TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kế Hoạch Nghịch Tập Của Củi Mục
Chương 37: Bày Tỏ



Mà điều khiến y bực mình hơn là lúc y còn đang nghĩ cách làm thế nào để khiến Ánh Trăng ngậm miệng, giọng nói Ánh Trăng lại càng lớn hơn, còn kèm theo sự khó hiểu và tủi thân: "Chủ nhân ơi chủ nhân à, sao người lại không để ý đến tôi."
Lúc này đây, Lục Diêu là thật sự muốn nhét chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng về để cài đặt lại.
Cũng là do y tự gây nghiệt thôi.

Hồi đó lúc Osiris bảo y chế tạo một chiếc cơ giáp, y đã đồng ý.

Chính bởi vì y coi Osiris là một đối thủ chân chính, cho nên ở phương diện thiết kế và chế tạo cơ giáp, y đã dùng hết sức mình.

Cuộc đời này, có thể tìm được một đối thủ chân chính có thực lực ngang nhau hơn nữa còn đáng giá tôn kính cũng là một loại may mắn.
Nhưng mà...
Lục Diêu lúc này lại hận không thể tát chết mình luôn.

Hồi đó tại sao trong lúc thiết kế cơ giáp, tự dưng có ý nghĩ nông nổi muốn giở một trò đùa nhỏ chứ? Khi đó Ánh Trăng và Nhật Diệu được thiết kế và chế tạo cùng lúc.

Hai chiếc cơ giáp về phương diện tính năng đều có sở trường riêng, nhưng về thiết kế tính cách ở trạng thái phi chiến đấu của cơ giáp, Isis đã bày một trò đùa nhỏ, tính cách được thiết kế cho Nhật Diệu là ngây thơ hồn nhiên, mà cho Ánh Trăng lại là âm trầm nội liễm.
Nhưng trong lúc nhập dữ liệu thì đúng lúc xảy ra chiến sự.

Nửa tháng sau lúc y từ tiền tuyến trở lại phòng làm việc để tiếp tục hoàn thành những thiết kế chưa xong.

Sau khi hai con chip được nhập xong đoạn code tính cách ở trạng thái phi chiến đấu xong thì y mới phát hiện chúng bị ngược.

Nhưng vì những đoạn code này thuộc loại không quan trọng nhất, nên Isis mới cho chạy sau cùng.

Lúc hoàn thành và nhấn vào nút xác nhận thì con chip đã được thành hình rồi, hơn nữa đã thông qua thử nghiệm.

Điều này có nghĩa chip đã hoàn toàn định hình, không thể thay đổi được nữa.

Chip đã định hình thì chỉ có thể sửa chữa được thôi chứ không thể sửa đổi, điều này cũng là vì đảm bảo khi chip bị rơi vào trong tay của kẻ địch sẽ không bị sửa đổi dữ liệu.

Hình thức phòng ngự và hình thức không thể sửa đổi chính là hai biện pháp an toàn quan trọng nhất của chip trí năng trung tâm.
Tuy sau chuyện đó, có đôi khi Isis sẽ thấy buồn bực vì tính cách ở hình thức phi chiến đấu của Ánh Trăng, nhưng nó ảnh hưởng không lớn, cho nên y không để ý quá nhiều.

Nhiều nhất là vào lúc không muốn nghe Ánh Trăng nói chuyện, thì y sẽ nhét nó vào trong vòng chứa.
Thật sự không thể nào ngờ được chỉ vì một chút tâm tư đùa ác hồi đó, lại tạo thành tình huống xấu hổ như bây giờ.

Sau khi Ánh Trăng nói xong, y lập tức cảm nhận được ánh mắt sắc bén mang theo sự tìm tòi nghiên cứu dán lên người mình.
Thân thể y bất giác cứng đờ.

Hồi đó lúc phát hiện sống lại trong thân thể này y còn chưa luống cuống như này đâu.
"Lục Diêu?" Giọng nói lạnh lẽo của Osiris lại vang lên, "Cậu có thể giải thích nguyên nhân cho tôi được không?"
"Chắc hẳn chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng bị hư tổn chưa hoàn toàn khôi phục, nên ý thức vẫn chưa rõ ràng." Lục Diêu cười ngượng nói.
"Chip của tôi đã hoàn toàn khôi phục rồi." Ánh Trăng nghe xong lời của Lục Diêu xong thì vội vàng bày tỏ thái độ.

Nó là cơ giáp cấp 3S, có mỗi tự mình chữa trị thôi sao mà lằng nhà lằng nhằn như đám cơ giáp tầm thường được chứ.

Nhằm để bảo vệ thanh danh cơ giáp cao cấp của nó, đặc biệt là ở trước mặt chủ nhân của Nhật Diệu, nó không thể mất mặt được, khiến cái tên mặt chết Nhật Diệu đó ở trong chip âm thầm chế giễu nó!
Lục Diêu: "!"

Y thực sự rất muốn nhét Ánh Trăng về phòng thí nghiệm chế tạo lại.
"Tôi..." Mặc cho Lục Diêu có thông minh bình tĩnh thế nào đi nữa, đối diện với tình huống xấu hổ thế này, y cũng không biết phải nên giải thích thế nào.

Y có thể nói y là Isis, nhưng y sống lại trong thân thể của người khác được à? Nếu không phải chính y tự mình trải qua chuyện này, có thể chính bản thân y cũng khó mà chấp nhận được, huống chi đối phương còn là Osiris.

Chẳng biết tại sao mà trong lòng Lục Diêu lại không muốn để Osiris biết Lục Diêu chính là y.
"Trả lời tôi." Giọng nói của Osiris mang theo sự áp bức.
"Tôi thật sự không biết tại sao Ánh Trăng lại gọi tôi như vậy." Lục Diêu vẫn còn đang vịt chết mạnh miệng.

Y quyết định rồi, dù cho Osiris nghi ngờ thế nào đi chăng nữa, y nhất quyết phải phủ nhận hết.
"Ánh Trăng, cậu ta là Isis à?" Nhưng ngoài dự liệu là Osiris lại không tiếp tục hỏi Lục Diêu, hắn nhanh chóng đổi qua chỗ đột phá khác.
Lục Diêu: "..."
Y rất muốn hạ mệnh lệnh cho Ánh Trăng, bảo nó ngậm miệng.

Nhưng một khi y nói mệnh lệnh ra khỏi miệng, có nghĩa đã trực tiếp thừa nhận thân phận của y.

Mà nếu y không hạ lệnh, chỉ sợ chiếc cơ giáp với tính cách ngốc bạch ngọt trong trạng thái phi chiến đấu này sẽ bị Osiris moi tin tức nói hết ra thôi.

Vươn đầu cũng một đao mà rụt đầu cũng một đao, Lục Diêu không do dự nữa, trực tiếp nói với Ánh Trăng: "Ngậm miệng."
Ánh Trăng hình chiếu 3D tủi thân ngậm miệng.
Nhưng tiếng quát này đã hoàn toàn bại lộ Lục Diêu.

Lục Diêu biết đã không giấu được, bèn dứt khoát trực tiếp tháo bỏ đi lớp ngụy trang ngây ngô, nhìn thằng vào Osiris: "Anh có vấn đề gì thì hỏi thẳng đi."
Nhưng Osiris lại không lên tiếng, hắn chỉ dùng vẻ mặt không cảm xúc nhìn Lục Diêu chằm chằm.

Qua lúc lâu, Lục Diêu bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, nói: "Dù anh có nhìn thế nào đi nữa thì tôi vẫn là dáng vẻ này."
"Isis?" Osiris rốt cuộc đã mở miệng, hắn chậm rãi nói ra một cái tên.
"Là tôi, nhưng cũng không phải tôi." Lục Diêu trả lời.
Đúng vậy, Thân vương Isis của đế quốc Ngân Ưng đã biến mất ở chỗ sâu bên trong vũ trụ rồi.

Y quả thực đã chết, người sống bây giờ chính là Lục Diêu.

Tuy đã không còn là Lục Diêu lúc đầu, nhưng thân phận của y chính là Lục Diêu.
"Thật đúng là khó có thể tin nổi." Ánh mắt vốn lạnh lùng giờ lại trở nên phức tạp.
Vốn hắn cứ cảm thấy có lúc cảm giác Lục Diêu mang đến cho hắn rất giống Isis.
"Anh tính làm thế nào?" Lục Diêu hỏi.

Đây mới là vấn đề y quan tâm nhất bây giờ.

Nếu đổi vị trí của hai người cho nhau, chỉ sợ y cũng không biết phải nên xử lý Osiris thế nào.
"Tính?" Osiris khẽ nở nụ cười.

Đây là lần đầu tiên Lục Diêu nhìn thấy Osiris cười.

"Bây giờ em mới 16 tuổi nhỉ." Osiris nói.
"Có vấn đề gì sao." Lục Diêu trở nên cảnh giác.

Chẳng hiểu sao y lại thấy Osiris không có ý tốt.
"Về sau, tôi sẽ là người giám hộ của em." Osiris thản nhiên nói.
Lục Diêu: "..."
Quyền giám hộ Lục Diêu bây giờ còn đang nằm trong tay Lục An.

Lúc trước Lục An không muốn để y đến học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, nhưng bị quân bộ áp chế.

Vậy nên Lục Diêu không nhận phải ràng buộc về phương diện này, cộng thêm y sẽ ở học viện học tập 5 năm, trong vòng 5 năm Lục An không làm gì được y, chờ đến sau khi y tốt nghiệp, y sẽ không phải chịu ảnh hưởng từ quyền giám hộ của Lục An nữa.

Cho nên y không hề chú ý đến vấn đề quyền giám hộ này.
"Anh cần quyền giám hộ tôi để làm gì?" Lục Diêu nhịn không được hỏi.

Tuy y và Osiris được người ta gọi là túc địch, nhưng ngoại trừ vấn đề lập trường, y và Osiris không hề có thù riêng.

Có thể nói, hai người họ vừa được xem là quan hệ đối địch đồng thời cũng là bạn.

Y tất nhiên sẽ không cho rằng Osiris tính toán không bỏ qua cho y.

Hơn nữa, dù bây giờ Osiris có muốn tìm y để gây sự, y cũng không cách nào phản kháng được.

Osiris sẽ không cần dùng phương thức quanh co như vậy.
"Chẳng lẽ em hy vọng Lục An làm người giám hộ của em hơn?" Osiris không trả lời thẳng, chỉ hỏi ngược lại câu này.
"Tất nhiên không muốn." Lục Diêu nói, "Nhưng tôi ở học viện ông ta cũng chẳng quản được tôi.

Mà tôi tốt nghiệp rồi, ông ta cũng không thể quản tôi được.

Mà anh thì khác, sao tôi phải tự tìm cho mình một cái gông xiềng chứ?"
"Em nói không sai." Sắc mặt Osiris không hề có bất cứ sự biến đổi nào vì sự từ chối của Lục Diêu, "Nhưng...!nếu tôi muốn thì sao."
Lục Diêu: "!"
Ai nói cho y biết, tên trước mắt này đây có phải là Osiris hay không? Nguyên soái lạnh lùng tránh người ngàn dặm đó có phải cũng giống y, bên trong đã thay đổi linh hồn rồi không?
"Tôi không muốn." Lục Diêu nói.
"Tuy về sau tôi sẽ tôn trọng ý nguyện của em, nhưng lần này không được." Osiris nói.
"Osiris?" Lục Diêu khẽ nghiêng đầu, bắn ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn Osiris, "Anh có phải là Osiris hay không?"
"Phải." Osiris rất thẳng thắng trả lời.
"Anh không giống người sẽ làm mấy chuyện nhàm chán thế này."
"Đây không phải là chuyện nhàm chán." Osiris trầm giọng nói.
Sắc mặt Lục Diêu trở nên nghiêm túc, "Vậy nói cho tôi, rốt cuộc là tại sao?"
Osiris chậm rãi nói: "Em thật sự muốn biết?"
Lục Diêu gật đầu: "Tôi muốn biết nguyên nhân."
"Bởi vì tôi không muốn mất em lần nữa." Osiris không hề do dự, vẻ mặt không hề có bất kỳ sự thay đổi nào, hắn bình tĩnh bày tỏ.
Lục Diêu: "..." Sao lúc trước y không phát hiện, Osiris lại có năng lực chặn họng khiến y không biết phải nói gì thế này nhỉ.

Đúng là hỏi cũng không được, không hỏi cũng không xong.

Nhìn khuôn mặt vẫn bình tĩnh không thay đổi của Osiris, Lục Diêu cho rằng chắc mình nghĩ nhiều rồi.
Trầm mặc lúc lâu, Lục Diêu rốt cuộc lại lần nữa lên tiếng: "Tôi không hiểu ý trong lời của anh."
"Isis..."
Lục Diêu nói: "Tôi không còn là Isis nữa."

"Mặc kệ dáng vẻ em bây giờ thế nào, em vẫn là em."
Cảm giác áp bách trên người Osiris quá mạnh, lại cộng thêm vừa mới kích hoạt mã code sửa chữa chip, khiến Lục Diêu vốn chỉ có thể năng cấp C cảm thấy chống đỡ không được, thế là y nghiêng người dựa lên bàn điều khiển.
Lục Diêu nghe xong lời của Osiris, chợt bật cười: "Osiris, mấy lời anh nói khiến tôi cho rằng..." Y dừng lại, sau đó nói: "Anh yêu thầm tôi."
Y nói xong thì nhìn mặt Osiris, muốn phát hiện chút manh mối qua sự thay đổi trên vẻ mặt của hắn.

Nhưng khiến Lục Diêu thất vọng là sau khi Osiris nghe y nói xong, không hề có phản ứng gì đặc biệt cả.
Osiris nhìn thẳng vào Lục Diêu, giọng điệu của hắn bình thản, nhưng thiếu đi chút lạnh lùng so với bình thường: "Em nói không sai, tôi thích em."
Lục Diêu hoàn toàn không ngờ tới Osiris lại sẽ dứt khoát thừa nhận như vậy.

Vốn y còn tưởng Osiris chắc hẳn sẽ nói là y nghĩ nhiều nữa chứ.
"Không phải anh nên nói tôi nghĩ nhiều rồi sao?" Lục Diêu cho rằng mình cần phải nên sửa đúng lại kịch bản, phương hướng sự việc phát triển hoàn toàn không nằm trong sự khống chế của y.
"Em không nghĩ nhiều đâu." Nhưng rất rõ ràng, Nguyên soái Osiris không phối hợp.
"Tôi cho rằng..." Lục Diêu lúc lâu vẫn không nghĩ ra được mình phải nên nói gì, y bị dọa sợ rồi.
Osiris đi tới trước người Lục Diêu, khoảng cách của hai người rất gần, y ngẩng đầu là có thể nhìn thấy được mặt Osiris.

Trước không nói Lục Diêu chưa từng cách Osiris với khoảng cách gần thế này, chỉ với chênh lệch chiều cao thôi đã khiến y khó chịu.

Vốn chiều cao của Isis xấp xỉ với Osiris, cho nên lúc mặt đối mặt, y đều nhìn thẳng vào Osiris.

Mà bây giờ chiều cao của Lục Diêu thấp hơn Osiris nửa cái đầu, điều này khiến Lục Diêu rất không quen, hơn nữa cảm giác áp bách có vẻ còn mạnh hơn hồi nãy.
"Nếu em không nói gì, vậy thì để tôi nói." Ngoại trừ lúc chỉ huy chiến dịch, Osiris không hề là một người nói nhiều, nhưng lần này mấy lời Osiris nói đã vượt qua lúc thường của hắn.

"Isis, hoặc là Lục Diêu.

Tôi mặc kệ thân phận của em bây giờ là gì, nhưng tôi không muốn em biến mất khỏi tôi lần nữa.

Tôi thích em.

Có lẽ bây giờ em không hề thích tôi, tôi sẽ cho em thời gian.

Dù là bao lâu, tôi vẫn sẽ đợi.

Nhưng em chỉ có thể thích tôi thôi."
Hồi đó lúc hắn hiểu được lòng mình, hắn đã không hề nói ra.

Ngoại trừ lập trường của hai bên ra, còn có một nguyên nhân chính là hắn cho rằng hắn có thể dõi theo Isis cả đời, cho nên nói và không nói chẳng khác gì nhau cả.

Nhưng tin dữ ba tháng trước đã khiến hắn đột nhiên mất đi Isis, hắn không còn được nhìn thấy Isis nữa.

Nhưng buồn cười chính là đến tận lúc Isis chết, Isis vẫn không hề biết tấm lòng của hắn.

Hắn cho rằng đây sẽ là tiếc nuối đời này của mình, bí mật này có lẽ sẽ bị hắn chôn giấu dưới tận đáy lòng thẳng cho đến khi hắn chết đi.
Sự xuất hiện của Lục Diêu là một điều bất ngờ với hắn, nhưng hắn sẽ không phạm cùng sai lầm lần hai.

Osiris vốn là một người thuộc phái hành động, cho nên sau khi xác nhận được thân phận của Lục Diêu, hắn đã trực tiếp nói ra.
Lục Diêu: "..."
Y không biết Osiris lại thật sự yêu thầm mình.

Lúc trước khi tiếp xúc với Osiris, hắn vẫn luôn bày vẻ mặt nghiêm túc, cả một nụ cười cũng hiếm thấy.

Hai người âm thầm so đấu đều dùng hết sức lực, mỗi chiêu của Osiris đều là sát chiêu, không cẩn thận cái là trọng thương ngay.

Hoàn toàn không nhìn ra được chút xíu manh mối nào là yêu thầm y.
"Anh đang giỡn đúng không." Tuy biết Osiris trước giờ không nói đùa, nhưng Lục Diêu vẫn không thể nào tin được.

Điều này quả thật còn khó tin hơn chuyện y sống lại trên người Lục Diêu nữa.
"Tôi nói đều là lời thật lòng." Ngón trỏ và ngón giữa của Osiris khép lại, nâng lấy cằm của Lục Diêu, "Em có thể lựa chọn không tin, nhưng đây chính là sự thật."
Lục Diêu cười khẽ, "Có ai nói với anh, nếu anh theo đuổi người ta với dáng vẻ này, anh chỉ có thể độc thân suốt đời chưa?"
Trong phòng thực nghiệm rất yên tĩnh, bởi vì Ánh Trăng bị hạ lệnh câm miệng, cho nên dù nó nhịn rất cực khổ, thì nó vẫn không thể mở miệng.

Hai người duy nhất thì lại chỉ nhìn lẫn nhau, ngay cả khoảng cách của hai người cũng rất gần, gần như có thể cảm nhận được hô hấp của nhau.
Một lúc sau, Osiris nói: "Không có.

Bởi vì tôi chỉ thích một mình em, mặc kệ quá khứ hay là tương lai, tôi có thời gian cả đời để đợi em."
Lục Diêu trải qua sự khiếp sợ to lớn vừa rồi xong thì đã chậm rãi thích ứng.
"Vậy thì anh cứ đợi đi." Lục Diêu thấy mình và Osiris không còn lời nào để nói về phương diện này nữa.

"Nhưng tôi vẫn không muốn anh vì lý do này mà can thiệp vào cuộc sống của tôi."
"Tôi sẽ tôn trọng mọi ý kiến của em." Osiris nói: "Nhưng không bao gồm vấn đề quyền giám hộ và chuyện em thích người khác."
Lục Diêu: "..."
"Được thôi." Lục Diêu nhún vai.

Thực ra hai điều này với y không hề khó chấp nhận.

So với Lục An, có lẽ Osiris sẽ tốt hơn đôi chút.

Với tính cách của Osiris, hắn sẽ không ngang ngược can thiệp vào cuộc sống của y.

Mà điều thứ hai...!Lục Diêu cho rằng mình sẽ không thích bất cứ người nào.
"Bây giờ anh có thể lấy tay của mình đi được rồi." Lục Diêu dùng đầu ngón tay chỉ chỉ ngón tay Osiris, nói.
Khóe miệng Osiris khẽ nhếch, hắn không lập tức buông tay, thân trên của hắn tiếp tục dựa sát Lục Diêu.

Bởi vì phía sau là bàn điều khiển, Lục Diêu không thể lùi về sau được nữa.

Osiris nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Lục Diêu.
Trái tim Lục Diêu chậm một nhịp.

Chờ Osiris hoàn toàn rời khỏi người mình, nhịp tim của y mới khôi phục bình thường.

Đây là nụ hôn đầu của y, dù là Isis hay là Lục Diêu.

Thân vương Isis lúc trước, bởi vì ở tại vị trí quá cao, cộng thêm tâm tư y hoàn toàn không đặt ở phương diện này, cho nên tuy rất nhiều người có thái độ ỡm ờ thì vẫn không dám hành động.
Osiris thấy Lục Diêu hiếm khi đờ ra, trong mắt hắn xuất hiện chút ý cười khó phát hiện được.
"Không phải nói không ép buộc tôi sao?" Lục Diêu dùng ngón tay lau miệng, nói.
"Tôi chỉ là...!không cầm lòng nổi."

Câu này đã lần nữa đổi mới ấn tượng của Lục Diêu về Osiris.

Y thấy ấn tượng lúc trước của mình với Osiris đã hoàn toàn bị chính bản thân Osiris lật đổ.
"Không được sự đồng ý của tôi, về sau không cho phép động tay động chân." Lục Diêu vì đề phòng sau này gặp phải càng nhiều Không cầm lòng nổi, y đành phải nghiêm lệnh đưa ra yêu cầu.
"Được." Osiris vẫn là dáng vẻ đó, nghiêm túc lạnh lùng, ngoại trừ bởi vì thân trên hai người dán sát, khiến áo sơ mi trắng hơi nhăn, thì hoàn toàn không nhìn ra được hắn vừa mới cưỡng hôn con người ta.
"Dáng vẻ của anh đúng thật có tính mê hoặc lắm đấy." Lục Diêu giễu cợt.

Y chính là một thành viên bị mê hoặc lúc trước.
"Nói chuyện chính." Lục Diêu sửa sang lại áo, "Nay thẻ ID thân phận của tôi và chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng đều ở trong tay của anh, tôi hy vọng anh có thể trả chúng lại cho tôi."
"Đây vốn đều là của em." Osiris không hề có ý kiến.
"Cảm ơn..." Lục Diêu nói.
Không phải y cảm ơn Osiris trả lại thẻ ID thân phận và chip cho y, bởi vì chúng vốn là của y.

Y là đang cảm ơn hắn đã tìm được hai thứ này trong vũ trụ vô biên.

Tuy có thể định vị được phương hướng của mưa thiên thạch, nhưng phạm vi này rất rộng lớn.

Trong phạm vi này tìm được thẻ ID thân phận và chip, còn khó hơn cả mò kim đáy biển nữa.

Y không biết Osiris tìm được bằng cách nào, nhưng y biết quá trình chắc hẳn không dễ chịu.

Bằng không, đội tìm kiếm chuyên nghiệp của đế quốc Ngân Ưng cũng sẽ không công rút lui.
Cũng bởi vì nhờ Osiris tìm được hai thứ này, giúp y bớt đi rất nhiều phiền phức.

Vốn y còn tưởng rằng mình cần phải chuẩn bị 4 5 năm mới có thể bắt đầu chuẩn bị tái tạo lại Ánh Trăng, nhưng có hai thứ này rồi, nếu y có thêm phòng làm việc bí mật, trong vòng nửa năm là y có thể hoàn thành phục sinh Ánh Trăng.
"Không cần." Osiris nói: "Không cần phải nói cảm ơn với tôi."
Lục Diêu cầm lấy thẻ ID thân phận màu đen trên bàn điều khiển, cắm vào khe dự phòng trên quang não.

Nhưng y không mở kết nối quang não với khe dự bị này.
Lục Diêu lấy được thẻ ID thân phận rồi, sự chú ý của y quay về lại trên Ánh Trăng hình chiếu 3D.

Ánh Trăng hiện giờ bị cưỡng ép im lặng đang tủi thân, không ngừng run rẩy co đầu nhìn về phía Lục Diêu.
"Được rồi, mày có thể nói chuyện." Giọng nói Lục Diêu rất dịu dàng.

Nhưng thân thể nho nhỏ của Ánh Trăng mini lại run rẩy.

Thông qua cuộc đối thoại vừa nãy của Lục Diêu và chủ nhân Nhật Diệu, nó đã đoán được mình vừa làm hỏng chuyện.

Nó chỉ là quá kích động vì được gặp lại chủ nhân lần nữa, cho nên hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh chủ nhân còn có người khác...
Dựa vào tính cách của chủ nhân, nó tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, cho nên nó quyết định trước khi chủ nhân hạ quyết định trừng phạt nó, phải gắng sức lấy lòng chủ nhân, giọng nói mềm mại "Chủ nhân ơi, vì tôi quá nhớ người nên người tha thứ cho tôi đi."
"Ừ." Lục Diêu ừ khẽ một tiếng.
Ánh Trăng không đoán được thái độ của Lục Diêu, cẩn thận dè dặt hỏi: "Chủ nhân, người sẽ không trừng phạt tôi đúng không?"
"Sẽ không." Lục Diêu thản nhiên nói: "Mày còn chẳng có cả thân thể, sợ gì nữa chứ."
Lúc Ánh Trăng nghe được Lục Diêu nói sẽ không trừng phạt, nó vui mừng quá đỗi, ngay cả giọng cũng trở nên hân hoan.

"Cảm ơn chủ nhân."
Bởi vì Lục Diêu vừa nói đến chuyện nó hiện tại không có thân thể, nên nó vội vàng hỏi: "Chủ nhân, lúc nào thì người sẽ chế tạo thân thể mới cho tôi, cảm giác không có thân thể thật kỳ quái."
"Vốn định trong vòng nửa năm sẽ giúp mày chế tạo lại, nhưng mà bây giờ..." Lục Diêu dừng lại, sau đó chậm rãi nói: "5 năm sau đi, chờ tao tốt nghiệp."
Lúc Ánh Trăng nghe được nửa câu đầu, hiển nhiên nó rất kích động.

Nhưng sau khi nghe được nửa câu sau của Lục Diêu, nó lập tức ỉu xìu.
"Chủ nhân, tôi sai rồi." Ánh trăng ríu rít.

Dù nó có ngốc bạch ngọt thế nào chăng nữa, thì nó vẫn hiểu được Lục Diêu hoàn toàn không định tha thứ cho nó.

Nó làm hỏng chuyện rồi, nếu tên còn lại tỉnh dậy chắc chắn sẽ khinh bỉ nó.
Chip trí năng trung tâm của Ánh Trăng được thiết lập hai loại tính cách.

Tính cách ngốc bạch ngọt ở trạng thái phi chiến đấu và tính cách thông minh trầm ổn ở trạng thái chiến đấu.

Hai loại tính cách hoàn toàn trái ngược, nhưng là cùng dùng chung một thân thể, cho nên giống như con người có hai nhân cách vậy.

Có điều hai bên đều biết đến sự tồn tại của đối phương, nắm rõ mỗi câu mỗi việc mà đối phương nói và làm.

Ánh Trăng tính cách trầm ổn khá xem thường tên ngốc bạch ngọt này, thỉnh thoảng lúc hai kẻ trao đổi với nhau bên trong chip, ngốc bạch ngọt sẽ bị trầm ổn khinh bỉ.
Lục Diêu không hề để ý đến mấy lời cầu xin của Ánh Trăng, trực tiếp lấy chip trên bàn điều khiển ra, hình chiếu Ánh Trăng 3D lập lòe, sau đó biến mất.
...
Osiris quả nhiên nhanh gọn dứt khoát, ba ngày sau, quyền giám hộ trong tay Lục An đã chuyển dời tới trong tay hắn.

Bởi vì yêu cầu của Lục Diêu, chuyện quyền giám hộ chuyển tới trong tay Osiris không có ai biết, bao gồm cả Angus.

Tuy quyền giám hộ của Lục An bị chuyển đi, nhưng ông ta cũng không biết nó đã rơi vào tay ai.

Tuy ông ta không muốn giao quyền giám hộ ra, nhưng do Thượng tướng Eric của quân bộ ra mặt, ông ta không thể nào từ chối được.

Năm xưa Lục Ninh chính là thuộc hạ của Thượng tướng Eric.

Lục An thậm chí còn cho rằng sau khi Lục Diêu vào học viện quân sự Đệ Nhất Liên Bang, bởi vì có cơ hội tiếp cận với Thượng tướng Eric, nên tự Lục Diêu đã đưa ra yêu cầu này với thượng tướng..


Đọc truyện chữ Full