TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Chương 52

Edit by Tô

Beta by Tô

______________________________

Khoảnh khắc đôi môi ấm áp của Leigh đặt lên môi Kỷ Ninh thì linh mục điện thần Nguyệt cũng đồng thời đẩy cửa đi vào, Kỷ Ninh vội vàng đẩy Leigh ra che chắn ở phía sau lưng mình, nhìn qua giống như là một đôi tình nhân đang ôm hôn bị giật mình mà tách ra vậy.

Ông chủ khách sạn đi theo phía sau linh mục, ông thấy vậy thì kề tai nói nhỏ: “Người núp phía sau quý ngài tôn quý này là một vị tiểu thư, nàng là tình nhân của quý ngài này nên không tiện lộ diện trực tiếp trong tình huống này, mong ngài có thể thông cảm.”

Linh mục nghe vậy gật đầu một cái không ý kiến gì, chỉ hỏi: “Bọn họ vào khách sạn khi nào?”

“Khoảng chừng năm giờ chiều tối ạ.” Ông chủ nói: “Là trước khi tên hắc pháp sư chạy trốn.”

Đúng vào lúc này, quý tộc tóc đen đứng ở trong hồ tắm lịch sự gật đầu với linh mục, mỉm cười bảo: “Thực xin lỗi linh mục đại nhân, người yêu ta khá bảo thủ, em ấy không muốn gặp mặt ngươi một cách l.ỗ mãng như vậy. Nếu như cần thì xin hãy đợi chúng tôi ra khỏi đây rồi chúng tôi sẽ tiếp nhận sự tra hỏi của ngài.”

Vừa nói cậu vừa khẽ giơ tay lên, vỗ vỗ lưng trấn an người yêu một cái, còn người yêu của cậu từ đầu tới cuối đều cúi đầu xuống, gần như không thấy được bất kỳ vị trí nào trên cơ thể, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được đầu tóc màu vàng sáng chói kia.

Quý tộc trẻ tuổi có dung mạo xuất sắc, dù trong hoàn cảnh này cậu vẫn ung dung mỉm cười trầm ổn như cũ, khí chất cao quý tao nhã lịch sự. Linh mục không phải là dạng người nhìn mặt bắt hình dong, nhưng lại không tự chủ mà bằng lòng tín nhiệm đối phương.

Hắc pháp sư chạy trốn không có đầu tóc vàng, lần chạy trốn này của gã cơ bản là bất ngờ, dù cho người này là đồng bọn vội vã ứng phó thì cũng không có thời gian chuẩn bị ma dược biến hình. Hai người này hẳn là không liên quan đến hắc pháp sư.

“Nào có, người l.ỗ mãng phải là chúng tôi mới phải, rất cảm ơn sự phối hợp của hai vị, hiềm nghi của hai vị đã được loại trừ, chúng tôi sẽ không quấy rầy các vị nữa. Chúc các vị có thể tận hưởng buổi tối vui vẻ tốt đẹp hôm nay.”

Linh mục nói xong xoay người rời khỏi hồ tắm, ông chủ ở cửa sau khi nói xin lỗi rồi cũng rời đi theo linh mục. Sau khi biết mình đã qua ải thì Kỷ Ninh theo bản năng yên lòng, vừa muốn xoay người thì bỗng có một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau lưng cậu duỗi ra ôm lấy eo cậu.

“Thầy…”

Nguồn nhiệt ấm áp dán vào lưng cậu, Leigh nỉ non gọi tên Kỷ Ninh, tựa trán lên đầu vai cậu, mái tóc ướt đẫm hơi nước lướt qua làn da trầ.n trụi làm thân thể Kỷ Ninh khẽ run nhẹ lên.

“Leigh?” Cậu hỏi.

“Ngay cả khi ở một nơi nóng như ở đây,” Âm thanh trong veo của thiếu niên vào giờ khắc này không hiểu sao lại trầm đi đôi phần: “Nhiệt độ thân thể thầy cũng không cao lắm, là bởi vì thầy là pháp sư vong linh sao?”

Không đợi Kỷ Ninh trả lời, hắn lại lẩm bẩm nói một mình: “Nhưng cho dù có vậy đi nữa thì thân nhiệt này cũng là nhiệt độ của người sống, tôi có thể cảm nhận được dòng chảy sinh mệnh đang chảy trên người anh. Điều làm làm tôi rất vui, thật sự rất vui….”

Nói xong lời này thì hắn không lên tiếng nữa, bên trong phòng tắm chìm vào im lặng, chỉ nghe thấy âm thanh giọt nước đã nguội lạnh đọng từ trần nhà rơi xuống ao nước.

Không khí như vậy làm Kỷ Ninh cảm thấy không được tự nhiên, ý tứ trong lời nói của thiếu niên đã biểu lộ hết sức rõ ràng, hắn không phải là nhân vật trong trò chơi mà chính là Leigh đã tìm thấy cậu sau khi trải qua cái chết của Kỷ Ninh.

Chẳng lẽ cuối cùng Leigh cũng định nói thẳng hết ra rồi?

Kỷ Ninh nhẹ nhàng đẩy hai tay đang ôm lấy cậu ra, ở trong nước từ từ xoay người lại, nhìn thẳng vào thiếu niên tóc vàng ở trước mắt.

Trong hồ tắm hơi nước bốc lên trắng xóa, khắp chốn ẩm ướt thoang thoảng mùi lưu huỳnh. Thiếu niên hơi cúi đầu, xuyên qua làn nước mờ ảo có thể thấy được thân hình thon dài rắn chắc của hắn, vai rộng hông hẹp, lớp cơ bắp chưa hiện rõ, vẫn còn sự non trẻ của thiếu niên, nhưng cũng đã tương đối hoàn mỹ.

Nhưng Kỷ Ninh không biết Leigh có còn giữ dáng vẻ thời niên thiếu ấy nữa hay không, đã nhiều năm như vậy rồi, có lẽ đây cũng chỉ là ảo ảnh của quá khứ.

Leigh rũ mắt, không nói một câu lấy mu bàn tay lau nước ở gò má, chóp mũi hơi đỏ, đuôi mắt có chút ửng đỏ, hình như là hơi muốn khóc.

Hắn làm dáng vẻ này khiến Kỷ Ninh không khỏi mềm lòng chút chút, cậu vu.ốt ve mái tóc vàng của hắn, mở miệng nói: “Đã ổn rồi, hiện tại bây giờ ta đang ở….”

“Suỵt.”

Thiếu niên tóc vàng bỗng đặt ngón trỏ lên môi Kỷ Ninh ngăn cản cậu nói tiếp. Rõ ràng mắt còn đỏ hoe nhưng lại bỗng nhếch khóe môi, cười nói: “Trò chơi vẫn chưa kết thúc. Thầy à, có vài lời không thể nói ra đâu.”

Vậy ngươi định đến khi nào mới kết thúc cái trò chơi này? Điều gì sẽ xảy ra khi trò chơi kết thúc?

Kỷ Ninh không khỏi tự hỏi từ đáy lòng, cậu không hiểu mục đích của Leigh là gì. Rõ ràng hai người bọn họ đều hiểu rõ mọi chuyện trong lòng nhưng vẫn phải giả như đang duy trì trò chơi.

Nhưng ngay cả khi Leigh bảo cậu đừng có nói thì Kỷ Ninh không thể làm theo được, bởi vì cậu còn muốn nhờ vả Leigh, muốn hỏi Leigh xem có thể giúp cậu thoát khỏi hoàng cung Mạc Linh hay không. Nếu Leigh có thể làm cho thiết bị kết nối xuất hiện không có căn cứ, thì điều đó đại biểu hắn có năng lực dịch chuyển không gian.

“Tôi biết thầy muốn nói cái gì.”

Leigh mỉm cười, thả tay mình xuống, bảo: “Thầy, thầy có nghe qua một câu chúc phúc được lưu truyền ở quốc gia này chưa—— ‘Yên tâm ngủ đi, khi mặt trời mọc trở lại thì mọi tâm nguyện của bạn sẽ trở thành hiện thực’.”

“Tuy thầy thờ phụng nữ thần bóng tối, nhưng tôi nghĩ lời chúc phúc này cũng sẽ hiệu nghiệm với thầy.”

Hắn đỡ vai Kỷ Ninh, hôn lên trán cậu một cái, khẽ chớp đôi mắt màu xanh da trời, giọng điệu nhỏ nhẹ dịu dàng: “Chúc thầy ngủ ngon.”

(〃` 3′〃)

Một đêm trôi qua, đã năm giờ sáng, đây lẽ ra phải là khoảng thời gian yên tĩnh nhất, nhưng mà tất cả mọi người ở hoàng cung Mạc Linh lại tất bật bận rộn khắp nơi thu xếp bố trí cho hôn lễ của Đế Hậu sắp diễn ra.

Quân vương tóc vàng ngồi trong phòng nghị chính xoa xoa mi tâm kết thúc cuộc hội nghị cả đêm, mấy ngày nay vì chuẩn bị hôn lễ mà hắn vẫn luôn ở trạng thái cực kỳ bận rộn, không chỉ có rất nhiều thủ tục lễ nghi cưới hỏi cần hắn phải trực tiếp xem qua, mà quan trọng hơn là hắn còn phải đè xuố.ng những lời phản đối kia nữa.

Thật ra thì sau khi hắn lên làm Quân vương Mạc Linh, bởi vì tác phong làm việc tàn nhẫn và cứng rắn của hắn nên hầu như trong nước không có người dám phản đối. Lần này nếu chỉ là cưới đàn ông làm Hoàng hậu thôi thì những quý tộc kia cũng chẳng dám nói gì, chẳng qua là tính chất sự việc lần này có chút khác biệt: Tân Hoàng hậu có dung mạo cực kỳ giống hệt với Ngũ Hoàng tử đã chết.

Tuy rằng sau khi Ngũ hoàng tử bị xử quyết bí mật, những quý tộc có quan hệ thân thiết với hoàng thất đều biết cậu không phải là con ruột của Tiên hoàng, nhưng đó vẫn là bê bối của hoàng thất nên chuyện này được giữ bí mật. Trong nhận thức của dân chúng, Ngũ hoàng tử bất ngờ bệnh chết và là đứa nhỏ của lão hoàng đế.

Khi Ngũ hoàng tử còn sống chỉ lộ mặt một lần trước công chúng, khi ấy vẫn là dáng vẻ thời niên thiếu, người nhớ dung mạo của cậu cực kỳ ít, nhưng một khi bọn họ phát hiện Tân Hậu và Ngũ hoàng tử giống hệt nhau như đúc, điều này chắc chắn sẽ gây nên phong ba lớn trong nước.

Đây không chỉ là vấn đề kết hôn đồng tính mà sẽ đến mức bị quy vào tội danh loạn luân. Nếu không xử lý tốt chắc chắn sẽ dẫn đến bạo động, nhưng nếu làm sáng tỏ chân tướng thì danh dự của lão hoàng đế sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.

Đám đại quý tộc có những suy nghĩ bất đồng và phản ứng gay gắt về chuyện này, trong cuộc nghị chính mới vừa rồi thậm chí suýt chút nữa động tay động chân. Điều này khiến tâm trạng Auzers cực kỳ xấu, nhưng bởi vì sắp được gặp Kỷ Ninh nên hắn đã kìm nén cảm xúc âm u của mình xuống, điều chỉnh nét mặt của bản thân.

Khi nữ quan bẩm báo với hắn lễ phục cùng áo cưới mà Kỷ Ninh sẽ mặc trong hôn lễ đã sẵn sàng, cuối cùng Auzers cũng nở một nụ cười thật lòng.

Hắn trở về tẩm cung của mình, muốn dẫn Kỷ Ninh đi theo hắn thử áo cưới một lần, nhưng sau khi cửa tẩm cung mở ra thì bên trong không có một bóng người, Kỷ Ninh không biết lại biến mất tự lúc nào.

Auzers ngồi trên xe lăn trầm mặc rất lâu không nói một lời.

Người thủ hộ ở cửa có năng lực cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, sợ hãi rối rít quỳ xuống. Nhưng Auzers lại chẳng nhìn bọn họ, chỉ bình tĩnh hỏi.

“Leisha ở đâu?”

Sĩ quan phụ tá đáp một tiếng lập tức tuyên Leisha vào cung. Chỉ một lúc người phụ nữ trẻ tuổi vội vã chạy vào trong cung điện, cung kính hành lễ với Auzers, đây chính là nữ gián điệp đã phát hiện tung tích Kỷ Ninh trong phi thuyền lần trước.

“Dấu ấn tinh thần lực đặc biệt mà ngươi ký hiệu trên người Hoàng hậu vẫn còn đó không?” Quân vương tóc vàng mặt mũi vô cảm hỏi.

Lúc trước hắn đã để tên gián điệp này đem tinh thần lực của hắn chế tạo thành dấu ấn đặc biệt và gieo nó vào trong tinh thần của Kỷ Ninh. Nhưng tinh thần lực của hắn vốn có tính áp bức cực mạnh, nếu gieo vào thì sẽ khiến Kỷ Ninh bị tổn thương tinh thần. Cuối không chẳng còn cách nào khác là phải từ bỏ kế hoạch này, vẫn tiếp tục giữ dấu ấn của nữ gián điệp.

Cô gái trẻ vừa tới đã nghe chuyện Kỷ Ninh mất tích, nghe vậy liền quỳ xuống, trong lòng sợ hãi vô cùng, bởi vì cô căn bản không cảm nhận được Kỷ Ninh biến mất vào lúc nào, giống như là bị một sức mạnh nào đó che chắn lại vậy.

Auzers lại không trách tội cô, tinh thần lực của hắn vẫn luôn bao phủ tẩm cung nhưng cũng không phát hiện ra sự mất tích của Kỷ Ninh. Bây giờ hắn không định điều tra xem Kỷ Ninh trốn bằng cách nào, hắn chỉ muốn tìm người mang về ngay lập tức thôi, và lần này hắn dự định sẽ giam cầm Kỷ Ninh cả đời, không thể để cậu rời đi lần nữa.

Hắn nhìn qua vẫn bình tĩnh, nhưng tất cả mọi người ở đó đều phát giác được sự nguy hiểm ẩn dưới sự bình tĩnh ấy. Cô gái trẻ cảm tạ sự khoan dung của Auzers, rồi cô nhắm mắt lại cảm ứng một phen xong nhỏ giọng lên tiếng.

“Thần cảm ứng được, Hoàng hậu hiện tại đang ở trong khoảng từ tinh hệ B422 đến tinh hệ C69 ạ.”

= ̄ω ̄=

Sau khi ngủ thiếp đi ở khách sạn trong trò chơi, lúc Kỷ Ninh mở mắt ra thì phát hiện bản thân đã chuyển sang tư thế ngồi, đang ngồi trên ghế chất liệu kim loại, quanh quẩn bên tai là âm thanh thông báo về chuyến bay của phi thuyền. Những du khách tinh tế diện mạo và ăn mặc khác nhau đang vội lướt qua trước mặt cậu, tựa hồ cũng không phát hiện sự xuất hiện đột ngột của người bên cạnh mình.

Kỷ Ninh sững sờ mấy giây thì mới nhận ra nó thật sự đúng như Leigh nói, cậu đã hoàn thành tâm nguyện của mình là được ra khỏi hoàng cung Mạc Linh đến một nơi khác. Nơi này hình như là một trạm trung chuyển phi thuyền quy mô lớn.

Cậu nhìn chữ viết trên màn hình phát sóng, ngoại trừ ngôn ngữ thông dụng của tinh tế ra thì còn một loại văn tự cậu không nhận ra, không phải là ngôn ngữ của Liên Bang, cũng không phải ngôn ngữ Mạc Linh, có nghĩa đây là trạm trung chuyển của quốc gia khác.

Nhưng tại sao Leigh lại muốn đưa cậu đến nơi xa lạ này?

Kỷ Ninh có chút rầu rĩ nhìn thiết bị kết nối trên cổ tay mình, mặc dù thiết bị kết nối có thể chứng minh thân phận của cậu, cũng có thể trả tiền vé phi thuyền, nhưng thân phận ấy đã bị Auzers khóa lại rồi, nếu dùng thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới. Cho nên cậu tuyệt đối không thể sử dụng thiết bị kết nối để rời đi.

Cậu đã bắt đầu suy xét xấu xa xúi giục Hoắc Vô Linh đi tẩy não hành khách cướp thuyền thì bất chợt lại nghe được một giọng nói có chút quen thuộc.

“Nè cậu đừng có hấp tấp, bé người cá có năng lực đặc biệt của mình, nhất định có thể trốn ra khỏi chỗ đó, nói không chừng giờ đang ở nhà chờ chúng ta đó. Nhưng nếu chúng ta cứ vậy đến đó thì chính là hành động tìm chết, cậu có hiểu không hả?”

Hai hành khách đứng cách đó không xa đang tranh luận điều gì đó, một trong số đó bề ngoài giống sinh vật thân mềm giống như slime vậy, trên đầu có một đầu đầu tóc màu đỏ chóe, người còn lại thì có một đôi cánh trắng như tuyết, có bề ngoài là con người thanh tú. Tuy rằng mặt mũi xa lạ, thế nhưng đôi mắt màu bạc đó lại cực kỳ quen thuộc với Kỷ Ninh.

Là Arques với Foggy đang cải trang!

Dựa vào sự quen thuộc đối với Arques, Kỷ Ninh lập tức nhận ra thiên sứ tóc trắng, cục slime còn lại không cần phải nói nhất định là nam hai Foggy. Rốt cuộc cậu cũng biết tại sao Leigh lại đưa cậu tới đâu rồi.

Về phần tại sao hai người này lại xuất hiện ở trạm trung chuyển của nước khác, vừa mới nghe được lời của người đàn ông tóc đỏ, Kỷ Ninh đoán có thể là Arques muốn đến Mạc Linh đế quốc cứu cậu ra khỏi hoàng cung. Dù sao Mạc Linh đế quốc cũng đã thổi phồng truyền bá cuộc hôn lễ này thì Liên Bang và các quốc gia khác lên bài phát tin tức đều là chuyện bình thường.

Đoán được suy nghĩ của Auzers thì Kỷ Ninh vừa có chút cảm động nhưng vừa không khỏi nghĩ mà sợ, nếu cơn ác mộng của cậu mà thật sự thành hiện thực thì coi như nguy…

Kỷ Ninh không biết Herinos có thấy tin tức hay không, nhưng bây giờ điều cậu cần làm đầu tiên đó là phải ổn định Arques. Vì thế cậu nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai chú ý đến mình thì liền nhanh chân đi đến bên cạnh hai người, nhỏ giọng nói.

“Tôi đã ra khỏi nơi đó rồi, đã lâu không gặp.”

“À, cậu ra rồi…”

Thấy Kỷ Ninh không biết từ đâu xuất hiện, Arques với tóc đỏ cũng hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó lập tức phản ứng lại thì trên mặt lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên, Arques còn ôm chặt lấy Kỷ Ninh.

Nhưng ở đây có rất nhiều người hỗn tạp, bọn họ không có gọi tên Kỷ Ninh ra mà đầu tiên đưa cậu đến phòng rửa mặt trước, giao chứng minh giả cùng với kẹo biến hình đã chuẩn bị trước đó cho Kỷ Ninh, để cậu có thể thay đổi vẻ ngoài ngay lập tức.

Hình ảnh của kẹo biến hình là cố định, hoàn toàn trùng khớp với diện mạo trên chứng minh giả, là một người trẻ tuổi khuôn mặt thanh tú. Kỷ Ninh nhìn gương mặt xa lạ trong gương cảm thấy có chút mới lạ, rồi lại nhận lấy một bộ quần áo khác để thay vào, cùng hai người kia một trước một sau mà rời khỏi phòng rửa mặt, sau đó lại tụ hợp với nhau ở nơi khác để che giấu tai mắt người khác.

Khi bị hỏi cậu làm thế nào thoát ra được, rồi sao lại tìm được bọn họ, Kỷ Ninh không muốn nói quá nhiều, chỉ nói là sau khi rối loạn không gian kết thúc liền tự động đến nơi này, cũng lập tức nhìn thấy hai người họ.

“May mà cậu xuất hiện kịp thời…”

Vẻ ngoài anh tuấn ngời ngời vốn có của tóc đỏ đã biến thành dáng vẻ của slime, nhưng Kỷ Ninh vẫn có thể miễn cưỡng nhìn ra được vẻ mặt vui mừng trên gương mặt bán trong suốt ảo ảo kia.

“Nếu cậu vẫn không trở lại,” Anh nói: “Thì cái tên nhóc này thật sự định đi mưu sát hoàng đế kia đó. Cậu ấy thật sự rất nghiêm túc á, nè nha, đó là Hoàng đế của Mạc Linh đế quốc đó…”

Anh lắc đầu lẩm bẩm, còn đang cảm thấy run sợ sự cố chấp của Arques, nhưng thiên sứ tóc trắng lại nở nụ cười nhạt, nắm lấy tay Kỷ Ninh, xấu hổ ngượng ngùng nói: “Mừng em trở về.”

Kỷ Ninh cười, hỏi lại: “Trong khoảng thời gian này Herinos có quay về lần nào không?”

“Anh ta không có về, bảo còn có việc phải xử lý, nhưng anh ta cũng có nghe nói về hôn sự của cậu nên liền phái người tới báo cho bọn tôi biết. Anh ta có ý định đến Mạc Linh, có để lại thông tin liên lạc, kêu là nếu bọn tôi có chuyện thì thông báo cho anh ta ngay.”

Tóc đỏ lấy ra mấy tờ giấy màu đỏ sậm rồi nhét hơn phân nửa vào trong tay Kỷ Ninh: “Anh ta bảo nhỏ máu lên trên giấy là có thể truyền tin đến cho anh ta, không thì cậu tự thông báo cho anh ta đi.”

Kỷ Ninh nhận lấy giấy, định một hồi lên phi thuyền rồi thông báo cho Herinos, cũng tính hỏi xem Herinos có phải gặp rắc rối gì không, nếu như gặp chuyện thì bọn họ có thể tới hỗ trợ hắn.

Lúc này cậu lại thấy trong túi tóc đỏ có ba tấm vé phi thuyền nên liền hỏi: “Đây là vé thuyền đi đâu vậy?”

Giờ trong tình hình này bọn họ đã không thể nào trở lại Liên Bang, người đàn ông tóc đỏ vừa mới nói tạm thời đi đổi vé, Kỷ Ninh còn chưa kịp hỏi là định đi nơi nào.

“Còn nhớ khu vui chơi Tinh tế tôi đề cập với cậu khi trước chứ?” Tóc đỏ liếc nhìn Arques một cái, cười bảo: “Tôi đã mua vé đi khu vui chơi đó.”

Kỷ Ninh gật đầu, không ý kiến phản đối gì cả, dù sao giờ đi nơi nào cũng như nhau, có thể đi khu vui chơi thả lỏng chút cũng tốt.

Còn việc công lược Cố Sâm thì thực sự không còn cách nào cả, chắc chỉ có thể đợi đến sau khi vũ trụ khôi phục lại như bình thường, đến lúc đó tất cả mọi thứ đều được reset thiết lập lại, Cố Sâm mất đi những kí ức liên quan đến Auzers thì cậu mới có thể tiếp tục công lược.

Rất nhanh sau đó phi thuyền di chuyển đến khu vui chơi tinh tế bắt đầu đến giờ lên thuyền, ba người Kỷ Ninh thành công lên thuyền với thân phận giả mà người đàn ông tóc đỏ đã mua với số tiền lớn.

Khoảng cách từ quốc gia này đến Khu vui chơi Tinh tế rất xa, phải đi mất cả đêm mới có thể đến nơi. Vì thế vé người đàn ông tóc đỏ mua là ba vé giường nằm, ba phòng ngủ chung một phòng và những cabin ngủ đều có không gian cá nhân riêng biệt.

Sau khi vào phòng, ba người trò chuyện một lúc, sau đó Kỷ Ninh nói muốn thông báo với Herinos trước nên liền đi vào cabin của mình nằm xuống.

Cậu đang muốn nhỏ máu của mình lên trên giấy thì bỗng cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Khi mở mắt ra lập tức nhìn thấy tiệm tạp hóa quen thuộc, vẫn là ánh đèn mờ tối ấy, giọng nữ du dương từ đĩa nhạc vẫn đang vang vọng, bên ngoài phố vẫn tối đen như mực, cơn mưa lất phất dày đặc rơi xuống.

“Chào buổi tối, Ninh Ninh.”

Hoắc Vô Linh ngồi xếp bằng trên quầy, đang cười tủm tỉm vẫy tay với cậu.

Kỷ Ninh sửng sốt, không biết Hoắc Vô Linh vội vàng kéo cậu vào nơi này là có chuyện gì xảy ra.

“Lúc trước em đã đồng ý với tôi.” Hoắc Vô Linh mỉm cười bảo: “Chỉ cần giúp em trốn thoát khỏi Mạc Linh đế quốc thành công là em sẽ kể cho tôi nghe về quá khứ của em.”

“Nhưng lần này không phải anh giúp tôi trốn ra.” Kỷ Ninh không muốn thừa nhận: “Này là do người khác giúp tôi.”

Nếu không phải nhờ sự giúp đỡ của Leigh thì lần này cậu thật sự có chạy đằng trời.

“Ồ, có phải là cái thứ sức mạnh trong thứ kia không?” Hoắc Vô Linh nhướng mày: “Nhưng đi xin thứ sức mạnh kia giúp đỡ cũng là do tôi gợi ý cho em, em không thể dùng tôi xong rồi lại vứt tôi đi như vậy chứ?”

“….” Kỷ Ninh im lặng một hồi, nhưng nhìn người đàn ông tóc đen vẫn là cái dáng vẻ cười tủm tỉm kia, xem ra có ý định hôm nay cậu không nói thì sẽ không thả cậu đi. Cuối cùng Kỷ Ninh thở dài, bất lực đáp: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi, tôi sẽ chọn những gì tôi có thể nói mà trả lời.”

Hoắc Vô Linh nhảy từ trên quầy xuống, cười cười ngồi xuống bên cạnh cậu. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, mở miệng.

“Đầu tiên, tên thật của em là gì?”

“Tên thật của tôi là Kỷ Ninh, điều này không có lừa anh.”

“Tuổi tác? Giới tính? Hoàn cảnh gia đình?”

Nghe sao giống như đang tra khảo phạm nhân vậy, lại còn hỏi cả giới tính, chẳng lẽ cậu còn có thể thay đổi giới tính à?

Kỷ Ninh kìm nén xung động muốn trợn tròn liếc trắng mắt, thành thật trả lời: “22, nam, nhà mở công ty, cha mẹ khỏe mạnh, còn có một người chị, chị đã kết hôn và có một người con gái.”

“Từng thích ai chưa? Hoặc là từng qua lại với ai rồi?”

Nếu không tính nhiệm vụ… Kỷ Ninh âm thầm bổ sung một tiền đề trong lòng, lắc đầu bảo: “Không có.”

“Ồ?” Hoắc Vô Linh nhướng mày: “Thế có người từng theo đuổi em không, tổng cộng mấy người?”

“Thế thì có một vài người, về số lượng thì…”

Kỷ Ninh đếm đầu ngón tay một hồi, đếm từ nhà trẻ đến đại học, trai gái cũng tính hết luôn, nhưng mà đếm không xuể, có rất nhiều người không quen cậu đã quên mất. Thế là cậu vô tội ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vô Linh: “Tôi quên mất bao nhiêu rồi.”

“Được hoan nghênh quá nhỉ?” Hoắc Vô Linh cười nhạt.

Kỷ Ninh vốn định nói bề ngoài mình đẹp trai, lại còn học giỏi con nhà giàu, được hoan nghênh cũng là chuyện bình thường. Nhưng đối diện với cái nhìn chăm chú Hoắc Vô Linh, cậu đương nhiên biết không thể nói ra mấy lời này nên liền cúi đầu, bỗng dưng khiêm tốn bảo: “Cũng ở mức bình thường thôi.”

Hoắc Vô Linh cong cong khóe môi, khẽ liếc nhìn cậu một cái, coi như tạm thời bỏ qua cho cậu, rồi lại tiếp tục hỏi vấn đề kế tiếp.

“Thế, vì nguyên nhân gì mà em bắt đầu làm nhiệm vụ?”

Đọc truyện chữ Full