Cao An ôm vai ngồi trong văn phòng, vẻ mặt thâm sâu khó đoán nhìn vào không khí trước bàn làm việc. Mông Giản ôm một chồng bài tập đến, nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, trên người đột nhiên… có chút đau.
“Thầy.” Mông Giản tiến gần hai bước, cung kính chào hỏi.
Cao An hoàn hồn gật đầu, ánh mắt rơi xuống bài tập nằm trên tay của Mông Giãn, hướng về Tề Thời Sâm vẫy tay, “Lại đây, tìm bài tập của con đến cho thầy.”
Tề Thời Sâm ngây ngốc một chỗ.
Từ lúc Mông Giãn đồng ý cho cậu kỳ hạn nửa tháng, Tề Thời Sâm cũng không đi học, càng không nộp bài tập. Đi tìm chỗ nào bây giờ?
“Th… Thầy…”
“Thầy vẫn ở đây.” Cao an đáp một tiếng, hất hất cằm.
“Tìm.”
Tề Thời Sâm không còn cách nào khác, run rẩy mà duỗi tay định lấy bài tập từ chỗ Mông Giản lại bị sư huynh lập tức nhìn ra ý đồ. Giương mắt nhìn thấy Mông Giản hướng về phía mình lắc đầu, đây là ý muốn Tề Thời Sâm thẳng thắng xin khoan hồng.
Quần chúng vây xem, Cao An hừ lạnh một tiếng, “Xem ra con đúng là biết chuyện… Thầy Mông?”
Mông Giản run rẩy, buông bài tập trong tay, cúi đầu đứng thẳng.
Cao An nhìn Mông Giản thở dài một hơi, tự mình đứng dậy đem ghế dựa đặt tới bên cạnh bàn, đè vai Mông Giản xuống, “Ngồi.”
“Thầy ở đây con không dám ngồi.”
Sáng sớm tinh mơ nghe thấy một câu nghẹn như vậy của đại đệ tử luôn luôn nghe lời, Cao An tức giận đến nhíu mày, “Ý của con là thầy đi ra ngoài mới được? Nếu không thì dứt khoát mang văn phòng này nhường cho con đúng không?”
“Không phải…” Đầu óc bỗng nhiên trở về là đứa trẻ, Mông Giản ngẩng đầu vội vàng giải thích, “Thầy, con…”
“Có ngồi hay không?”
“… Ngồi.” Mông Giản ngay ngắn ngồi xuống, hai đầu gối khép lại, tay đặt ở trên đầu gối, thẳng lưng chờ thầy nói chuyện.
Cao An lại đi đến một bên, bắt đầu pha trà. Đến khi trà đã được, thầy lại rót ra ly, đưa đến trên bàn cho Mông Giản, “Minh Tiền Long Tĩnh mới mua, thầy đoán con thích mùi vị này nên mang cho con một nửa.”
Hương trà nức mũi, Mông Giản nhấp một ngụm, an ổn tinh thần cười nhẹ, “Cảm ơn thầy.”
“Có cái gì muốn nói?”
Mông Giản không chút dấu vết nhìn Cao An, thấy thầy vẫn là thần sắc như thường vu.ốt ve tách trà, thoáng buông chút tâm tình. Châm chước một lúc, nhẹ giọng nói, “Trong khoảng thời gian này trạng thái của Thời Sâm không tốt lắm. Con với sư đệ đã nói qua chuyện này, đứa nhỏ sợ là có chuyện gì đó thật sự quan trọng. Con liền tự chủ trương cho Thời Sâm kỳ hạn nửa tháng xử lý. Trong khoảng thời gian này có đôi khi không nộp bài tập, không đi học con đều mắt nhắm mắt mở bỏ qua.”
Cao An nhấp một ngụm trà, hơi híp mắt, “Còn gì nữa?”
Mông Giản đứng dậy, “Chuyện này, trách nhiệm là ở con.”
Phía sau lời này có rất nhiều loại hàm ý, trong lòng Tề Thời Sâm, cậu chỉ nghe được một ý – sư huynh muốn lấy bản thân thay cậu chống đỡ.
Việc này sao có thể.
Tề Thời Sâm vội vàng tiến về phía trước một bước, xen vào, “Thầy…”
“Cho phép con nói chuyện rồi sao?” Cao An nhàn nhạt liếc nhìn Thời Sâm một cái.
“Không có, nhưng mà thầy đừng trách sư huynh, là con sai.” Tề Thời Sâm dùng nửa thân mình che ở trước người Mông Giản, cúi đầu nhận sai.
Cao An nhìn hai người, ánh mắt dần lạnh xuống. “Thầy vậy mà không nghĩ tới hai người các con cũng có phần khí phách Lương Sơn này.”
Mông Giản khẽ than thở, đẩy Tề Thời Sâm ra, đầu gối uốn cong.
“Mông Giản.” Cao An gọi, ngữ điệu không có gì thay đổi, “Con dám quỳ xuống thử xem?”
Chân của Mông Giản mới cong đến một nữa đã dừng lại.
“Nếu như hôm nay con quỳ thì sau này cũng không cần quỳ trước thầy nữa.”
Thanh âm của lời này rõ ràng rất nhẹ, trong lòng Mông Giản lại run lên, lập tức đứng thẳng.
Cao An nhìn Mông Giản, “Đây là nơi nào?”
“Văn phòng của thầy.” Mông Giản đáp.
“Thầy là ai?”
“Thầy.”
Cao An đặt tách trà trong tay xuống, lại hỏi một lần, “Thầy là ai?”
Mông Giản trầm ngâm hai giây, “Giáo sư Cao An của Viện Văn Học.”
Cao an lại hỏi: “Con là ai?”
“Giảng viên Mông Giản của Viện Văn Học.” Lại trả lời.
“Thầy dựa vào cái gì nhận cái quỳ này của con?”
Mông Giản cúi thấp đầu, “Là con không xem xét rõ hoàn cảnh, về sau sẽ không như vậy.”
Cao An hừ nhẹ một tiếng, “Còn đứng?”
Nghe được lời này, Mông Giản nâng cao khóe môi, miệng cười, ngồi xuống, “Nhưng thầy vẫn là thầy.”
“Thầy cũng là đồng nghiệp.” Cao An rót trà, chỉ vào Tề Thời Sâm, “Cho nên sự việc này của Thời Sâm con đã sớm biết?”
“Không biết cụ thể. Con biết Thời Sâm tâm tình ủ dột nhưng không truy vấn.”
Cao An vân vê ngón tay suy tư hai giây, bình tĩnh đến mức không có một chút dấu hiệu phát hỏa nào, “Về sau có chuyện gì con cũng không cần gạt thầy, con muốn bảo hộ Thời Sâm nhưng cũng sẽ làm hại sư đệ.”
Mông Giản ngẩn ra, nhìn sắc mặt của thầy không khỏi hạ thấp thanh âm, “Dạ, con biết rồi.”
“Còn một việc. Theo lý thuyết phong cách dạy học của con không hẳn là chuyện thầy phải quản. Nhưng thầy muốn lấy thân phận đồng nghiệp nhắc nhở con một câu, giúp người phải tùy lúc, không đúng chỗ sẽ thành hại người.”
Cho dù là đồng nghiệp, Mông Giản cũng không dám tùy tiện ngồi nghe lời khuyên răn như vậy. Mông Giản lập tức đứng lên kính cẩn khom lưng, “Con ghi nhớ lời thầy dạy dỗ.”
Cao An gật gật đầu, “Làm việc đi. Khi nào lại rảnh rỗi thì đến nhà thầy một chuyến, Niệm Niệm nhớ con.”
“Dạ, sau khi kết thúc tiết học buổi chiều con sẽ đến.” Nhắc tới con gái của thầy, Mông Giản cũng vui vẻ đáp ứng. Ánh mắt rơi trên người của Tề Thời Sâm lại có chút chần chờ, mặt mang theo khẩn cầu, “Thầy…”
Cao An làm sao không nhìn ra ý tứ của Mông Giảng, nghĩ lại chính mình dù sao cũng không thật sự tính toán đánh người, vì đưa ra bậc thang để người bước xuống. Ngón tay chỉ chỉ Tề Thời Sâm, “Con cũng vậy đi, kết thúc tiết học tiếp theo lại đây bổ sung bài tập. Tự thầy quan sát con, còn dám làm đối phó, con xem thầy có buông tha con hay không.”
Tề Thời Sâm như được đại xá, nhanh nhẹn khom người đáp, đi làm việc của chính mình.
Trong văn phòng chỉ còn lại hương trà nhàn nhạt cùng với âm thanh ngòi bút trên giấy hoa.
“Tiểu Mông, con mềm lòng rồi.” Không bao lâu, Cao An cầm tách trà cảm thán.
Mông Giản cụp mắt cười, “Tâm của thầy cũng đâu thể nói là cứng rắn?”
Không gian nhất thời tĩnh lặng.
Thật lâu sau đó Mông Giản mới cẩn thận nhìn về phía Cao An, “Thầy đã nghe nói gì chưa? Học kỳ sau trong viện muốn mời sư tổ về làm tọa đàm.”
Cao An luôn luôn trầm ổn, lông mi đột nhiên run lên, giống như một con chuồn chuồn bay lướt qua. Bất quá một cái chớp mắt liền khôi phục bình thường, gật đầu nói, “Nghe nói rồi. Đây cũng là điều bình thường thôi.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trác Phác
Chương 24
Chương 24