích bản năng.
Có lý.
Quý Đồng quyết định đổi hướng suy nghĩ, lần nữa đi theo con đường nịnh hót: "Mặc dù anh Tạ rất giỏi nhưng anh ấy đã là sinh viên năm tư rồi, có lợi thế về tuổi tác, chờ đến khi ký chủ là sinh viên năm tư rồi chắc chắn sẽ còn giỏi hơn anh ấy. Lần này nếu có thể thuyết phục anh ấy cùng lập đội, có thể bớt được vài khúc quanh, giúp ký chủ nhanh chóng trở nên mạnh mẽ."
Theo kinh nghiệm thực tiễn của cậu, bất kể là đối với bất kỳ ai, những lời nịnh hót chân thành có lý có cứ luôn là một công cụ hữu ích.
Vẻ mặt lạnh như băng của ký chủ quả nhiên có dấu hiệu hòa tan.
Quý Đồng không ngừng cố gắng: "Anh ấy là người phù hợp nhất trong giai đoạn hiện tại, ký chủ có thể thử tiếp xúc trước, nếu đến lúc đó hai bên không thống nhất được với nhau thì tìm người khác, cũng có mất gì đâu."
Nói xong, cậu còn cố ý dừng lại, nhìn ký chủ với ánh mắt khao khát được công nhận: "Được không? Đội trưởng Bùi."
Bùi Thanh Nguyên lập tức dừng bước.
Nghe thấy lời khen đột nhiên chuyển sang đối tượng khác cùng cách xưng hô xa lạ này, đối diện với đôi mắt sáng ngời của thiếu niên trước mặt, trong mắt hắn cuối cùng cũng hiện lên ý cười.
Trên đường đi, Quý Đồng vẫn luôn đút tay vào túi như đang đề phòng điều gì.
Lẽ ra hắn phải cảm thấy buồn vì sự trốn tránh ấy.
Nhưng thực tế, hắn chỉ cảm thấy có một cảm xúc mềm mại tràn qua tim mình.
Bùi Thanh Nguyên thường nhớ lại cái ngày mà người máy nhỏ của hắn vốn luôn hoạt bát lại trốn sau cánh cửa, rồi ló đầu ra nhìn hắn với ánh mắt rụt rè.
Cậu là người cởi mở hay cười, cũng là người trầm lặng nhút nhát.
Vì vậy Bùi Thanh Nguyên giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa mái tóc người trước mặt.
Quý Đồng trở tay không kịp, vô thức muốn sờ tóc mình, nhưng lại sợ ký chủ nhân cơ hội nắm tay mình nên vừa giơ tay lên đã lập tức rụt xuống, hai tay giống như bị dính chặt trong túi, vẻ mặt tỏ ra cảnh giác.
Bùi Thanh Nguyên thu hết một loạt động tác và biểu cảm thay đổi của cậu vào mắt, ý cười trong mắt càng đậm hơn.
"Đừng trốn tránh anh nữa." Hắn hạ giọng nói: "Rồi anh sẽ đồng ý với em."
Quý Đồng không ngờ ký chủ lại nói như vậy, cậu giật mình, nhỏ giọng giải thích: "Em có trốn anh đâu."
Cậu chỉ không muốn làm ảnh hưởng đến nội dung kịch bản được định sẵn của ký chủ thôi.
Bùi Thanh Nguyên bình tĩnh: "Ừm, anh sẽ sắp xếp thời gian để liên hệ với anh Tạ."
... Mặc dù Quý Đồng đã đạt được mục đích.
Nhưng cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Cậu vẫn luôn biết ký chủ rất thông minh, ngày trước cũng thế, giờ phút này cũng vậy.
Nhưng sự thông minh của ký chủ hiện giờ dường như đã vượt quá phạm vi hiểu biết của cậu.
Quý Đồng đứng tại chỗ ngẩn người một lúc mới cất bước đi về phía khu ký túc xá.
Dù sao thì hôm nay cũng không nắm tay.
Một tiến bộ lớn, thật đáng mừng.
Quý Đồng yên lặng an ủi mình.
Cậu lén lút liếc nhìn ký chủ đi bên cạnh mình.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong đêm, ký chủ vẫn đẹp như xưa, đường nét sắc sảo, vẻ mặt lạnh lùng.
Nhưng so với sự non nớt của một năm trước, giờ đây hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều, trong sinh hoạt cũng không chỉ còn mỗi việc học mà còn rất nhiều thứ khác nữa.
Ký chủ không bộc bạch những tình cảm ấy, Quý Đồng cũng không dám chủ động đâm thủng.
Có lẽ cả hai đều đang sợ bị thế giới có quỹ đạo cố định này nghe được.
Ký chủ vẫn chưa biết nhiệm vụ tuyến tình cảm đã xuất hiện.
Vì là hệ thống nên cậu biết nhiều quy tắc và giới hạn hơn, do đó cậu phải cố gắng sửa chữa cốt truyện đang dần lệch hướng.
Nhìn bầu trời đầy sao, Quý Đồng im lặng thở dài.
Làm hệ thống trông thì vui nhưng thật ra cũng không phải công việc dễ dàng.
...
Ngày hôm sau, Bùi Thanh Nguyên gọi cho Kiều Vân Hạc.
Như lời Kiều Vân Hạc nói thì Tạ Dữ Trì đã đi đến nơi khác, hai ngày nữa mới về, khi được hỏi có cân nhắc tham gia lại giải RS Cup hay không thì phản ứng đầu tiên của anh ta là từ chối thẳng thừng.
Tuy nhiên sau khi nghe Kiều Vân Hạc giới thiệu sơ qua về hai em khóa dưới mời mình, anh ta có vẻ hơi hứng thú, nói rằng có thể gặp mặt trò chuyện sau khi về trường.
Tính thời gian thì một tuần trong thời hạn nhiệm vụ có lẽ là kịp.
Gặp một lần và tán thưởng lẫn nhau, chỉ cần hai bên không có thành kiến với người kia, Quý Đồng cảm thấy nhiệm vụ đầu tiên này không khó hoàn thành, dù sao hai người họ đều có năng lực xuất chúng nên chắc chắn sẽ có chủ đề chung.
Điều khiến cậu lo lắng hơn là làm sao để giữ khoảng cách với ký chủ với điều kiện tiên quyết là không trốn tránh hắn.
Quý Đồng không có kinh nghiệm trong việc xử lý vấn đề tình cảm, cho nên cậu quyết định nhờ bạn bè giúp đỡ.
Học sinh Tiểu học Phương Hạo thì không trông cậy được, mà Phó Âm Âm thì cậu tạm thời không dám tìm, cứ thấy hơi khó mở miệng.
Sau khi loại bạn bè hệ thống xong, trong hiện thực, hai bạn cùng phòng với cậu đều là người độc thân, hơn nữa rõ ràng là thích con gái.
Sau khi suy nghĩ kỹ thì chỉ có một người phù hợp nhất, vừa nhiệt tình lại vừa chân thành, hơn nữa đã phát hiện ra một phần nội tình.
Âu Dương Vũ đang rúc trong phòng ngủ xem phim, lúc đứng dậy mở cửa, nụ cười vui vẻ trên môi đột nhiên cứng đờ.
Bạn cùng lớp Quý Đồng đang đứng ở cửa với vẻ thấp thỏm.
Cậu ta không có ý kiến gì với Quý Đồng, chỉ là...
Âu Dương Vũ đột nhiên thò đầu ra ngoài, không thấy bóng dáng lạnh lùng như hình với bóng của một người khác trên hành lang thì lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Tìm tớ có chuyện gì không?"
Quý Đồng nhìn vào trong: "Phòng các cậu còn ai nữa không?"
"Không, chỉ có mình tớ thôi." Âu Dương Vũ vội vàng nói: "Vào đi, đúng lúc đang không có ai."
Khoan đã, sao câu này nghe hơi là lạ ấy nhỉ.
Quý Đồng không nghĩ nhiều, đi vào, sau đó hỏi cậu ta: "Lớp trưởng, tớ có một vấn đề khá riêng tư muốn hỏi cậu."
Âu Dương Vũ xua tay: "Đừng khách sáo, cậu cứ hỏi đi."
"Trước hết cho tớ hỏi..." Quý Đồng hơi xấu hổ: "Cậu thích con trai hả?"
... Cậu ta biết sẽ có ngày này mà.
Vẻ mặt Âu Dương Vũ vô cảm, không muốn phản kháng nữa: "Cũng gần thế, trai con gái con đều... nhầm nhầm, con trai con gái đều như nhau."
Giới tính có quan trọng nữa không?
Dù sao cậu ta cũng có phải sinh vật gốc carbon đâu.
"Có lý." Quý Đồng gật đầu, đắn đo nói: "Nếu có một ngày, cậu nảy sinh tình cảm với một người con trai mà người ta không thể đáp lại tình cảm của cậu, vậy người đó phải làm thế nào mới khiến cậu không cảm thấy bị tổn thương và từ bỏ tình cảm ấy?"
Nghe vậy, người đã nắm rõ các mối quan hệ phức tạp trong các phòng ngủ, Âu Dương Vũ lập tức nghe thấy chuông cảnh báo trong lòng vang lên.
Đây chắc chắn là một câu hỏi nguy hiểm mà cậu ta không thể trả lời.
Sau khi hỏi xong, Quý Đồng chợt nhận ra mình đã lỡ lời nên vội vàng vá víu: "Là một người bạn của tớ gặp phải vấn đề này, không biết nên làm sao."
Lại câu kinh điển tớ có một người bạn.
Cậu ta tin.
Âu Dương Vũ thở dài, tỏ vẻ lực bất tòng tâm: "Chắc không từ bỏ được đâu, hay là thử chấp nhận người ta xem sao? Nếu như cậu... bạn cậu cũng có tình cảm với người ta thì sao?"
"Không thể đâu." Quý Đồng lập tức lắc đầu: "Bạn tớ không thể thích anh ấy."
"Là không thể thích hay không thích?"
Quý Đồng ngẩn người: "Có gì khác nhau à?"
"Đương nhiên là khác!" Âu Dương Vũ biện luận: "Tại sao không thể thích? Vì giới tính à? Giới tính trước mặt tình yêu đích thực đâu có quan trọng!"
Cậu ta đúng là ngày càng có phong thái gay.
Quý Đồng cúi đầu: "Không phải giới tính... Dù sao, cũng là không thể."
Thấy dáng vẻ ủ rũ của Quý Đồng, Âu Dương Vũ chợt nghĩ đến em trai hàng xóm hồi nhỏ thường xuyên chạy đến nhà mình chơi.
Đối với kiểu đáng yêu thế này, cậu ta không có chút sức chống cự nào cả.
Tình cảm là một thứ không thể cưỡng cầu.
Âu Dương Vũ hạ thấp giọng, thận trọng nói: "Người thích bạn của cậu có biết cuộc trò chuyện của chúng ta không?"
Quý Đồng ngẩng phắt đầu lên, giơ tay đảm bảo: "Không đâu!"
Âu Dương Vũ lấy hết can đảm: "Thử cách ám chỉ gián tiếp xem?"
"Ám chỉ gì?"
"Chẳng hạn như bảo bạn của cậu nói với người kia rằng mình là người theo chủ nghĩa độc thân, không muốn hẹn hò với ai cả, hoặc ám chỉ rằng giữa hai người sẽ không có kết cục tốt đẹp..."
Cảm giác chơi xấu sau lưng đại thần khá là sảng khoái.
Con người quả là một loài động vật thích theo đuổi cảm giác k1ch thích.
Âu Dương Vũ vừa đốt nhang cầu phúc cho mình, vừa không nhịn được mà mong chờ những gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Liệu sẽ tiếp tục là anh đuổi em chạy nước ấm nấu ếch, hay là bên tấn công sẽ bất ngờ tung ra chiêu cuối?
Cuộc sống đại học quả là muôn màu muôn vẻ.
Chỉ là hơi nguy hiểm đến tính mạng.
Tối đó, Bùi Thanh Nguyên ngồi trước bàn học, đang xem tài liệu đã được Quý Đồng sắp xếp sẵn trong đầu bỗng phát hiện có điều gì đó không ổn.
[Tế bào thần kinh có vùng tiếp nhận được sắp xếp theo độ sâu... Lần đầu tiên Mary nhìn thấy người quản gia có vẻ ngoài đặc biệt kia, chiếc xe ngựa vừa dừng lại, người quản gia lạ mặt cầm ô ra đón cô. Dưới bóng râm lành lạnh của chiếc ô, anh ta lịch sự duỗi cánh tay máy của mình ra, mặc cho đôi tay xinh đẹp mảnh khảnh kia đặt lên, kèm theo đó là một tiếng kêu ngắn ngủi, Mary bị làn da lạnh lẽo của anh ta dọa sợ.]
Dường như có một quyển tiểu thuyết vô tình bị lẫn vào giữa đống kiến thức chuyên ngành khó hiểu.
Nhưng thiết lập tiểu thư và quản gia người máy này lại khiến Bùi Thanh Nguyên yên lặng đọc tiếp.
Con mèo bông ngồi dưới đèn bàn căng thẳng nhìn chằm chằm vào ký chủ, thỉnh thoảng lại chớp mắt.
Một tiếng sau, cậu nghe thấy một giọng nói trầm thấp không rõ cảm xúc vang lên trong đầu: "... Quý Đồng."
Quý Đồng ngoan ngoãn đáp: "Em đây."
Trong một tiếng, Bùi Thanh Nguyên đã đọc xong câu chuyện tình yêu giữa một cô gái loài người và vị quản gia máy móc, câu chuyện này trong 59 phút đầu rất ngọt ngào, nhưng phút cuối cùng lại đột nhiên kết thúc trong bi kịch.
Một nhát dao bất thình lình nhanh như chớp này khiến người ta không kịp hoàn hồn.
"Ký chủ vừa đọc tiểu thuyết à?" Quý Đồng ra vẻ ngạc nhiên: "Xin lỗi, hình như dữ liệu em sắp xếp bị xáo trộn, để em nhanh chóng kiểm tra nội dung của cuốn sách này xem."
Hai giây sau, hệ thống đã có kế hoạch từ trước bắt đầu chỉ trích mạnh mẽ: "Người quản gia máy móc thật tàn nhẫn, trước đây đối xử tốt với Mary toàn là giả tạo, tất cả đều do lập trình sẵn, quả nhiên con người và máy móc sẽ không có tương lai, Mary thật đáng thương."
Bùi Thanh Nguyên:...
Không biết nên nói gì cho phải, hắn lật lại xem tên cuốn tiểu thuyết.
《Ngân sắc sinh tử luyến》
Một cái tên rất hợp với không khí của câu chuyện.
Bùi Thanh Nguyên im lặng hồi lâu, trong tiếng chỉ trích lải nhải của hệ thống nhà mình, chợt hỏi: "Tại sao lại là ngân sắc?"
"À..." Quý Đồng hiếm khi cứng họng, cậu nh ỏ giọng nói: "Vì nhiều robot ban đầu có màu bạc chăng?"
Thật ra cậu định đặt là lục sắc cho dễ nhập tâm, dù sao vỏ máy của cậu cũng là màu xanh lục.
Nhưng mà lục sắc sinh tử luyến... nghe cứ là lạ ở đâu ấy.
...
Giải thích thêm:
Ngân sắc sinh tử luyến: Chuyện tình có kết cục bi thảm.
Lục sắc sinh tử luyến: Tình yêu sâu đậm và mãnh liệt bất chấp mọi trở ngại.