TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Không Được Ngấp Nghé Hệ Thống Xinh Đẹp
Chương 119: C119: Hẹn gặp lại ở tương lai

Edit: Băng - Beta: Lune

Sau khi cơn mưa to phản khoa học hôm mùng một kết thúc, mùng hai mùng ba cuối cùng cũng nắng lại.

Thế giới bên Phương Hạo đang bận nhiệm vụ nên cậu nhóc không thể rời khỏi ký chủ của mình quá lâu, hết mấy ngày đầu tháng một là phải trở về, ba anh em đương nhiên phải đông đủ, Quý Đồng và Bùi Thanh Nguyên cũng sẽ trở về vào thời điểm đó.

Vì vậy hai ngày này lại càng quý giá hơn.

Theo nghị quyết nhất trí đã được thông qua cuộc họp gia đình, mùng hai họ sẽ đi tắm biển rồi đến công viên rừng cắm trại vào mùng ba.

Bãi biển và rừng mưa nhiệt đới là hai cảnh quan đặc sắc nhất của thành phố này.

Phó Âm Âm hơi bất ngờ với đề nghị chủ yếu là được đưa ra từ Quý Đồng và Phương Hạo: "Năm nay hai em không muốn đi công viên trò chơi à?"

Kết quả, hai bạn hệ thống đã biến thành hai bạn nhỏ lại đáp: "Ngây thơ!"

Năm ngoái Phương Hạo được ngồi tàu lượn siêu tốc lần đầu tiên, nó không hề vui như cậu ta tưởng mà thiếu điều hồn phi phách tán, sau khi sống sót qua hành trình nhọc nhằn đó, cậu nhóc lập tức xóa bỏ từ này khỏi từ điển nhân sinh của mình.

Mà Quý Đồng thì nhớ tới công viên trò chơi đã được ký chủ sửa đổi thành phong cách lãng mạn trong không gian ý thức, cả màn pháo hoa lộng lẫy mà mình với ký chủ đã ngắm cùng nhau ở điểm cao nhất trên tàu lượn siêu tốc nên thành ra hơi xấu hổ.

Nghe vậy, Phó Âm Âm hàm ý ồ một tiếng.

Phương Hạo rất dễ đoán, bởi vì mới chỉ nghe đến mấy chữ công viên giải trí này thôi là cậu nhóc đã bắt đầu xanh mặt rồi, song phản ứng của Quý Đồng thì lại rất thú vị, không ngờ lại đỏ mặt.

Đúng là đã lớn thật rồi.

Phó Âm Âm ngẫm nghĩ, đoạn tiện tay biến ra hai chiếc phao nhỏ hình con vịt vàng, ghẹo: "Vậy đeo nó đi tắm biển liệu có ngây thơ quá không nhỉ?"

Trông thấy chiếc phao trông cực kỳ đáng yêu kia, hai bạn nhỏ tức thì tròn mắt, mãi không rời mắt nổi.

Phương Hạo nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tạm được, thôi cố vậy."

Quý Đồng đáp bằng giọng đàn anh: "Hơi ngây thơ nhưng em có thể dùng để chơi với em trai em."

"..." Bùi Thanh Nguyên ngập ngừng: "Anh biết bơi rồi."

Quý Đồng lập tức bắt đầu liến thoắng với hắn: "Biển nguy hiểm thế kia, ký chủ, bây giờ anh là một bạn nhỏ, cho dù biết bơi thì cũng phải đeo phao để tránh nguy hiểm..."

"Không cần."

"Dùng đi mà dùng đi mà."

Đã lớn rồi nhưng chưa lớn hẳn.

Phó Âm Âm mỉm cười đặt hai chiếc phao con vịt giữa ba bạn nhỏ, sau đó chụp một bức ảnh đầy hồn nhiên bằng máy ảnh của Quý Đồng.

Trong tiếng đùa nghịch suốt chặng đường, tài xế Trì Hạ chở cả nhóm tới bờ biển.

Ánh nắng, bãi cát, sóng biển, rặng dừa, cảnh đẹp nhiệt đới với sức sống tràn đầy.

Bạn nhỏ Phương Hạo "miệng bảo không nhưng thân thể lại rất thành thật" nóng lòng đeo phao con vịt chạy xuống biển, Quý Đồng dụ dỗ em trai ký chủ thất bại nên đành tạm thời để phao đó rồi phấn khởi dạo khắp xung quanh, ở đâu đông người là đến chỗ đó.

Vẫn như bao lần, thích những nơi đông vui.

Bùi Thanh Nguyên yên lặng đi bên cạnh hệ thống của mình giống mọi khi.

Hắn đang thu thập các mảnh vỡ khác từng chút một.

Cho dù hắn vẫn chưa thể hiểu rõ ý nghĩa của những mảnh vỡ này.

Quý Đồng ôm đầu gối ngồi trên bờ cát, khi nhìn thấy những thanh niên xa lạ chơi bóng chuyền bãi biển, ánh mắt cậu toát lên vẻ ước ao, nó hệt như ánh mắt lúc ngồi trên khán đài nhìn hắn cùng các đồng đội chơi bóng rổ thời trung học. Quý Đồng lúc nào cũng ở ngoài sân reo hò và cổ vũ cho họ, tựa như luôn có trong mình sự kiên nhẫn vô tận.

Hình dáng em bé hiện giờ không thích hợp để tham gia hoạt động thế này, quá nguy hiểm, cũng không đủ sức, vả lại lần trước là đi dạo bờ biển trong hình dáng người lớn nên họ mới được nhóm du khách rủ vào chơi bóng.

Đến bây giờ, Bùi Thanh Nguyên vẫn nhớ rõ dáng vẻ nghiêm túc khi Quý Đồng học chơi bóng, cùng với sự quật cường từ những lần ngã xuống rồi lại đứng lên của cậu.


Cho dù bả vai có đỏ bừng vì bị bóng chuyền đập phải, cậu vẫn cười rất vui vẻ.

Sao cậu lại đối mặt với một trò giải trí rõ ràng là rất bình thường bằng tâm trạng như thế?

"Em thích môn thể thao nào nhất?" Bùi Thanh Nguyên hỏi cậu.

Quý Đồng đang xem mê mẩn nên thuận miệng đáp: "Môn nào em cũng thích."

"Tại sao?"

Quý Đồng ngẫm nghĩ, tránh đi các du khách xung quanh rồi đáp: "Bởi vì khi vận động, con người sẽ phô bày được cơ thể khỏe mạnh của mình."

Nên đồng hồ Bé Đẹp thậm chí còn nhấp nháy đèn vàng để tỏ ý khen ngợi nữa.

Nghĩ đến chiếc đồng hồ bây giờ đã mất đi linh hồn kia, hai người ngồi cạnh nhau trên bãi biển đều mỉm cười.

"Tại sao đồng hồ lại tên là Bé Đẹp?"

Đây là lần thứ hai hắn hỏi câu này.

Quý Đồng vẫn không thẳng thắn trả lời hắn.

Vì Phó Âm Âm đã gọi họ vào đúng lúc này: "Mau tới đây lấy đồ uống nào."

Hai cô gái đã thay đồ bơi, đang nằm trên ghế dưới tán ô che nắng, tận hưởng gió biển một cách nhàn nhã giống như bao du khách khác.

Trên chiếc bàn nhựa nhỏ ở giữa hai chiếc ô che nắng có ba quả dừa tươi siêu bự, hiển nhiên là chúng được mua cho ba bạn nhỏ, bên cạnh còn có ba chiếc ghế tròn nho nhỏ.

Quý Đồng lập tức bỏ bóng chuyền mà đến với quả dừa, đồng thời không quên lôi kéo hắn: "Mùi nước dừa thơm quá, anh ngửi thấy được luôn nè."

Phương Hạo đang bơi vui vẻ ngoài biển cũng cầm phao con vịt đi lên, hút một hơi hết nửa trái dừa ngọt lành: "Ngon thật."

Trì Hạ thấy cậu ta uống nhanh quá không khỏi phì cười, đưa tay vỗ lưng giúp cậu bạn nhỏ: "Coi chừng bị sặc."

Ngoài Quý Đồng, Bùi Thanh Nguyên cũng đang quan sát hai hệ thống khác, nhất là Phương Hạo, người dễ bộc lộ cảm xúc nhất.

Cậu nhóc có vẻ rất thích ký chủ của Phó Âm Âm.

Bởi tính cách và lối suy nghĩ quá đỗi ngây thơ nên Bùi Thanh Nguyên luôn đối xử với cậu nhóc như một đứa trẻ, tạo hình anh chàng đẹp trai lạnh lùng trước đó chẳng hề hợp với cậu nhóc chút nào, nhưng dáng vẻ cậu bạn nhỏ lúc này lại hợp cực kỳ.

Chỉ khi giúp Trì Hạ đối phó với mấy kẻ cặn bã và khi giúp các học sinh tiểu học bị bắt nạt giải quyết bọn côn đồ, hệ thống suốt ngày chỉ biết lo chơi đùa này mới trông giống một người đàn ông thực thụ.

Dưới tán ô che nắng, khoảnh khắc cô gái dịu dàng vươn tay ra, vết sẹo dài nọ trên cổ tay cô trông càng thêm nổi bật.

Trên bờ biển nắng cháy, ai cũng ăn mặc rất mát mẻ, quần áo và các trang sức dư thừa đều được cất trong tủ đồ khiến những vết tích thường ngày bị cố che đậy lộ ra ngoài.

Ba bạn nhỏ trông thấy thì đều giật mình, mà Phương Hạo, người trước giờ không thể nào hiểu được thế giới người lớn lại là người phản ứng nhanh nhất.

Nét mặt cậu nhóc đượm buồn, nhỏ giọng gọi cô: "Chị Tiểu Hạ."

Trì Hạ kịp hiểu ra qua biểu cảm của họ, cô nhìn thoáng qua cổ tay mình, hơi áy náy mỉm cười: "Có phải nó làm các em sợ không? Vết sẹo xấu thật."

"Không xấu." Phương Hạo lắc đầu: "Nhưng nó nhìn có vẻ đau lắm."

"Chị đừng tự làm tổn thương mình nữa nhé." Cậu nhóc nói một cách đầy chân thành: "Nếu có ai bắt nạt chị, chị bảo chị Âm Âm gọi em tới, em nhất định sẽ giúp chị đánh bọn họ."

Do dự mãi, cậu mới nói ra lời tiếp theo: "Nếu như, nếu như có những lúc cực kỳ khổ sở, chị có thể ngồi tàu lượn siêu tốc, ngồi trên đó lao xuống sẽ giống như rơi từ tầng thượng nhà cao tầng xuống vậy, rất khủng khiếp, cũng sẽ rất hối hận... Nhưng mà nó là giả, sẽ không chết thật được."

Những lời mà Phương Hạo nói luôn đơn giản và ngây thơ như vậy.

Nhưng giờ đây Trì Hạ lại cảm nhận được sự hối hận và khổ sở quen thuộc.

May mà cô vẫn còn sống.


Vì vậy cô xoa đầu đinh vừa được gió biển hong khô bớt của cậu bạn nhỏ, nhẹ nhàng đáp: "Chị hứa, chị sẽ không bao giờ làm như vậy nữa."

Ngập ngừng một lúc, Phương Hạo vẫn không yên tâm lắm: "Thế mình ngoéo tay nha?"

Trì Hạ nghiêm túc đưa bàn tay có vết thương đã lành ra, hoàn thành cách hứa hẹn mà những đứa trẻ thích nhất với cậu nhóc: "Được, chúng ta ngoéo tay."

Trong gió biển mặn chát, ngón tay thon dài của người lớn cùng ngón tay nhỏ bị dừng lại mãi mãi ở tuổi trẻ con móc vào nhau, khẽ khàng lắc lư.

Chờ Phương Hạo ngoéo tay với cô xong, Quý Đồng vừa hồi thần lại hiếm khi không thừa cơ chê cậu nhóc ấu trĩ.

Cậu lanh lẹ đeo chiếc phao con vịt mà vừa rồi mình ngại đeo vào rồi dắt Phương Hạo chạy ra biển: "Nào, anh em mình so tài đi!"

Phương Hạo đang buồn bã dần bị thu hút bởi điều này: "Anh biết bơi à?"

"Không biết."

"Vậy so cái gì!?"

"So xem ai nhặt được nhiều vỏ sò hơn?"

"... Anh bỏ tay ra, em không muốn chơi với anh!"

Bùi Thanh Nguyên ở yên tại chỗ, nhìn hai bóng người ồn ào hòa vào đám đông đang cười đùa dưới bờ biển.

Hắn trông thấy Trì Hạ ngồi trên ghế đang nhìn chằm chằm vào ngón tay vừa móc ngoéo của mình rồi lặng lẽ quay người sang bên khác, không để các bạn nhỏ trông thấy hốc mắt đỏ bừng của mình.

Còn Phó Âm Âm thì nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt lập lòe, có vẻ như cô đã tinh ý nhận ra được những suy nghĩ đang cuộn trào của Bùi Thanh Nguyên, nhưng cô không hề nhắc gì cả.

Cô chỉ nhìn chăm chú vào làn nước trong xanh và ánh nắng rực rỡ phía xa, mỉm cười: "Ở đây đẹp quá nhỉ."

Phong cảnh bình thường nhường ấy, nhưng lại quý giá nhường ấy.

Gió biển vờn quanh bên tai, Bùi Thanh Nguyên nhìn bóng người đang cúi đầu nghiêm túc nhặt vỏ sò ở đằng xa, khẽ đáp lời.

"Ừm, rất đẹp."

Đây là một ngày ở bãi biển.

Hôm sau, họ vào rừng cắm trại, cây cối tươi tốt đầy tiếng chim hót.

Tại khu dành riêng để cắm trại, túp lều mà mọi người hợp sức dựng nên trông như một ngôi nhà nấm tròn trịa, xung quanh cũng có rất nhiều túp lều với đủ mọi kiểu dáng.

Bản chất của một chuyến dã ngoại chính là ăn uống ở một môi trường khác, theo một ý nghĩa nào đó, đây có lẽ là hoạt động giải trí mà Quý Đồng thích nhất.

Trì Hạ và Phó Âm Âm đã chuẩn bị đồ ăn từ tối qua, bây giờ các loại đồ ăn đều đã được bày đầy trên khăn trải bàn.

Tuy rằng mỗi gia đình ở đây đều đang ăn uống, nhưng dưới sự chỉ huy của Quý Đồng, đồ ăn trên tấm khăn trải bàn này có thể được gọi là hạc giữa bầy gà, du khách nào đi ngang qua họ cũng đều phải nhìn mấy lần.

Gió núi cùng bóng cây, ánh nắng cùng bãi cỏ, ăn no xong có thể biếng nhác ngồi trong lều tán gẫu hoặc đi ngủ, khi nào nghỉ ngơi đủ rồi thì lại ăn tiếp.

Ăn xong chập đầu tiên, ba bạn nhỏ nằm trên bãi cỏ, hai tay gối sau ót, nhìn lên những đám mây trôi trên trời.

"Rừng đẹp quá." Bạn nhỏ có làn da đen nhất nói.

"Hay tối nay chúng ta trở về từ nơi này đi?" Bạn nhỏ có làn da trắng nhất hỏi.

"Sao lại về từ nơi này?" Bạn nhỏ có dáng nằm bình thường nhất hỏi.

Quý Đồng đáp một cách đầy phấn khích: "Chờ đến khi hoàng hôn, chúng ta đi vào rừng, mở ra đường hầm không thời gian, sau đó từ từ biến mất trong rừng sâu, giống mấy câu chuyện giả tưởng ấy."

Chia tay sau một cuộc tụ họp luôn rất bùi ngùi, Quý Đồng muốn để lại cho thế giới này một bóng lưng đầy màu sắc phép thuật hơn.


Phương Hạo hiếm khi không chế giễu về ý tưởng kỳ quặc của cậu: "Được đấy, mình quyết định vậy đi."

"Vậy để anh tìm góc chụp bóng lưng đẹp trai nhất cái đã."

Quý Đồng giơ máy ảnh lên, chau mày nheo mắt, ống kính di chuyển một vòng rồi bỗng dừng lại khi quay đến một nơi nào đó.

Cậu bỏ máy ảnh ra, thốt lên: "Cái cây kia to dã man kìa, xung quanh nó còn có rất nhiều người nữa, họ đang làm gì vậy?"

Phương Hạo trông sang theo: "Không biết, không thấy rõ, em không mang ống nhòm."

Dân bản địa Trì Hạ bèn giải thích: "Đó là một cái cây cổ thụ nghìn năm có tường ước nguyện bao quanh, chúng ta có thể viết ước muốn về tương lai lên tấm thẻ rồi treo lên."

"Ước nguyện?" Phương Hạo khịt mũi: "Ngây thơ."

Quý Đồng cực kỳ thích đến những chỗ đông người: "Để anh đi xem mọi người ước cái gì."

Mười phút sau, cậu quay lại với vẻ mặt ấm ức: "Cao quá, anh không nhìn thấy."

Phương Hạo cười phá lên: "Thế mà anh đi rõ lâu."

Quý Đồng chân thành đáp: "Anh viết ước nguyện vào thẻ xong nhờ người ta treo lên hộ."

Cậu nhìn động tác đang chuẩn bị đứng dậy của Phương Hạo, hiểu rõ mà nhắc nhở: "Cao lắm, em cũng chẳng thấy được đâu."

"Ồ." Phương Hạo nhìn ra chỗ khác, lầm bầm: "Ai thèm tò mò anh viết gì, em đi vệ sinh đấy chứ."

Nhìn bóng lưng rời đi của Phương Hạo, mọi người đều ăn ý mà không vạch trần cậu nhóc rằng nhà vệ sinh rõ ràng nằm ở hướng ngược lại.

Lại qua thêm mười phút, Phương Hạo quay lại với vẻ mặt thản nhiên, nhân lúc cậu ta chưa chuẩn bị gì, Quý Đồng bất thình lình đặt câu hỏi: "Em ước gì đấy?"

"Em ước —" Phương Hạo phanh lại, thẹn quá hóa giận nói: "Ước cái gì mà ước, đã bảo em đi vệ sinh rồi mà lại!"

Trì Hạ nhịn cười: "Chị từng tới đây treo thẻ ước nguyện từ rất lâu về trước rồi, Âm Âm chưa tới khu ngắm cảnh này bao giờ, em có muốn ước gì không?"

Phó Âm Âm dứt khoát đứng dậy: "Đến thì cũng đã đến rồi."

Cuối cùng chỉ còn lại Bùi Thanh Nguyên.

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người xung quanh, hắn tự giác đứng dậy, đi về phía cái cây cổ thụ đông đúc kia.

Viết một câu có lẽ không tốn bao nhiêu thời gian, khéo còn chưa đến mười phút.

Nhưng khi cầm bút lên, ngòi bút ngập ngừng trên giấy, hắn mới nhận ra sức nặng của một điều ước đủ khiến người ta không dám dễ dàng đặt bút cỡ nào.

Có rất nhiều suy nghĩ mơ hồ quẩn quanh trong đầu hắn, nhưng tấm thẻ ước nguyện trước mặt hắn lại chỉ có thể chứa được một dòng ngắn ngủi.

Một lát sau, Bùi Thanh Nguyên đưa thẻ ước nguyện đã viết xong cho anh nhân viên bên cạnh, nhìn anh ta khéo léo dùng gậy treo tấm thẻ trước làn gió mát, đung đưa theo những chiếc lá cùng với ước nguyện của vô số người xa lạ để lại.

Bùi Thanh Nguyên biết trong những tấm thẻ đó có bốn nét chữ mà hắn quen thuộc, nằm rải rác trong biển điều ước.

Giống như câu đối Tết treo trên cửa bếp được bốn người thay nhau viết vậy.

Hắn quay người về lều, thẻ ước nguyện treo cao sau lưng hắn đã nhẹ nhàng lay động theo gió.

Nét chữ trên một tấm thẻ nào đó vừa xinh đẹp vừa khí phách.

[Mong rằng mỗi thế giới đều có phép màu.]

Ở gần nó có một cái thẻ ước nguyện với nét chữ rồng bay phượng múa, cả một dòng dài nằm xiêu vẹo.

[Mong rằng chị Tiểu Hạ, anh Tiểu Bùi lúc nào cũng kiên cường mạnh mẽ.]

Thẻ ước nguyện được treo lên trước nhất đang được ánh nắng chiếu rọi, nét chữ ngay ngắn thanh tú.

[Mong rằng Bé Tròn luôn khỏe mạnh, vui vẻ bình an.]

Điều ước được viết cuối cùng nằm ngay gần nó.

[Mong rằng có tương lai.]

Ký chủ đi rồi về cũng mất mười phút.

Cân nhắc đến chuyện những điều ước phải giữ bí mật nên Quý Đồng cố gắng không khỏi ký chủ đã viết gì, nhưng không ngờ ký chủ lại hỏi cậu.


"Em ước gì thế?"

Quý Đồng ngập ngừng nhìn hắn: "Điều ước nói ra sẽ mất linh."

Bùi Thanh Nguyên tiếp tục hỏi: "Thế em ước cho ai?"

"... Đương nhiên là cho em rồi!" Quý Đồng cười khan một tiếng: "Đã ước thì sao lại ước cho người khác chứ? Tí kiến thức cơ bản này em vẫn biết mà."

Bùi Thanh Nguyên cứ lẳng lặng nhìn cậu chằm chằm, mãi lúc sau mới nói: "Không được lừa anh."

Chỉ những người có tương lai mới ước cho bản thân.

Quý Đồng bỗng cảm thấy có gì đó hơi nguy hiểm, bèn nhỏ giọng đáp: "Thật mà."

Ký chủ bây giờ cũng thấp thế này nên đâu thể nhìn thấy cậu đã viết gì.

Hơn nữa rõ ràng là cậu viết điều tốt đẹp mà.

Nghĩ tới đây, cậu cố gắng thẳng lưng lên, tự tin nói: "Em là một hệ thống thật thà, sao lại lừa dối ký chủ cho được... Em đói rồi, ăn thạch nhé?"

Được rồi, cậu vẫn hơi chột dạ.

May mà ký chủ không hỏi nữa.

Bùi Thanh Nguyên cúi đầu lấy hộp kẹo: "Ừm."

Hoàng hôn buông xuống khu rừng um tùm, rất nhiều lều vải đã được cất đi, các du khách lần lượt thu dọn hành lý, chuẩn bị về nhà sau một ngày hít thở không khí trong lành.

Bầu trời với những sắc màu hòa quyện vào nhau mang theo mật độ dày đặc, những hạt bụi trong tia sáng len lỏi qua khu rừng.

Quý Đồng cầm máy ảnh mà mình mang theo lúc đến lên, nhìn vào khu rừng đang trở nên tĩnh lặng: "Thời khắc phép màu đã đến."

Vẻ mặt Trì Hạ thoáng tỏ ra không nỡ, sau đó lại bị cô cẩn thận giấu đi: "Hẹn gặp lại nhé, chị sẽ học thêm nhiều công thức nấu ăn hơn nữa."

Ở một góc được lều vải che chắn, cô và Phó Âm Âm vẫy tay dõi mắt theo ba bóng người nho nhỏ tiến vào khu rừng.

Phương Hạo lớn tiếng tạm biệt hai cô, sau đó càng đi càng nhanh, có lẽ là không chịu nổi cảm giác chia ly nên cuối cùng bắt đầu chạy, cho đến khi bị sương mù nhấn chìm, biến mất trong ánh sáng.

Quý Đồng thì đi chậm hơn một chút, ký chủ nắm chặt lấy tay cậu, tiến vào khu rừng hoàng hôn với tiếng côn trùng râm ran trong mùa đông ấm áp, lá thường xanh phất qua cánh tay, dưới chân là rêu ướt cùng đá sỏi.

Họ sóng vai tiến sâu vào ráng chiều đỏ ối, trước khi đến một thế giới khác, cuối cùng Quý Đồng vẫn quay đầu lại, nhỏ giọng nói với hai người bạn vẫn đứng đó nhìn theo: "Hẹn gặp lại."

Ở khoảng cách rất gần, Bùi Thanh Nguyên trông thấy gò má lúc cậu cười nói, non nớt, nhợt nhạt.

Tựa như giấc mộng đằng đẵng không hồi kết đó.

Thiếu niên bước ra khỏi phòng bệnh một mình chạy đến dưới gốc cây, dùng xẻng xới đất ra từng chút một rồi trồng cây nấm vào chậu hoa, sau đó tạm biệt chú mèo hoang màu trắng.

Mọi câu trả lời đã được viết sẵn.

Chúng nằm rải rác giữa những chi tiết vụn vặt mà có lẽ hắn đã vô tình hoặc cố ý bỏ qua.

Bùi Thanh Nguyên nghĩ, cuối cùng hắn cũng đã biến từ người đứng xem giấc mộng thành người trong mộng.

Cảnh tượng này quen thuộc đến thế, không chỉ là Quý Đồng đang ngoái đầu nói lời tạm biệt mà còn có cả cái cây thường làm bạn cùng cậu nữa.

Khoảnh khắc trước khi bước vào đường hầm thời không, Bùi Thanh Nguyên thì thầm: "Hẹn gặp lại ở tương lai."

Quý Đồng giật mình, đoạn cười lên: "Hẹn gặp lại ở tương lai."

Họ sắp biến thành người lớn trong tích tắc rồi.

Nhưng sau khi trở về căn phòng quen thuộc, cậu không nhìn thấy ký chủ ngay, chỉ còn lòng bàn tay với hơi ấm nhạt nhòa còn sót lại.

Trong quá trình xuyên qua thời không khiến người ta choáng váng, Bùi Thanh Nguyên mở ra không gian ý thức với một sự tỉnh táo khác thường.

Nơi đó có vườn hoa, công viên trò chơi, cùng một cây hoa bào đồng luôn phủ đầy sương tím nằm ở chính giữa.

Hắn không biết tại sao bỗng dưng mình lại muốn nhìn thấy cái cây mọc trong trái tim mình đến thế.

Có lẽ là do trong những giấc mơ nhợt nhạt đó, tất cả những gì có thể thấy khi nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh, ngoài cây nấm khổng lồ lơ lửng trên bầu trời ra thì chỉ có thể thấy một cái cây to mọc ở công viên xanh.

Sau một lúc lâu nhìn chăm chú, Bùi Thanh Nguyên trông thấy có chút thay đổi nhỏ bé bên cạnh cây bào đồng.

Chẳng biết từ bao giờ, xung quanh nó đã mọc lên hoa cỏ, lớp đất cứng ban đầu dường như cũng trở nên xốp hơn.


Đọc truyện chữ Full