Edit by Mint
Beta by Tô
______________________________
Leigh dùng diện mạo thật xuất hiện giữa ảo cảnh đang dần sụp đổ này khiến Kỷ Ninh vô cùng kinh ngạc, đồng thời cũng rất xa lạ, cậu không nhịn được mà nghĩ rốt cuộc Leigh không cùng cậu tiến hành “trò chơi” kia nữa sao, vậy hắn xuất hiện ở đây với mục đích gì?
Mà lúc này Kỷ Ninh lại phát hiện Hoắc Vô Linh và Herinos chẳng hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của Leigh, cứ như là đã sớm đoán được vậy, cho nên thứ bọn họ đang chờ đợi chính là Leigh sao, mà ảo trận sở dĩ bị sụp đổ cũng là do chịu ảnh hưởng của Leigh?
Trong nháy mắt Kỷ Ninh suy nghĩ rất nhiều điều, như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Leigh mỉm cười, nói: “Tôi biết thầy nhất định có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, đợi sau khi thoát khỏi chỗ này tôi sẽ giải thích với ngài.”
Vừa dứt lời, toàn bộ ảo cảnh hoàn toàn sụp đổ, sương mù tan biến, bóng dáng bọn họ xuất hiện trong động thiên.
Cùng lúc đó, tầm mắt của Vân Uyên cũng quét sang đây dừng trên người Leigh, ánh mắt lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: “Là ngươi?”
Leigh chỉ cười không nói, Vân Uyên hiển nhiên cũng không định nói nhảm với hắn, lập tức dùng linh cơ hóa ra vô số pháp kiếm, mỗi một tia linh cơ đều ẩn chứa sát ý cuồn cuộn, hệt như hào quang mà bay nhanh đến, vậy chặt Leigh rồi chém xuống từ đỉnh đầu hắn.
Một cây quyền trượng đen xuất hiện trong tay Leigh, hắn đưa quyền trượng về phía hư không, nguyên tố bóng tối hệt như thủy triều dâng lên quấn lấy linh cơ lành lạnh, dần dần ăn mòn pháp kiếm thành màu đen rồi tan biến giữa không trung.
Vân Uyên khẽ cau mày, chân thân của hắn đang độ kkiếp trong hư không, phái đến đây chỉ là một tia thần thức, chiêu thức có thể thi triển có hạn, trước mắt không phải là đối thủ của kẻ này. Mà lúc bây giờ đây hắn lại cảm nhận được ở trong động thiên có một luồng sức mạnh áp bách khiến linh cơ hắn bị hạn chế nghiêm trọng.
Hắn tách một phần thần thức thoát ra ngoài để gọi Phó Khinh Hàn trở về, nhưng mà tia thần thức này sau khi đi ra lại như đá chìm đáy biển, khắp nơi trong động thiên đều tràn ngập sương mù đen, hoàn toàn đóng kín không gian này, cắt đứt liên lạc với bên ngoài.
“Không cần thử nữa, hắn không nghe thấy đâu.”
Leigh khẽ mỉm cười, màn sương đen đặc nuốt trọn thân ảnh Vân Uyên vào bên trong khiến linh cơ trong phần thần thức này hao sạch, thần thức cũng theo đó tan biến, động thiên đồng thời tan vỡ, bọn họ đã quay lại biệt thự của Kỷ Ninh.
Arques, Auzers và Chu Lẫm khi trước rơi vào ảo cảnh cũng xuất hiện trong biệt thự, nhưng bọn họ còn chưa kịp tỉnh lại thì Leigh đã quơ quyền trượng, màn sương đen chậm rãi hiện ra quấn quanh bọn họ, để bọn họ tiếp tục rơi vào trạng thái ngủ say.
Hoắc Vô Linh thấy thế thì nhướng mày, không ý kiến gì mà thoải mái ngồi xuống sô pha, khoanh tay nói: “Rốt cuộc ngươi biết cái gì? Nói đi.”
Leigh nhếch môi, không trả lời câu hỏi của hắn mà nhìn về phía Kỷ Ninh, nói: “Thầy muốn biết cái gì? Tôi sẽ nói hết với ngài.”
“Mới vừa rồi ngươi làm thế nào…”
Kỷ Ninh sửng sốt, vấn đề đầu tiên nghĩ đến đó chính là sao Leigh lại đột nhiên xuất hiện trong ảo cảnh, vả lại còn phá hỏng ảo trận, thậm chí còn dễ dàng tiêu diệt thần thức của Vân Uyên, việc này hình như có hơi quá dễ dàng.
“Bởi vì tôi đã dùng nguyên tố bóng tối để phá hủy sức mạnh trong ảo cảnh.”
Theo như đã đồng ý với Kỷ Ninh lúc nãy, Leigh giải thích kỹ càng với Kỷ Ninh. Trước khi hắn và Vân Uyên gặp nhau, hắn đã lén dùng ma pháp bóng tối lặng lẽ bám lên người Vân Uyên làm ô nhiễm linh cơ của hắn, khiến cho sức mạnh của hắn dần yếu đi, mà sau khi Vân Uyên tiến vào động thiên thì nó bắt đầu chậm rãi ăn mòn nơi này.
Động thiên là do Phó Khinh Hàn khống chế, hắn là tu sĩ kỳ Đại Thừa gần đến Độ Kiếp, muốn khuếch tán sức mạnh bóng tối cũng không phải việc dễ dàng, với lại bản thân Leigh lúc này đang quần đánh với Phó Khinh Hàn, xuất hiện ở đây chỉ là nguyên tố ảnh xạ, muốn khiến Phó Khinh Hàn phân tâm để phá hủy nơi này gần như là việc không thể.
Cho nên hình chiếu lẻn đến đây đã tìm tới Hoắc Vô Linh và Herinos, sức mạnh của bọn họ cũng thuộc hệ hắc ám nên không bị rơi vào ảo cảnh, là người thích hợp nhất.
Từ lúc ảo cảnh Herinos bắt đầu, bọn họ chậm rãi thay đổi sức mạnh trong đấy, để ảo trận bị ô nhiễm, cuối cùng sau khi ảo trận bị phá hỏng, ô nhiễm lập tức phá hủy toàn bộ động thiên, đưa bọn họ thoát khỏi đó.
Động thiên có liên kết chặt chẽ với Phó Khinh Hàn, một khi Động thiên bị tổn hại, tuy rằng Phó Khinh Hàn sẽ không bị thương nhưng sức mạnh của hắn sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.
Hắn tự do ở bên ngoài, đầu tiên là dẫn Vân Uyên đi ô nhiễm linh cơ của hắn, tiêu diệt thần thức, lại khiến sức mạnh Phó Khinh Hàn giảm mạnh, giờ phút này năng lực còn lại còn chưa đến năm phần.
“Không tệ.”
Mặc dù Hoắc Vô Linh và Herinos đã biết tình hình từ trước nhưng cũng không phải toàn bộ, nghe hắn nói đến đây thì Herinos vôc tay tượng trưng, nhạt nhẽo khen ngợi.
Hoắc Vô Linh thì lại không tỏ thái độ gì, nhưng Leigh chẳng quan tâm đến bọn họ, bỗng một luồng bóng tối xuất hiện trên người hắn, hắn đã dùng ma pháp thay thế nguyên tố để đưa bản thể thật đến đây, còn hình chiếu thì bị đổi sang bên Phó Khinh Hàn.
Mặc dù sức mạnh của Phó Khinh Hàn bị suy giảm nhưng hình chiếu của Leigh chắc chắn cũng không phải là đối thủ của Phó Khinh Hàn, có điều có còn hơn không, cho dù hình chiếu có bị tiêu diệt thì bản thân Leigh cũng không bị tổn hại gì.
Biết Phó Khinh Hàn sẽ không sao, mà tạm thời Vân Uyên cũng không phái thần thức mới đến nữa, Kỷ Ninh nhẹ nhõm thở ra, nhưng nhìn Leigh đang tươi cười, hiện giờ dung mạo Leigh anh tuấn thành thục, trên người khoác áo bào đen, mái tóc vàng rực ban đầu cũng bị nguyên tố bóng tối nhuộm thành màu đen tuyền, tản ra làn sương mù nhàn nhạt khiến cậu cảm thấy xa lạ, thậm chí có một chút bất an.
Chần chừ một lúc, Kỷ Ninh vẫn hỏi một vấn đề khác: “Vì sao ngươi lại dùng thiết bị kết nối của ta để chơi trò chơi cùng ta?”
“Thì ra người trong thiết bị là ngươi?”
Nghe thấy câu hỏi của Kỷ Ninh, ánh mắt Hoắc Vô Linh nhìn về phía Leigh, lúc trước hắn cảm nhận được trong thiết bị kết nối đó có một nguồn sức mạnh thần bí, thế nhưng không biết chủ nhân của nguồn sức mạnh này là ai.
Leigh mỉm cười, cũng không bất ngờ khi bị Kỷ Ninh vạch trần, trước đây hắn đã thừa nhận thân phận của mình, chỉ là vẫn chưa giải thích cặn kẽ mà thôi.
“Có vài lý do khác nhau.” Hắn nói: “Nhưng mục đích đơn giản nhất là muốn thử xem ngài có còn nhớ chuyện trước kia hay không.”
“Lúc thầy mới bắt đầu trò chơi, cốt truyện trò chơi yêu cầu ngài vẽ một cái truyền tống trận để truyền tống tôi đến lâu đài của ngài. Truyền tống trận rất phức tạp, nếu không biết về trận đồ thì nhất định sẽ không vẽ được, lúc đầu trò chơi vẫn chưa đưa cho ngài bản vẽ, nhưng ngài vẫn vẽ ra được truyền tống trận, việc này đã chứng tỏ ngài không bị mất trí nhớ, ngài vẫn là thầy của tôi.”
Kỷ Ninh giật mình, việc này quả thật là sơ hở của cậu, khi ấy cậu theo thói quen mà tìm dữ liệu của trận đồ trong hệ thống “Tương Lai”, bởi vì khi đó trong trò chơi, bên cạnh cậu không có ai, thế nên cậu đã thả lỏng tinh thần, rất khó chú ý đến tiểu tiết này.
“Một lý do khác mà tôi nghĩ ngài cũng có thể đoán được, đương nhiên là để có nhiều thời gian ở riêng với ngài hơn.”
Trong mắt Leigh toát ra ý cười: “Bây giờ tôi là bán thần, càng đến gần thần vị hơn, thần tính trong người tôi càng lúc càng rõ ràng, mà nhân tính của tôi sẽ dần mất đi, nhưng tôi không muốn mất đi tình cảm của mình, cũng không muốn quên hết quá khứ giữa tôi và ngài, vậy nên tôi cần phải thông qua cách này để ôn lại chuyện xưa của chúng ta.”
“Và lý do cuối cùng, đây là một thí nghiệm.”
“Thầy, tôi biết một vài bí mật của thầy.”
“Tôi ở trong dòng thời gian nhìn thấy quá khứ của ngài, cũng thấy được một vài chuyện sắp xảy ra, ngài không thuộc về ‘nơi này’, cũng không thuộc về bất cứ thời không nào của ‘nơi này’. Ngài có liên kết với ‘nơi này’, nhưng cũng có thể thoát ra khỏi ‘đây’.”
Khóe môi hắn khẽ cong lên: “Có lẽ ngài không hiểu tôi đang nói gì do còn có chút bí mật, cho dù thầy không hiểu rõ thì cũng không sao——”
Đang nói thì hắn như có cảm giác, ngước đôi mắt xanh lam lên nhìn ra ngoài cửa sổ, mà Hoắc Vô Linh và Herinos cũng cảm giác được, đi đến bên cửa sổ nhìn ra cảnh tượng bên ngoài.
“Rắc… Rắc…”
Mới ban đầu là vách tường và sàn nhà vỡ nát, theo đó một tiếng động lớn vang lên, biệt thự ầm ầm sụp đổ, Leigh đưa tay điều động một lớp nguyên tố bóng tối tạo thành mấy quả cầu bảo vệ, đưa mọi người trong biệt thự vào từng quả cầu cản lại đống đổ nát rơi xuống, nhẹ nhàng lơ lửng giữa không trung.
Kỷ Ninh đứng không vững được Herinos đỡ lấy, đợi khi cậu thấy được cảnh tượng trên mặt đất thì không khỏi biến sắc, hệt như vừa mới trải qua trận động đất kinh khủng, toàn bộ biệt thự và nhà cao tầng đều biến thành đống đổ nát.
Mặt đất nứt ra một khe hở lớn tối đen, tàn nhẫn cắn nuốt toàn bộ kiến trúc, nước từ sông và biển dâng lên thành cơn sóng thần đổ ập lên đất liền, cuốn trôi đống tàn tích không còn một mống, toàn bộ “Ầm ầm” rơi vào cái kẽ hở đen vô tận kia.
Không chỉ làmặt đất mà ngay cả bầu trời trên đầu bọn họ cũng bị vỡ vụn hệt như mặt kính, bị chia nhỏ thành vô số mảnh vụn như kính vạn hoa, chia thành từng mảng lớn, mà mỗi mảng lại chiếu ra những hình ảnh khác nhau.
Trong cung điện đang chìm vào bóng tối trên dãy núi, ma quân tóc bạc Ứng Thiên Thu đang ngồi bên bàn đọc sách, hắn bỗng nhiên như cảm ứng được cái gì đó, ngước tầm mắt nhìn về hướng này.
Bên bờ biển mênh mông, trên cây cầy dài dằng dặc, mấy chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng lại giữa cầu, trong tiếng gào thét của sóng biển, Tần Như Vọng đang cầm kiếm tĩnh tọa chợt mở mắt ra.
Trong phim trường của một tinh cầu xa xôi nào đó, hình chiếu thực tế ảo chiếu ra khung cảnh buổi dạ tiệc long trọng xa hoa, y hương tấn ảnh*, đèn đuốc sáng trưng, Cố Sâm đang đóng phim bưng ly rượu nở nụ cười tao nhã, thấp giọng nói chuyện với nữ chính thì động tác đột nhiên khựng lại, ý cười phai nhạt đi.
*Y hương tấn ảnh: là một thành ngữ miêu tả vẻ đẹp lộng lẫy của phục sức trên người, thường thấy trong những bữa tiệc xa hoa
Trong tinh không mênh mông, Phó Khinh Hàn đang đánh nhau với hình chiếu của Leigh, đang dùng linh cơ để lách đi thì thân ảnh đột nhiên dừng lại.
Tất cả như là lớp ngụy trang của ảo giác đang dần rút đi màu sắc, vô tình bong ra, để lộ bóng tối chân thật.
Nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này của trời đất, Kỷ Ninh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Hoắc Vô Linh và Herinos nhíu mày, cách quả cầu bảo vệ nhìn về phía Leigh, hỏi: “Do ngươi làm?”
“Không phải.”
Leigh lắc đầu, bảo đáp: “Là người đàn ông vừa nãy, hình như tên là Vân Uyên thì phải? Lúc nãy không phải là chân thân của hắn, chỉ là một ảo ảnh, còn hắn thì đang ở trong một không gian kỳ quái, mà bây giờ hắn đã xé nát mảnh không gian kia, sắp đến đây rồi, mà chính ta cũng đang đợi hắn.”
Đây là Vân Uyên xé rách không gian tạo thành sao? Những việc Leigh làm chẳng lẽ là để Vân Uyên xé rách hư không? Nhưng rốt cuộc mục đích của hắn là gì?
Kỷ Ninh càng lúc không hiểu nổi, đồng thời cậu cảm thấy vô cùng bất an, nhưng cậu biết đây không còn là cảnh tượng do hoàn cảnh bình thường gây ra nữa. Trong tình trạng các vũ trụ hỗn loạn, cậu không biết những việc này cuối cùng sẽ mang đến hậu quả như thế nào.
Cậu đang đinh liên lạc với hệ thống “Tương lai” thì Leigh đột nhiên chỉ lên bầu trời đang tan vỡ, gọi Kỷ Ninh: “Thầy nhìn xem, đó là cái gì?”
Kỷ Ninh vô thức ngẩng đầu nhìn lên, nhưng trong nháy mắt con ngươi lập tức rụt lại, biểu cảm đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt.
Ngay chính giữa không trung vụn vỡ, cảnh tượng hiện ra lại có liên quan tới cậu. Chỉ thấy cậu nằm trên bàn phẫu thuật, rơi vào hôn mê, xung quanh là các máy móc duy trì sự sống cho cậu, trên đầu cậu cũng kết nối với máy móc đặc biệt gì đó, các bác sĩ mặc đồ phẫu thuật đang ngồi bên cạnh, điều khiển những dụng cụ phẫu thuật tinh xảo tiến hành phẫu thuật cho cậu, trên lưỡi dao sắc bén còn dính một chút máu.
Đây là… Cái gì? Vì sao cậu lại hoàn toàn không có ấn tượng?
Trong khoảnh khắc này, suýt chút nữa Kỷ Ninh đã ngừng thở, cậu lảo đảo muốn ngã đứng trong quả cầu bảo vệ. Nhưng giây tiếp theo, một bàn tay bỗng nhiên vươn ra từ phía sau cậu, đầu ngón tay có chút lạnh lẽo che đi đôi mắt, tầm mắt cậu rơi vào bóng tối.
“Đừng nhìn.”
Trước khi rơi vào hôn mê, Kỷ Ninh nghe thấy giọng nói lạnh lẽo quen thuộc kia, là cộng sự của cậu, hệ thống “Tương Lai”.
Leigh đứng trong quả cầu bảo vệ khác đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy được người đứng phía sau Kỷ Ninh, đang ôm lấy cậu, hắn chợt nở nụ cười kỳ dị, chậm rãi nói.
“Cuối cùng ngươi cũng xuất hiện.”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Chương 90
Chương 90