Editor: Kẹo Mặn Chát
Sau bữa ăn, Mộc Cát Sinh rửa bát đến tận nửa đêm.
"Tôi quyết định rồi, sau này tôi sẽ không gọi hắn là thầy thuốc nhỏ nữa." Mộc Cát Sinh vẩy tay cho khô nước, nhảy lên mái hiên, ném cho Tùng Vấn Đồng một bầu rượu, "Tôi sẽ gọi hắn là Tam Cửu Thiên."
Tùng Vấn Đồng đưa tay bắt lấy, "Cậu lại có suy nghĩ củ chuối gì thế hả?"
"Ông xem, hắn lạnh lùng chỉ có một mình, chưa từng thấy hắn nở nụ cười, giống hệt như bị tuyết phủ kín mặt rồi đó, này chẳng phải là Tam Cửu Thiên* thì là gì." Mộc Cát Sinh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ai mà phải đứng bên cạnh hắn vào mùa hè, thì khẳng định có thể giải nhiệt làm mát."
(*Tam Cửu Thiên: ngày Tam Cửu, là ngày lạnh nhất trong năm.)
Đây là sự thật, vẻ lạnh lùng của Sài Thúc Tân toát ra từ đầu đến chân, có thể là do được gia giáo rất tốt, nên cũng không khiến cho người khác cảm thấy bị xúc phạm, nhưng quả thật trông rất lễ phép mà lại xa cách, mặt mày lạnh lùng.
"Cậu bớt gây phiền toái cho người ta đi." Tùng Vấn Đồng nói: "Dược gia là nhà thế tục nhất trong bảy nhà, hắn làm gia chủ rất bận rộn, cũng chỉ có cậu ngày ngày ăn no phè phỡn xong đi gây thêm loạn."
"Tôi mới gặp hắn được ba lần thôi đấy? Sao lại thành gây thêm loạn rồi? "Mộc Cát Sinh nhướng mày, "Mà tôi nghe nói từ chỗ lão Tam là, năm đó khi ông vừa mới được sư phụ nhận nuôi, đã đánh nhau với hắn không ít lần, nghe đâu còn bị đánh rụng răng sữa."
"Đệch bà nó chứ, sao cậu không nói đến chuyện tôi đánh hắn nằm nửa tháng không xuống được giường?" Tùng Vấn Đồng uống một ngụm rượu lớn, "Khi đó mẹ tôi vừa mới mất, tôi cực kỳ phiền muộn, chưa có ai trong Ngân Hạnh thư trai này mà tôi chưa từng đánh cùng đâu."
Mẹ của Tùng Vấn Đồng là Mặc Tử đời trước, là một người sống theo cảm tính có ân báo ân có oán trả oán.
Năm đó trong thời gian hành tẩu giang hồ bà đã yêu hoa khôi của Quan Sơn Nguyệt, nhưng người trong lòng bà lại hồng nhan bạc mệnh.
Mộc Cát Sinh từng nghe sư phụ kể, hồi đó hoa khôi qua đời, Mặc Tử đời trước đã cầm đao xông vào Phong Đô, giẫm lên bàn xử án trên công đường Âm Ty muốn phán quan thả người ra, quậy một trận khiến cho toàn bộ trên dưới Minh phủ đều không được bình yên.
Cha của Ô Tử Hư đi khuyên can, kết quả bị ăn một cước đá về dương gian.
Sau nhiều phương án hòa giải, cuối cùng cũng tìm được một biện pháp, Âm Ty đặc cách cho hoa khôi ở lại đầu cầu Nại Hà năm năm, mà Mặc Tử đời trước thì phải để lại con cháu đời sau, kế thừa dòng dõi Mặc gia.
Đợi đến khi tân Mặc Tử được năm tuổi, hai người có thể cùng nhau đầu thai, nên duyên kiếp sau.
"Năm năm tuổi tôi đi tiễn bà ấy, trông thấy vợ của bà ấy ngồi ở đầu cầu đàn tỳ bà." Tùng Vấn Đồng nói: "Lúc đó, bà ấy ném dao, xách váy chạy tới, cả cầu Nại Hà đều đang dõi mắt nhìn hai người họ."
"Mới đầu tôi rất xem thường mẹ tôi, cảm thấy bà ấy không có trách nhiệm, vì một người phụ nữ mà muốn sống muốn chết." Tùng Vấn Đồng gãi gãi đầu, "Nhưng ngày ấy tôi ôm đao đứng đó, tôi cũng nhìn ngây ngẩn cả người, cảm thấy có thể cưới người đẹp như vậy về nhà, quả không hổ là mẹ tôi."
"Quả nhiên là bác gái, quả nhiên là ông." Mộc Cát Sinh nghe xong phụt cười: "Tôi nghe đại sư huynh nói, khi ông mới tới thư trai, mỗi ngày đều tìm mọi người đánh nhau, còn cầm đao bổ bàn đọc sách làm củi đốt."
Trước khi Mặc Tử đời trước qua đời đã giao phó Tùng Vấn Đồng cho Ngân Hạnh trai chủ chăm sóc.
Huyết mạch của Mặc gia mỏng manh, gia phong kỳ dị, xưa nay không sở hữu bất kỳ gia sản nào cả, chỉ có một thanh đao Thỉ Hồng được truyền từ đời này sang đời khác.
"Khi đó tôi quá ầm ĩ, đại ca thật sự không có cách nào khác, bèn nhờ Sài Thúc Tân bỏ thuốc tôi, nhưng hắn cho không đủ lượng, bị tôi phát hiện, rồi hai chúng tôi đánh một trận.
Sau đó, tiên sinh thu đao của tôi, bảo tôi học cho kỹ những thứ gì gì đó mà mẹ tôi để lại, rồi đến tìm người để lấy lại đao."
"Kết quả là lúc tôi mười tuổi đến thư trai, ông đã cầm đao giết heo rồi." Mộc Cát Sinh cười nói: "Được đấy lão Nhị, năm đó ông mới mười hai nhỉ? Bảy năm đi học đã có thành tựu, sao làm được vậy?"
"Là tiên sinh dạy tốt."
"Sư phụ là Thiên Toán Tử, dạy thứ Mặc gia như ông kiểu gì?"
"Tiên sinh đưa cho tôi một phong thư, bảo tôi đi một chuyến đến Bồng Lai.
Kiếm Các ở Bồng Lai có một bậc thầy đúc kiếm, được tiền bối chỉ bảo nên tôi học rất nhanh."
"Ông còn từng đến Bồng Lai rồi há?" Mộc Cát Sinh bắt đầu hứng thú, "Thế nào, chơi vui không?"
"Quá nhiều quy củ, có lần tôi giết một con bạch hạc rồi nướng ăn, sau đó một đống đồng tử đuổi đánh tôi." Tùng Vấn Đồng nhớ tới một chuyện, "Ngày mai có khách đến thăm thư trai, hình như là đến từ Bồng Lai."
"Chuyện này có gì mà ngạc nhiên, khách của sư phụ có đủ loại người." Mộc Cát Sinh trở mình nằm trên nóc nhà, lười biếng nói: "Mai ông phải xuống núi đúng không? Nói không chừng người tới lại là người quen cũ, không gặp à?"
"Không có hứng thú, đám tu sĩ kia đều là một lũ rắc rối, gặp mặt lại bắt tôi đền hạc cho bọn họ."
"Có con hạc thôi mà, đền thì đền thôi."
"Linh hạc ba trăm năm tuổi, cậu bảo tôi lấy đâu ra để đền? Tôi cố lắm cũng chỉ có thể đền cho họ một con ngỗng ba tháng."
"...Vậy thì ông cứ xuống núi trốn nợ đi."
Ngày hôm sau Mộc Cát Sinh theo thường lệ ngủ đến khi mặt trời lên cao, ngáp dài ngáp ngắn đi ngang qua thủy tạ, bỗng nhiên sửng sốt, "Sư phụ? Không phải hôm nay người có khách sao?"
Ngân Hạnh trai chủ ngồi ở bờ nước, đang dán một cây dù, "Vấn Đồng nói cho con biết à?"
"Vâng, cậu ta bận đi trốn nợ rồi, từ nửa đêm hôm qua đã vội vàng xuống núi." Mộc Cát Sinh tiến lên chắp tay thỉnh an, "Người đang làm ô sao? Gần đây trời sắp mưa ạ?"
"Sắp lập đông rồi, buổi tối sẽ có tuyết rơi." Ngân Hạnh trai chủ nói: "Ô này không tránh mưa, mà để tránh tuyết."
"Tránh tuyết không tránh mưa." Mộc Cát Sinh vui vẻ, "Sư phụ phong nhã thật đấy."
"Học đòi mà thôi."
"Là con nói sai." Mộc Cát Sinh vỗ đầu một cái, "Sư phụ không phải phong nhã, là phong cốt* —— Nhà thơ lần trước tới đã nói thế nào nhỉ? Áo trắng bên bờ lạch nước, phong cốt khí khái ánh thước cửa song."
(*风雅 phong nhã: Cái gì có một vẻ văn chương thanh tao thì gọi là phong nhã.
MCS đang khen sư phụ chỉ làm ô rồi nói một câu cũng mang vẻ văn chương "tị tuyết bất tị vũ"(tránh tuyết không tránh mưa).
Câu trả lời gốc của sư phụ là 附庸罢了, từ 附庸 (phụ thuộc,.v..) kết hợp với từ 风雅 trong câu của MCS sẽ được một cụm 附庸风雅 /fù yōng fēng yǎ/ có nghĩa là học đòi văn vẻ, ra vẻ trưởng giả, học đòi phong nhã.
*风骨phong cốt: 1.
khí khái; khí phách; cứng rắn; cương nghị.
2.
cốt cách rắn rỏi; phong cách lành mạnh (trong thi, văn, thư, hoạ))
"Ta biết hôm nay con sẽ tới Quan Sơn Nguyệt, đây là đang lấy sư phụ để luyện miệng trước sao?" Ngân Hạnh trai chủ có chút buồn cười nhìn y, "Hay là lại không có tiền? Tìm đại sư huynh con mà xin."
"Đại sư huynh đã để lại tiền cho con từ trước rồi." Mộc Cát Sinh móc ra một túi tiền, "Ở chỗ cũ, con tìm phát là thấy."
"Ly ở chính nam? Nó lại để tiền cho con dưới đáy lò bếp à?"
Mộc Cát Sinh dừng động tác, "Sư phụ, sao người biết?"
Quẻ Ly là quẻ tượng mà Lâm Quyến Sinh thích nhất.
Ly có nghĩa là hỏa, trong lửa có hỏa, trong ánh sáng có quang minh.
"Ly là lửa, lòng người cũng là lửa.
Ly soi sáng, lòng người cũng được soi sáng." Ngân Hạnh trai chủ thuận miệng nói: "Cho tiền tiêu vặt cũng không quên dẫn dắt từng bước thuyết giảng đạo lý, sư huynh con còn dụng tâm hơn người sư phụ như ta."
(*Quẻ Thuần Ly, đồ hình |:||:| còn gọi là quẻ Ly (離 li2), là quẻ thứ 30 trong Kinh Dịch.
Ý nghĩa quẻ THUẦN LY: Lệ dã.
Sáng chói.
Sáng sủa, trống trải, trống trơn, tỏa ra, bám vào, phụ bám, phô trương ra ngoài.
Khi dự báo, gặp quẻ này, cho biết đang ở thực trạng cần trầm tĩnh và khiêm nhường, có đức tin thì sẽ thành công xuất sắc và thắng lợi.)
"Đâu có đâu có." Mộc Cát Sinh miệng lưỡi trơn tru, "Nào có thể sánh với tài hoa và học thức của sư phụ được."
"Tài ăn nói cũng là bản lĩnh được truyền lại của nhất mạch Thiên Toán, ta chưa từng dạy con, mà con lại lĩnh hội được tinh túy." Ngân Hạnh trai chủ vung nắm thức ăn cá trong tay xuống nước, rồi đưa cho Mộc Cát Sinh một cái bát, "Nếu con đã học được, không bằng đi phát huy truyền thống đi."
"Dạ?"
"Chiếc bát này là di vật của đời trước, không được để rơi vỡ." Ngân Hạnh trai chủ nói: "Hôm nay con cầm nó xuống núi, bày sạp bói toán, khi nào tiền đổ đầy bát thì hãy trở về."
Mộc Cát Sinh: "..."
"Đừng sợ, các đời trước có thể cầm chiếc bát này đi khắp hang cùng gõ hẹp, đều dựa vào miệng lưỡi điêu luyện đấy." Ngân Hạnh trai chủ thong thả nói: "Không tính ra được thì lừa gạt."
Quan Sơn Nguyệt là nhà hát nổi danh nhất trong thành, trước cửa có dán một đôi câu đối mạ vàng — Nguyệt tại Quan Sơn, đều là người chung lối.
Tình cờ gặp gỡ, đều là khách đêm xuân.
Bên ngoài tòa nhà là một tiệm hoa, một tiệm sườn xám và một tiệm giày, hỗ trợ cho toàn bộ chuỗi công nghiệp trong con phố.
Trên tầng cao nhất có một phòng riêng, là phòng Thiên Tự có giá đắt nhất, rất ít khi tiếp khách, nhưng hôm nay lại ngồi chật kín người, "Thập Tam Thái Bảo*, ta ù rồi!" Người phụ nữ trang điểm nhạt mỉm cười vỗ tay, "Tiểu Đồng nhi, bỏ tiền ra đây nào!"
(*Thập Tam Thái Bảo: ù khi đủ 13 quân nhất, cửu, tài phao (13 phán))
Ngay giữa phòng bày một bàn mạt chược, ngồi đầy xung quanh là ong ong bướm bướm, mặc cho ai nhìn cũng sẽ cho rằng đây là thiếu gia nhà giàu vung tiền như rác xa hoa phung phí, nhưng cuộc đối thoại của mọi người lại hoàn toàn khác biệt, "Dạo gần đây Tiểu Đồng nhi cao hơn nhiều rồi nha, có ăn cơm đúng giờ không?"
"Một bữa cũng không bỏ, dì Triệu yên tâm."
"Cây trâm mà Tiểu Đồng nhi tặng ta lần trước rất độc đáo, các cô ấy nhìn ngắm mê lắm, không biết là mua ở đâu vậy?"
"Con tự làm, nếu các cô cô thích, con lại làm thêm mấy cây nữa là được."
"Đồng Đồng có dùng kem dưỡng mới ra của cửa hàng son phấn không?"
"Dùng rồi ạ, nhưng ẩm quá, ngược lại rất thích hợp dùng trong mùa đông, chị Ba có thể mua dùng thử xem."
"Anh Đồng, anh thấy bộ móng tay mới làm của em thế nào?"
"Em dùng hoa văn quá sặc sỡ, lát nữa vẽ lại cho em một bộ mới."
"Chị nữa, còn có em..."
Tùng Vấn Đồng ngồi bên bàn mạt chược giữa một bụi hoa sắc, đối đáp trôi chảy, vẻ mặt đứng đắn không suồng sã.
An Bình từng nghe Mộc Cát Sinh nói, Tùng Vấn Đồng là người trời sinh may mắn cả đời, năm đó Mặc Tử đời trước thành thân với hoa khôi, tất cả mọi người trong Quan Sơn Nguyệt đều vui mừng, vẫn luôn nhớ đến duyên phận ngày ấy.
Sau đó Mặc Tử không biết chăm sóc đứa nhỏ, bị mọi người tranh cướp mang về nuôi, trước năm năm tuổi Tùng Vấn Đồng đều được chăm sóc lớn lên trong đống son phấn.
Hiện giờ đến Quan Sơn Nguyệt chẳng khác nào đi thăm người thân, cả phòng đầy ắp toàn là các chị em cô dì của hắn.
Từ khi sinh ra Tùng Vấn Đồng đã cực kỳ xinh đẹp, nghe nói ngày còn bé còn được quấn trong gấm vóc, coi như con gái mà nuôi dưỡng.
Giờ phút này, trong phòng còn có một ca cơ mặc sườn xám khoa tay ra hiệu về phía người hắn, "Nào qua xem giúp chị, xem hoa văn trên người chị này!"
Vậy mà Tùng Vấn Đồng lại không hề thấy phản cảm, xưa nay hắn luôn thẳng thắn bộc trực, cũng chẳng bao giờ ghét bỏ tướng mạo của mình.
Đối với các tri thức khác trong dân gian, Mặc gia đều xem qua một chút, nói đến trang điểm chăm sóc da cũng biết rất rõ, hắn không giống người may mắn cả đời, ngược lại giống bạn của phụ nữ hơn.
Chỉ có điều càng buồn cười chính là vị ngồi bên cạnh hắn.
Ô Tử Hư bị một đám người vây ở giữa, run rẩy đánh ra một quân bài, "Ù, ù rồi..."
"Ây yô, Ô thiếu gia thắng rồi sao?" Dì Triệu cười tủm tỉm vỗ tay, "Vừa khéo Tiểu Đồng nhi thua sạch ở chỗ ta, lấy tiền thắng, bù vào vừa đủ!"
"Thua sạch rồi." Tùng Vấn Đồng vươn tay về phía Ô Tử Hư, "Đưa tiền."
Ô Tử Hư đỏ bừng mặt, mượn cơ hội đưa tiền túm lấy Tùng Vấn Đồng, cố hết sức nói nhỏ: "Lão Nhị, anh muốn tiền thì có thể trực tiếp đến tìm tôi mà lấy! Anh đưa tôi đến nhà anh để làm gì?!"
"Sửa lại tật xấu của cậu, cái tật vừa nhìn thấy phụ nữ là sợ tới mức gần chết." Tùng Vấn Đồng vừa đếm tiền vừa nói: "Cậu quản lý sản nghiệp của Ô gia nhất định sẽ phải giao thiệp với phụ nữ.
Lần trước là ai được mời đi uống rượu có kỹ nữ hầu, xong kết quả là bị dọa khóc chạy về?"
An Bình: "..."
Cậu thật sự không ngờ được.
Bình thường Ô Tử Hư rất biết cách xử sự bình tĩnh hòa nhã, là người chững chạc nhất trong Ngân Hạnh thư trai.
Nếu bàn về khả năng ăn nói khéo léo, thì Ô Tử Hư có thể ngang hàng với Mộc Cát Sinh.
Thế nhưng Mộc Cát Sinh ngụy biện thành họa, mỗi khi mở miệng ra nói thường xuyên khiến người ta tức chết đi được, y có một đầu lưỡi có thể giết người.
Mà Ô Tử Hư lại dịu dàng khéo léo, từng bước lôi cuốn, giọng nói êm tai như nước suối chảy, làm cho người ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Chỉ là bây giờ thiếu niên có khuôn mặt đẹp tựa như ngọc đã đỏ thấu thành dưa hấu nấu chín, tao nhã lịch sự ngày thường đều bị cầm đi cho chó ăn rồi, hiện tại mang vẻ mặt không biết là tức giận hay gấp gáp, "Tôi không thể ở lại thêm nữa! Anh, anh, anh...!Chúng ta mau đi thôi!"
"Đi gì mà đi, còn chưa thua sạch tiền đâu." Tùng Vấn Đồng búng tay, nhận lấy một điếu thuốc, "Mà này cậu học được cách hút thuốc chưa?"
Ô Tử Hư có vẻ sắp phát điên rồi: "Anh tha cho tôi đi!"
Tùng Vấn Đồng không để ý tới cậu ta, ngậm lấy điếu thuốc tiếp tục đánh bài, "Chăm sóc lão Tam nhà tôi cho tốt, đừng để cậu ta rời bàn đánh bài."
Ở nơi này Ô Tử Hư khổ không thể tả, mà bên phía Mộc Cát Sinh lại thuận lợi như cá gặp nước.
Ngân Hạnh trai chủ lệnh cho y đi xem bói, vậy mà y lại không đi đầu cơ trục lợi, thành thật nghiêm túc bày sạp vỉa hè, vừa phơi nắng vừa mời chào.
Y chọn được một chỗ rất tốt, ngay trước miếu Nguyệt lão, quầy hàng bên cạnh là một cửa tiệm nhỏ bán hương nến đồ cúng, trước cửa treo đầy vòng tay nhân duyên đỏ thẫm.
Trông y khôi ngô tuấn tú, lại nói chuyện dí dỏm, chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều người tụ tập trước sạp hàng, "Cậu ơi, đây là quẻ xăm tôi vừa xin được từ trong miếu, cậu nhìn xem có thể giải được không?"
"Chúc mừng chị, là nhân duyên trời định.
Lần sau bà mối lại đến thì đừng ngần ngại, nên mở lòng đi xem một chút."
"Cậu có thể tính giúp tôi một quẻ bình an không? Sắp tới vị hôn phu của tôi phải đi xa..."
"Trong miếu có phù bình an, vô cùng linh nghiệm.
Chị có thể đi xin một tấm, nhớ mang theo bên người, có thể bảo đảm thuận lợi cả hành trình."
"Cậu cũng xem giúp tôi một chút..."
Đúng là một buổi làm ăn phát đạt, phần lớn khách ghé thăm là nữ, đều tính quẻ nhân duyên đào hoa.
Có một cô gái đỏ mặt tự hỏi lang quân như ý của mình sẽ như thế nào, chẳng biết Mộc Cát Sinh đã nhìn thấy gì, bật cười vỗ bàn, chỉ về phía trước, "Chị mau nhìn đi, người chồng tương lai của chị cũng sẽ đẹp trai như anh ấy!"
Đám người ào ào quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giữa đường có một thiếu niên đang đứng, tay xách theo rương thuốc, vẻ mặt lạnh lùng như tuyết, dung mạo đẹp như tranh vẽ —— đó chính là Sài Thúc Tân.
Hắn nghe thấy tiếng động phía bên này, hơi nghiêng người nhìn qua, cô gái xin quẻ lập tức đỏ mặt.
Mộc Cát Sinh chống cằm, cao giọng cười nói: "Thiếu gia đẹp trai thật đấy, có muốn tính một quẻ nhân duyên không?"
Sài Thúc Tân nhìn liếc y, sau đó không nói lời nào xoay người tiến vào căn nhà đối diện.
"Tiếc ghê, người đâu lại có tính khí không thích giao tiếp với người khác." Mộc Cát Sinh cũng không tức giận, cười tủm tỉm nhìn người trước mặt, "Chị yên tâm, chồng tương lai của chị tình cảm hơn anh ta nhiều."
Mộc Cát Sinh bày sạp đến tận lúc sắp chạng vạng tối, đám người dần dần tản đi, y cũng không vội vàng đóng sạp mà thảnh thơi ngồi tung tiền đồng.
Phía xa xa, mặt trời chiều ngả về tây, cổng nhà đối diện đường mở ra, vang lên tiếng kẽo kẹt.
Sài Thúc Tân nhìn thấy y, chợt dừng bước, "Cậu còn chưa đi sao?"
"Tôi đang chờ đơn làm ăn cuối cùng mà." Mộc Cát Sinh bày tiền trên bàn, "Tam Cửu Thiên, tính một quẻ không?"
Sài Thúc Tân khẽ nhíu mày, "Cậu gọi tôi là gì?"
"Ầy, dù sao tôi gọi anh là gì thì anh cũng đâu phản ứng lại tôi, cũng đừng để ý chuyện này.
Ơ, anh đừng đi!" Mộc Cát Sinh kéo tay áo đối phương, "Tính một quẻ thôi, tôi ở đây tính cả buổi chiều rồi, dù gì cũng giúp tôi kiếm tiền ăn cơm tối chứ."
"Buông tay."
"Tôi không buông." Mộc Cát Sinh trưng ra vẻ mặt anh làm gì được tôi, nếu anh dám đi thì tôi sẽ gào khóc om sòm ngay tại chỗ cho anh coi.
Hai người giằng co một lúc, Sài Thúc Tân mở miệng nói: "Vì sao cậu không thu tiền?"
"Tôi lười tính, nhìn tướng mạo là có thể bói quẻ hung cát, đúng được tám chín phần mười, nhưng không chính xác hoàn toàn." Mộc Cát Sinh nói: "Môn hạ Thiên Toán có quy củ, không cho phép đi bói toán, cũng không thể nhận tiền công —— Nhưng mà chẳng có người nào tuân thủ, vốn dĩ truyền thừa của chúng tôi không có nhiều người."
Sài Thúc Tân nhìn tiền Sơn Quỷ trên mặt bàn, im lặng một lát, nói: "Tính gì đây?"
"Kỳ lạ thật nha, đi xin quẻ mà còn hỏi thầy bói tính gì." Mộc Cát Sinh nghe vậy bèn nở nụ cười, "Không gặp biến cố lớn không cần cầu tai qua nạn khỏi, vậy thì tính vận số đi."
Nói xong y trở tay tung tiền, động tác của y rất tùy ý nhưng lại giống như đang vung tiền như rác.
Tiền đồng rơi leng keng trên mặt bàn, tạo thành một quẻ, Mộc Cát Sinh nhặt một đồng lên, cười nói:
"Gặp được hiền nhân, mây mù sẽ tan.
Đại cát."
Sắc mặt của Sài Thúc Tân vẫn không thay đổi, hắn lấy túi tiền ra bỏ vào trong bát, "Nói không rõ ràng."
"Đã nói rõ lắm rồi, đây là một quẻ tốt." Mộc Cát Sinh xem ra rất hài lòng, "Hôm nay số đỏ thật, bói hai quẻ, cả hai đều rất may mắn."
"Quẻ còn lại là gì?"
"Gần giống như của anh." Mộc Cát Sinh mở túi tiền ra, "Gặp được hiền nhân, liễu tối hoa sáng, đại cát."
(*liễu tối hoa sáng, tức cảnh tượng tối dần dần sáng ra, công việc sắp tới sẽ thuận lợi.)
Nói rồi y dốc túi tiền xuống, tiền đồng rơi vào trong bát, không nhiều không ít, vừa vặn đầy nguyên cả bát.
"Hôm nay là một ngày tốt lành." Mộc Cát Sinh cười nói: "Ngày hoàng đạo, thích hợp xuất hành.".