Edit by Tô
Beta by Tô
______________________________
Nước mưa dày đặc từ trên trời không ngừng rơi xuống, bị gió thổi vào mặt làm khó mà hô hấp, Kỷ Ninh bị Ứng Thiên Thu hôn thật sâu, dưỡng khí trong lồng ng.ực nhanh chóng cạn kiệt, cảm thấy ngột ngạt khó thở, cả người như nhũn ra run rẩy cũng trở nên rõ rệt.
Suy nghĩ của Kỷ Ninh giờ phút này gần như đình trệ, cậu không thể tin được chuyện đã xảy ra, thậm chí quên cả giãy giụa.
Ứng Thiên Thu vậy mà lại hôn cậu, không hề có chút dấu hiệu nào… Chẳng lẽ cậu ấy thích mình? Nhưng trước đó có biệu hiện gì không, sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào?
Mà đây cũng không phải là lần đầu tiên trong hôm nay, đàn anh Phó Khinh Hàn cũng hôn cậu, đàn em lại thẳng thừng tỏ tình, rốt cuộc hôm nay là ngày gì vậy, tại sao cậu lại liên tiếp bị những người cùng giới đối xử như vậy?
Nếu không phải Kỷ Ninh hiểu tính tình bọn họ thì có lẽ cậu đã nghi ngờ đây là trò đùa cố tình nhằm vào cậu rồi. Nhưng dù vậy, thái độ và hành động hiện tại của Ứng Thiên Thu cũng rất khác thường, khác với sự lạnh lùng nhẫn nhịn ngày thường, hắn hôn rất sâu, gần như là muốn phơi bày mọi cảm xúc trong lòng ra.
“…”
Không biết qua bao lâu, Ứng Thiên Thu thoáng dãn khoảng cách ra, giơ tay xoa gương mặt cậu, lẳng lặng ngắm nhìn.
Mưa vẫn nặng hạt, ánh đèn đường mờ tối, Kỷ Ninh không ngừng th.ở dốc, tầm mắt có chút mơ hồ, khó nhìn thấy được biểu cảm trên gương mặt Ứng Thiên Thu, nhưng lại có thể nhìn thấy rõ mồn một đôi mắt sâu lắng kia.
Ánh mắt của hắn khiến Kỷ Ninh đột nhiên nghĩ đến Phó Khinh Hàn và Arques, cảm giác bọn họ mang đến cho cậu vô cùng giống nhau. Không rõ vì sao, cậu chẳng thấy bài xích hay là tức giận đối với nụ hôn này, mà ngược lại trở nên bối rối, cho đến khi Ứng Thiên Thu lùi về sau, cậu lại theo phản xạ bắt lấy tay áo của hắn.
Nhưng loại hành vi này giống như là đáp lại Ứng Thiên Thu, Kỷ Ninh rất nhanh ý thức được điều đó liền ngượng ngùng buông tay ra thì bị Ứng Thiên Thu nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay.
“Rất xin lỗi, tôi sai rồi.”
“Nhưng mà… Tôi thực sự đã luôn thích cậu.”
“Tôi không cần cậu trả lời, tôi chỉ là muốn nói cho cậu biết, chỉ như thế mà thôi.”
“…”
Kỷ Ninh khó chịu trong lòng, nhưng chẳng biết phải nói gì, nước mưa không ngừng đập vào mặt, Ứng Thiên Thu thấy vậy liền giúp cậu lau nước mưa, nói: “Về thôi.”
Có lẽ bởi vì mưa lớn nên cơ thể Kỷ Ninh rất lạnh, cũng khó mà suy nghĩ được gì, nhưng trong lòng cậu lại vô cùng bồn chồn bất an, trái ngược hoàn toàn với sự lạnh lẽo trên người. Cậu có chút mơ màng ngơ ngác nhặt dù rơi dưới đất lên, đi theo sau Ứng Thiên Thu, trở về với cả người ướt sũng.
Lúc này Tần Như Vọng và Hoắc Vô Linh đều đã về, thấy dáng vẻ chật vật của hai người Tần Như Vọng tỏ ra hơi ngạc nhiên rồi đi bật nước nóng cho họ. Còn Hoắc Vô Linh ngồi ở trên bậc thang giường tầng, nhàm chán lắc lắc một chân, một tay chống cằm, ở trên cao im lặng nhìn xuống bọn họ.
Phòng ký túc xá có phòng vệ sinh riêng, bên trong bao gồm phòng tắm, Kỷ Ninh đi vào trước dùng nước nóng xối sơ qua, rất nhanh đã đi ra để cho Ứng Thiên Thu đi vào xối đi nước mưa trên người, nhưng lúc lau tóc đi ra thì nghe được giọng của Hoắc Vô Linh.
“Ngay cả ngươi cũng chấp nhận?”
Cậu đi đến cửa nhà tắm, mở ra một khe hở thì thấy được Hoắc Vô Linh đã đi xuống, khoanh tay dựa vào trụ giường mỉm cười nhìn về phía Ứng Thiên Thu, nhưng trong nụ cười ấy lại mang hàm ý châm chọc.
“Ngươi tình nguyện hy sinh thân mình để tác thành cho người khác?” Hoắc Vô Linh nói: “Nhưng tôi thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ chấp nhận. Tôi chỉ là chính tôi.”
Nói xong hắn bỏ ra ngoài, không biết muốn đi đâu, Kỷ Ninh trốn trong nhà vệ sinh một lúc để tránh đụng mặt hắn. Nhưng Hoắc Vô Linh cũng không nhìn về phía này, hắn đi thẳng ra ngoài, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.
“Tôi tắm xong rồi, tới cậu tắm kìa Thiên Thu.”
Kỷ Ninh cảm thấy lời nói của Hoắc Vô Linh có chút kỳ lạ, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, mở cửa phòng vệ sinh ra, gật đầu với Ứng Thiên Thu một cái, bởi vì chuyện vừa rồi mà vẻ mặt vẫn có chút mất tự nhiên.
Ứng Thiên Thu đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày, vẫn vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với sự mất tự nhiên của Kỷ Ninh, lúc đi ngang qua người Kỷ Ninh hắn giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa tóc cậu.
“Ken két.”
Cửa đóng lại, Ứng Thiên Thu c.ởi quần áo ướt sũng, đứng dưới vòi sen tắm rửa, nghĩ đến lời châm chọc mới vừa rồi của Hoắc Vô Linh, hắn nhếch môi cười nhạt, cuối cùng chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Lúc ban đầu hắn cũng giống như Hoắc Vô Linh, không muốn thừa nhận cái thân phận “Giang Triệt” này, nhưng sau đó hai ký ức lần lượt dung hợp, hắn mơ hồ cảm thấy tâm tình của mình đang xảy ra thay đổi, cảm thấy bản thân quả thực thiếu đi thứ gì đó.
Nếu như mỗi một người trong bọn họ đều đại diện cho một phần của Giang Triệt, thì có lẽ hắn đại diện cho quãng thời gian tươi đẹp nhất của bọn họ, là tình yêu nồng nàn và mãnh liệt nhất Giang Triệt dành cho Kỷ Ninh.
Cho nên khoảng thời gian hắn ở bên Tiểu Tiểu lại ngọt ngào và hạnh phúc đến thế, mà ngọt ngào bao nhiêu thì sau này mất đi lại càng đau đớn bấy nhiêu.
Điều hắn muốn không chỉ là những thứ này, mà là muốn có được toàn bộ tình yêu một cách trọn vẹn hơn, mặc kệ là tình yêu mới chớm nở, hay là vùng vẫy và thống khổ, vui sướng và đau đớn, tức giận và ghen tị… Toàn bộ những cảm xúc này, chỉ khi hội tụ toàn bộ lại với nhau mới là tình yêu trọn vẹn.
Ứng Thiên Thu mở mắt ra, tắm rửa sạch sẽ, tắt vòi sen, lau người mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn bóng lưng Kỷ Ninh đang ngồi trước bàn học, vẻ mặt hắn dịu xuống, lộ ra ý cười.
Hy vọng một ngày nào đó, Tiểu Tiểu của hắn có thể yêu con người của hắn.
Buổi tối này nói chung cũng bình yên, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Kỷ Ninh tiếp tục sửa luận văn, rồi lại bận rộn việc của CLB kịch, cho đến lúc đi ngủ cũng không trao đổi với các bạn cùng phòng, bầu không khí vô cùng yên lặng.
Nhưng trên thực tế trong lòng Kỷ Ninh đang rối bời, cậu suy nghĩ về chuyện xảy ra từ sáng đến giờ, thỉnh thoảng liếc nhìn điện thoại một cái, rồi lâu lâu lén nhìn Ứng Thiên Thu, vài đôi lần chạm mắt với Ứng Thiên Thu lại lúng túng dời tầm mắt, thầm nghĩ mình thật đúng là mặt dày.
Cuối cùng cũng chịu đựng đến lúc tắt đèn, trong bóng tối Kỷ Ninh nằm trên giường, suy nghĩ một hồi nên xử lý những lời tỏ tình đó như thế nào, rồi lại nghĩ tại sao Hoắc Vô Linh vẫn còn chưa chịu về, vô tình ngủ lúc nào không hay, đến khi tỉnh dậy mở mắt chính là lúc tiếng chuông điện thoại reo.
Kỷ Ninh lần mò tắt chuông báo thức, chậm rãi ngồi dậy, từ từ mở mắt ra, nhưng suýt chút nữa đã hét toáng lên—— Vừa mới ngủ dậy mở mắt ra nhìn thấy đầu giường mình có một bóng người lặng lẽ ngồi đó thì dù có là ai nhất định cũng sẽ hãi hùng.
“Ông làm cái trò gì đấy?”
Kỷ Ninh nhất thời đã quên mất chuyện chiến tranh lạnh, chưa hoàn hồn hỏi Hoắc Vô Linh. Cậu vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Hoắc Vô Linh ngồi ở trên bậc cầu thang, giống hệt như một hồn ma vậy, lẳng lặng ngồi nhìn cậu, không biết đã ngồi ở đó bao lâu.
“Thì tôi đang nhìn em…”
Hoắc Vô Linh nghẹo đầu, gương mặt xinh đẹp đa tình đầy ý cười, giọng điệu cũng nhẹ nhàng trìu mến, nhưng lời hắn nói lại khiến Kỷ Ninh tỉnh ngủ ngay tức khắc.
“Rốt cuộc em còn muốn bọn họ thích em đến mức nào đây, Ninh Ninh?”
Hoắc Vô Linh biết chuyện Thiên Thu tỏ tình với cậu rồi?
Đây là phản ứng đầu tiên của Kỷ Ninh, cậu có chút lo lắng liếc mắt nhìn xuống bên dưới, nhưng Ứng Thiên Thu và Tần Như Vọng đều không có ở ký túc xá. Cậu hiểu Ứng Thiên Thu, không có khả năng hắn chủ động tiết lộ loại chuyện này cho người khác, cho nên có lẽ Hoắc Vô Linh không phải ám chỉ chuyện này.
“Chẳng biết ông đang nói gì.” Kỷ Ninh lập tức chối bỏ, ngồi ở thành giường dùng mũi chân đá nhẹ Hoắc Vô Linh: “Đứng lên cho tôi đi xuống.”
Hoắc Vô Linh lại bắt được cổ chân cậu, lại một lần nữa đẩy cậu ngã nằm xuống giường. Ngay lúc Kỷ Ninh nổi giận muốn đứng dậy, thì hắn lại thuận thế đè cậu dưới thân, tuy là đang cười, nhưng ánh mắt lại tối đen mịt mù, chỉ nhìn Kỷ Ninh mà không nói một lời.
“Hoắc Vô Linh!”
Kỷ Ninh bị ép đến không thể động đậy, tức giận gọi thẳng họ tên Hoắc Vũ Linh: “Rốt cuộc ông muốn cái gì? Chẳng lẽ ông còn muốn đánh tôi?”
“Muốn hôn em.” Hoắc Vô Linh nhìn thẳng cậu, nói.
“Cái gì cơ?” Kỷ Ninh nghĩ rằng mình nghe nhầm, hỏi lại.
“Nhưng mà không được…”
Hoắc Vô Linh không trả lời cậu nữa mà chỉ lẩm bẩm một câu như vậy, sau đó hắn đứng dậy chỉnh lại cổ áo ngủ, loạng choạng bước xuống giường Kỷ Ninh, cầm lấy khăn tắm đi vào nhà vệ sinh. Hành động từ đầu tới cuối đều kỳ quái như vậy, ở trong mắt Kỷ Ninh hoàn toàn không có logic chút nào.
“Bị gì vậy trời?”
Kỷ Ninh cũng nhỏ giọng làu bàu một câu, bực bội xuống giường, hành vi của Hoắc Vô Linh quá khó hiểu, cậu cũng không biết bây giờ bọn họ có còn tính là đang chiến tranh lạnh hay không, nhưng trước khi Hoắc Vô Linh nói xin lỗi thì cậu nhất định sẽ không tha thứ.
Nhưng mà nghĩ đến một lát nữa sẽ cùng anh Auzers ra ngoài xem phim thì tâm trạng của Kỷ Ninh ngay lập tức tốt lên rất nhiều. Trong lúc chờ đợi Hoắc Vô Linh vệ sinh cá nhân, cậu dùng điện thoại liên lạc với Auzers, đồng thời thấy mấy tin nhắn do Ứng Thiên Thu gửi đến.
Trong tin nhắn Ứng Thiên Thu nói rằng đột nhiên hắn có việc gấp phải về nhà, không thể đến lớp buổi chiều nên muốn nhờ Kỷ Ninh xin nghỉ giúp hắn.
Hôm nay vừa hay là thứ sáu, cuối tuần bọn họ không có lớp, đoán chừng Ứng Thiên Thu quay lại cũng phải đến tuần sau. Kỷ Ninh trả lời được, lại còn hơi xoắn xuýt có nên nhắc lại chuyện tối qua không, nhưng Ứng Thiên Thu không nói gì trong tin nhắn, Kỷ Ninh do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng không nhắc tới.
Đến giờ hẹn Auzers, Kỷ Ninh sửa sang đi xuống lầu, lúc cậu đi xuống Auzers đã đợi sẵn chờ cậu.
Auzers đứng dưới lầu, hắn xuất thân từ trường quân đội, dáng người cao ráo rắn rỏi, chiếc áo khoác đen phẳng phiu càng làm nổi bật khí chất và vẻ đẹp xuất chúng của hắn. Gương mặt điển trai, mái tóc vàng rực đặc biệt thu hút ánh nhìn, cũng khiến vừa xuống lầu đã ngay lập tức nhìn thấy hắn.
“Anh ơi!”
Kỷ Ninh nhanh chóng chạy đến trước Auzers. Nghe thấy âm thanh của cậu, Auzers tựa hồ hơi giật mình, mở miệng nói: “Gọi lại lần nữa đi.”
“?” Kỷ Ninh chớp mắt, nghe lời gọi: “Anh ơi… Sao vậy?”
Auzers lắc đầu, cong môi nói: “Hôm nay gọi anh là ‘Anh hai’ đi, anh thích em gọi như vậy.”
Kỷ Ninh có chút chống cự, trong đầu nghĩ cậu đã lớn từng này rồi mà còn một tiếng “anh hai” hai tiếng “anh hai” thật sự quá buồn nôn. Nhưng mà hôm nay anh cậu chủ xị, cậu chỉ là đứa ăn chực, dĩ nhiên phải nghe theo lời đại gia rồi, vì vậy gọi: “Dạ được, anh hai.”
*Chỗ này là KN chỉ gọi ca thôi, Auzers đòi gọi ca ca, kiểu nó sẽ hơi nhõng nhẽo 1 xíu ấy =))))))))
“Ngoan.”
Auzers vô cùng dịu dàng xoa tóc cậu, cả hai cùng nhau đi ra ngoài khuôn viên trường, tuy rằng Auzers lái xe đến, nhưng mà ra khỏi trường chính là khu phố thương mại, có một trung tâm thương mại tổng hợp lớn, bên trong có rạp chiếu phim nên không cần lái xe đi chỗ khác.
Bọn họ đi tới rạp chiếu phim, Auzers hỏi cậu muốn xem bộ phim nào, Kỷ Ninh đã tính toán sẵn trong lòng, cười bảo: “Em muốn xem bộ 《 Ngày sau trùng phùng 》, chính là bộ phim Cố Sâm thủ vai chính đó, em cực kỳ thích anh ấy, đương nhiên là muốn… Anh hai?”
Giọng Kỷ Ninh nhỏ dần, bỗng có chút bất an, bởi vì cậu nhìn thấy sắc mặt Auzers xấu đi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Bỏ Rơi Mười Vị Nam Chính, Tôi Chạy Trốn Thất Bại
Chương 98
Chương 98