Tề Thời Sâm không trở về ký túc xá, ngược về viện, đi tới lui ở dưới lầu. Không biết là thời điểm lần thứ mấy nhảy từ bậc thang xuống, cậu chợt nhìn thấy một đứa trẻ.
Tuổi tầm ba, bốn tuổi, mặc một bộ váy màu hồng nhạt. Cô bé ngửa đầu bĩu môi nhìn sảnh chính của Viện Văn Học, gương mặt thập phần đáng yêu trong sáng.
Tâm tình Tề Thời Sâm mềm mại, tiến về phía trước hai bước, ngồi xổm trước mặt đứa trẻ cười nói, “Em gái nhỏ, có phải đi nhầm đường rồi không?”
Đứa nhỏ nhìn cậu, giọng nói trong trẻo dễ nghe lan ra không khí xung quanh, “Tìm ba.”
Bộ dạng nghiêm túc này, không biết vì điều gì lại khiến Tề Thời Sâm cảm thấy có chút quenn thuộc. Vẻ mặt của cậu vẫn hòa ái như cũ, “Ba em là ai vậy?”
Đứa nhỏ ngẩng đầu, âm tiết chưa rõ ràng, “Cao An.”
Tề Thời Sâm sửng sốt.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: Quải Quải kết hôn? Còn có một đứa con gái đáng yêu như vậy?
Giây kế tiếp trong đầu cậu lại xuất hiện một nhân cách khác, cho cậu một cái tát, làm cậu tỉnh ra. Rồi nó bóp cổ cậu gào lên: “Cái gì Quải Quải? Đó là lão sư kính yêu của ngươi!”
Khó khăn lắm, Tề Thời Sâm mới thoát khỏi nội tâm phong phú của mình. Cậu che miệng ho “khụ” một tiếng, “Ba em đang họp rồi, anh đưa em lên lầu chờ ba được không?”
Đứa nhỏ nhìn sang cậu một cái, “Ba không cho đi cùng người xấu.”
Như thế nào mà hai cha con nhà này đều đề phòng cậu vậy? Tề Thời Sâm cười khổ, móc ra thẻ sinh viên của mình, “Anh không phải người xấu. Anh là học trò của ba em.”
Đứa nhỏ làm như thật mà nhìn bằng chứng của cậu, chỉ vào tên gằn từng chỉ một, “Tề, Thời, không quen…”
Tề Thời Sâm cười, “Sâm, ý tứ là ngọc.”
“À” Đứa nhỏ giống như một tiểu đại nhân mà gật đầu, nhìn kỹ hai mắt cả cậu, vươn cánh tay ngắn ngủn ra, “Ôm.”
Tề Thời Sâm sống hai mươi năm làm gì nghe qua âm thanh mềm mại như vậy, theo bản năng mà duỗi tay bế đứa nhỏ lên, vừa đi vừa ôm em nhỏ nọ bên hông.
“Em làm cách tới đây vậy?”
“Đi tới… cũng gần.”
Thầy thật là khoan dung. Tề Thời Sâm thầm nghĩ một câu như vậy, rồi lại hỏi, “Vậy em biết chính mình tên là Cao gì không?”
Đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn cậu, “Cao Ngu Niệm.”
“Thật dễ nghe.” Tề Thời Sâm mỉm cười.
“Ba em đang họp. Chúng ta cũng không vào được phòng, làm sao bây giờ?”
“Ồ” Đứa nhỏ trong lòng ngực cậu lay lay, “Vậy chờ ở chỗ này…”
Tề Thời Sâm nhìn cánh cửa phòng vẫn đóng chặt, thuận theo mà đáp ứng, “Được.”
Tề Thời Sâm ngồi xuống đất, mang đứa nhỏ đặt trong lòng mình, hỏi từng câu một.
“Ba em đối với em tốt không?”
Đứa nhỏ gật đầu.
“Chuyện đó, ba em từng giận dữ với em chưa?”
Lắc đầu.
Chậc. Tề Thời Sâm âm thầm bĩu môi.
Không biết qua bao lâu, cuối hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, vững vàng mà nhẹ nhàng. Tề Thời Sâm ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc đến cực điểm của Cao An mà nhanh nhẹn đứng lên.
Đứa nhỏ trong lòng ngực dường như cũng đồng thời chạy đi, hớt hải gọi, “Ba…”
Cao An đi nhanh vài bước mang đứa nhỏ bế trên tay, kiểm tra trên dưới một lần mới thở phào nhẹ nhõm, “Niệm Niệm tới đây bằng cách nào?”
“Đi tới~”
“Một mình sao?”
Đứa nhỏ gật đầu.
Sắc mặt Cao An trầm xuống, “Không được có lần sau nghe không? Lỡ như bị người xấu bắt đi thì làm sao bây giờ?”
Đứa nhỏ gật gật đầu, lại nhu nhu mà nói, “Anh trai không phải người xấu…”
Nói đến đây cũng vừa tới cửa văn phòng, trong tay Cao An lại bế đứa nhỏ, động tác tìm chìa khóa có một chút gian nan. Tề Thời Sâm vội vàng bước tới, thấp người giữ lấy văn kiện trên tay thầy.
Cao An liếc nhìn cậu một cái, “Cậu gặp được Niệm Niệm ở đâu?”
Tề Thời Sâm đi theo vào văn phòng, đóng cửa lại, đứng thẳng tắp giống như đang báo cáo, “Con quay lại Viện Văn Học, ở trước sảnh chính gặp được em nhỏ này. Hỏi ra mới biết là con gái thầy nên con bế lên đây. Em còn nhỏ như vậy, một mình đi từ nhà tới đây quá nguy hiểm.”
Cao An cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng ngực, “Anh trai nói có nghe không?”
Gật đầu.
“Về sau không được như vậy. Còn trốn mẹ tới đây ba sẽ không mua mèo con cho con nữa.”
Nháy mắt đứa nhỏ liền muốn khóc, hoảng hốt kéo tay áo Cao An, thút thít, “Muốn mèo nhỏ…”
Cao An đưa tay qua chỉnh lại tóc của con gái, cực kỳ kiên nhẫn dỗ dành, “Vậy nghe lời, không được thế nữa. Lỡ như anh trai cũng là người xấu thì sao?”
Nghe được lời này, Tề Thời Sâm trộm nhìn sang Cao An một cái, trong lòng đều là dấu chấm hỏi.
Ánh nhìn này của Thời Sâm vừa đúng lúc bị thầy bắt được, trừng ngược lại một cái, “Cậu ra ngoài đi. Cảm ơn cậu đã giúp tôi chăm sóc Niệm Niệm.”
“Thầy… Thầy thế nào còn muốn đuổi con?” Một bộ dáng khóc không ra nước mắt.
Cao An nhìn cậu không nói lời nào, lãnh lãnh đạm đạm.
Tề Thời Sâm rụt cổ, “Con thật sự biết sai rồi…”
“Cậu không đói bụng sao?” Cao An không chút lưu tình.
“A?”
“A cái gì? Mười một giờ rưỡi rồi!”
“Việc này… Vậy con đi trước, gặp lại thầy sau.” Tề Thời Sâm cúi đầu, mới vừa xoay người đi. Phản xạ bỗng nhiên nhanh hơn thường ngày, đuổi kịp tiết tấu, phát hiện ra một chuyện quan trọng. Cậu xoay người lại, “Thầy… thầy tha thứ cho con?”
Sắc mặt Cao An âm trầm liếc nhìn cậu một cái, “Buổi chiều lại đây, thầy cùng con tâm sự.”
Nghe được lời này, Tề Thời Sâm đầu tiên là sửng sốt. Sau đó, cậu thoải mái cười lớn một trận. Khóe môi cong lên, con ngươi đầy ánh sáng.
Cậu còn nghe thấy thanh âm nhảy nhót của chính mình.
“Được, thưa thầy.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trác Phác
Chương 9
Chương 9