Trong nháy mắt, Cao An vì sự tâm linh tương thông của mình với họ trò mà có chút vui vẻ hơn.
Nhưng cũng rất nhanh sau đó, thầy Cao đã nhìn xuống Tề Thời Sâm, không kiềm được mà phừng phừng lửa giận.
“Tề Thời Sâm.” Thầy Cao gọi một tiếng, cố gắng khắc chế tức tối trong lòng, “Rốt cuộc mỗi ngày con đều nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?”
Tề Thời Sâm mím môi một chút, rồi lại mím môi.
Trước khi đến đây cậu chưa uống ngụm nước nào. Vaò phòng làm việc đã bị thầy xử một trận. Căn bản không có can đảm đi rót nước uống, môi sớm đã khô nứt. Mông Giản nhìn cậu một cái, khẽ lắc đầu xoay người rót một ly nước ấm đưa cho cậu, “Nghĩ kỹ một chút, đừng trông vào việc lừa được thầy, ăn ngay nói thật.”
Tề Thời Sâm ngẩng đầu, dùng ánh mắt cảm kích nhìn sư huynh, rồi nhận lấy ly nước rồi một hơi uống sạch. Câu rũ mi, ôm ly, ngước ánh mắt ngoan ngoãn hệt như gấu Pooh lên nhìn thầy, “Thầy… lúc thầy học tiến sĩ, có bao giờ gặp phải khó khăn không thầy?”
Cao An nhìn cậu một cái, sắc mặt nhìn không ra tâm tình.
“Chắc là không có, thiên phú của thầy cao như vậy.” Tề Thời Sâm hít mũi —— cũng không phải là ủy khuất, đơn giản là do suốt đêm hôm qua cậu ở lại trong thư viện nghiên cứu bài vở nên bị cảm lạnh. Vậy nên chủ đề được đẩy tới chỗ Mông Giản.
“Vậy còn sư huynh thì sao?” Cậu vẫn là câu hỏi cũ, “Lúc học lên tiến sĩ, sư huynh có bao giờ gặp phải khó khăn hay không?”
Mông Giản đột nhiên bị sư đệ kéo xuống nước, trộm nhìn thầy một cái, phát giác thầy đang bình tĩnh chờ đợi đáp án của mình, da đầu lập tức tê rần, “Tất nhiên là có. Con đường này không người nào có thể thuận buồm xuôi gió. Tư chất của em như vậy còn cảm thấy khó khăn, anh lúc đó càng khó khăn hơn.”
“Việc này……”
Tề Thời Sâm vừa nói một chữ đã bị cắt ngang, trong thanh âm Mông Giản thập phần nghiêm túc, “Nhưng mà Thời Sâm, sự gian nan chỉ là trạng thái, là cảm giác của em lúc đó, không phải lý do để em oán giận hay trì trệ.”
Lời tới bên miệng lại không thể nói ra mà phải nuốt ngược trở về trong bụng, đầu Tề Thời Sâm rũ xuống càng thấp.
Trong phòng im lặng khoảng nửa phút, cuối cùng vẫn là Cao An mở miệng đánh vỡ không khí này.
“Còn chưa chịu nhận sai.”
Câu trần thuật mang theo ngữ khí bình thường lại tràn đầy trào phúng.
Tay Thời Sâm đang rũ bên cạnh không tự chủ được mà nắm chặt lấy mép quần, mồ hôi trong lòng bàn tay lau hết lên lớp vải, “Con sai rồi.”
Không nghe được lời đáp lại, vì thế cậu đành phải tiếp tục, “Về sau sẽ không dám nữa.”
“Không dám làm cái gì?” Cao An nghiêng đầu, liếc nhìn một cái, không nhanh không chậm mà truy vấn.
“Không dám…” Thời Sâm giơ tay xoa xoa mũi ngăn cơn hắt xì trở về, mới lên tiếng nói tiếp, “Không dám cho rằng con đường thành công luôn suôn sẻ không cần trả giá bất kỳ điều gì, không dám nhìn thấy khó khăn liền sinh ra oán trách, muốn lùi bước.”
Nghe xong lời này, Cao An cuối cùng cũng trở nên ấm áp trở lại, khẽ hừ một tiếng ném giấy ghi chú cho cậu, “Cầm mấy lời bậy bạ này của con, đừng để lại trong phòng làm việc của thầy!”
Tay chân Thời Sâm luống cuống nhận lấy mảnh giấy nhỏ nhét vào trong túi, không nghe được thầy kêu đứng lên nên vẫn quỳ như cũ, cúi đầu trầm mặc.
“Làm sao vậy?” Cao An thay đổi sắc mặt, nhìn về phía Mông Giản.
Mông Giản chỉ cười một chút, đáp lời, “Không có việc gì gấp… Đợi sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc con, sẽ có tin tức về nghiên cứu sinh đầu tiên con hướng dẫn. Con nghĩ đến việc này, sáng nay liền muốn đến thăm thầy.”
Cao An đứng dậy, nghiêm túc quan sát đồ đệ của mình, thanh âm nhu hòa, “Thời gian trôi thật nhanh, Tiểu Mông cũng đã làm thầy rồi.”
Mông Giản nhẹ nhàng cười, trong lòng rất muốn đáp lại rằng bơi vì bản thân cậu đã gặp được thầy, lại cảm thấy quá mức sến súa nên chỉ biết cười hiền mà thôi.
Tề Thời Sâm ở một bên bị ngó lơ không khỏi cảm thấy khó chịu, lại không biết vì sao lại thế này. Cậu cảm thấy mình và một nhà ấm áp này không phù hợp chút nào.
Phát giác người trên mặt đất lộn xộn, Cao An nhấc chân đá cậu một cái, nhóc quậy quoạng kia một giây sau liền yên tĩnh lại.
“Đúng rồi, thầy.” Mông lão sư không thấy được chút biến chuyển của thầy và sư đệ, khẽ nhíu mày nghĩ tới chuyện định nói, “Sáng nay tới đây con đụng phải Lưu lão sư. Thầy ấy vậy mà lại lôi kéo con nói chuyện một lúc.”
Chân mày Cao An thoáng cái cau lại, “Lưu Hữu Thuật?”
Mông Giản nào dám gọi thẳng tên trưởng bối, chỉ có thể hàm hồ “dạ” một tiếng.
“Nói những chuyện gì rồi?”
Mông Giản hồi tưởng lại vài giây, “Ngài ấy nói mấy câu rất kỳ quái, hàn huyên cũng không phải, việc nhà lại càng không giống.”
Cao An thoáng gật đầu, “Ông ta vì chút ân oán cá nhân mà luôn gây chuyện với chúng ta. Nhưng suy cho cùng, thầy nghĩ ông ta cũng chưa ti tiện đến mức sẽ hãm hại hậu bối các con đến thê thảm. Vậy nên đừng quá thất lễ, không tốt đẹp gì còn dễ bị người khác bắt bẻ.”
“Thầy nói phải.” Mông Giản mỉm cười đồng tình, nhịn không được lại có chút chua xót nói ra một lời, “Con có thầy chống lưng cho, không có gì phải sợ. Thầy cũng đừng bất an trong lòng, bên cạnh thầy luôn có con bảo vệ.”
Cao An bật cười, lại nghĩ tới điều gì khác mà dùng mũi chân đá đá Tề Thời Sâm bên cạnh một cái, “Nghe thấy điều gì cũng coi như không nghe thấy. Đừng tối ngày chạy lung loạn khắp nơi gây sự. Không phải ai cũng chịu nhịn con đâu, có biết chưa!”
Lời này làm Mông Giản và Tề Thời Sâm nghe thấy đều rùng mình.
Tề Thời Sâm vì vậy vội vàng đáp lại lời thầy, “Con nhớ kỹ rồi thầy. Con không dám làm loạn.”
Cao An gật đầu, lại không khỏi lâm vào trầm mặc.
Lưu Hữu Thuật, Lưu Hữu Thuật.
Thầy Cao lặp đi lặp lại cái tên này hai lần.
Quý Thư không gặp phải trách phạt nặng nề như ông ta mong muốn, tiếp tới ông ta còn chuẩn bị hướng mũi đao về phía ai đây?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trác Phác
Chương 73
Chương 73