TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tham Gia Chương Trình Có Được Bảo Bối
Chương 5: Chương 5


Chân của Hoàng Thiên rốt cuộc cũng đỡ đi được phần nào, đám người kia đã ở lại phòng của Hoàng Thiên suốt ba ngày liền.

Nói là đỡ vậy thôi nhưng thật ra vẫn còn hơi đau một chút, khi di chuyển phải cà nhắc mới bước đi được.
Vì chân cũng đỡ dần rồi nên Hoàng Thiên trước đó đã thông báo cho đạo diễn.

Hiện tại đã bắt đầu quay lại, mọi người tập hợp rất đông đủ ở hiện trường.
Ngồi một lát nghỉ ngơi, sau đó mới bắt đầu quay.

Tám người đi ra phía trước mà xếp thành hàng ngang.

Trước khi bật máy quay, đạo diễn có nhắc nhở vài câu với bọn họ.
"Vì phần trước chưa quay xong nên hôm nay sẽ quay tiếp phần đó, đội vẫn giống như bữa trước nhé."
"À, hèn gì bên tổ trang phục đưa đồng phục giống hồi bữa."
Máy nhanh chóng được bật lên, bắt đầu quay lại hành trình chơi đùa của tám thành viên.

Đạo diễn nhìn vào tờ giấy trong tay, đọc luật chơi chuẩn bị thực hiện.
"Chào mừng mọi người đến với nhiệm vụ tiếp theo.

Quy tắc trò chơi lần này là trượt cầu trượt bằng phao, mỗi lần trượt sẽ được chọn một hộp may mắn bất kỳ, đội nào chọn trúng hai hộp có hình con gấu bên trong sẽ giành chiến thắng.


Còn nếu chọn trúng hộp bên trong không có hình gì cả, phải đi trượt lại lần nữa."
Lần này thử thách được thực hiện ở một hồ bơi, nơi này khá to, cũng có khá nhiều trò chơi khác nhau, từ cầu trượt đến vòi phun nước, tất cả đều rất thú vị.
Cầu trượt ở đây không phải là loại thấp thấp, ngắn ngắn dành cho trẻ em mà là loại siêu dài, ngoằn ngoèo nhiều đoạn.

Chỉ nhìn thôi là đã bị đánh thẳng vào tâm lý, cảm thấy khá sợ hãi trò chơi này.
Các thành viên đều quay người ra sau mà nhìn ngắm cái cầu trượt dài thòng, lại còn loằng ngoằng kia.

Trên mặt ai cũng thể hiện rõ sự bất lực, dù không muốn nhưng cũng phải trượt để hoàn thành thử thách.
"Mọi người bắt đầu đi.

Chọn cầu trượt nào cũng được."
Tám thành viên miễn cưỡng bước chân đi đến phía cầu thang dành cho khu cầu trượt.

Mới đi được nửa đường, ai cũng cảm thấy mệt mà thở phì phèo, trên trán đổ vài giọt mồ hôi ra, ít nhiều tùy người.
Phải mất khá nhiều thời gian bọn họ mới đi lên được, thật sự cái cầu thang này rất cao, đi một chút là đã thấy mệt rồi, nói gì đi lên đến tận trên cùng.
Tám người đưa mắt ngó nghiêng xem các loại cầu trượt.

Đội vàng chọn xong rồi, nhân viên phục vụ đưa phao, hướng dẫn bọn họ ngồi lên.

Thấy ổn định rồi thì thả tay ra, phao tự trôi theo dòng nước mà chạy nhanh xuống.

Trong cầu trượt có tiếng hét vọng lên, các đội bên trên cười cợt thích thú.
Đội Hoàng Thiên và Lục Minh cũng nhanh chóng chọn ra một loại cầu trượt, leo lên phao dành cho hai người rồi trượt xuống.

Hoàng Thiên có hơi sợ mà đưa người ra phía sau, đụng phải Lục Minh.
Cả hai ngồi im không nói gì, Hoàng Thiên dù sợ nhưng chỉ có thể la hét trong im lặng.

Lâu lâu sợ quá nên kêu lên vài tiếng cho bản thân tự nghe.
Đến lúc chọn, không chọn ra được hộp có hình con gấu.

Bắt buộc phải đi trượt lại để có cơ hội chọn tiếp.
Lần này, đội của Hoàng Huy, Quang Duy và Hoàng Thiên, Lục Minh chọn chung một cầu trượt nên nhân viên lấy cái phao dành cho bốn người lên.

Theo sắp xếp của nhân viên, đáng lẽ Hoàng Thiên và Lục Minh ngồi chung, Hoàng Huy và Quang Duy sẽ ngồi chung một bên.


Nhưng mà không biết lý do vì sao mà Hoàng Thiên lại ngồi chung một bên với Hoàng Huy, còn hai người kia thì ngồi chung với nhau.
Có lẽ là cậu sợ cái trò chơi cái này nên muốn ngồi chung với anh hai để có gì ôm cho đỡ sợ.

Ôm anh hai còn được chứ nếu ôm Lục Minh thì cậu thật sự không dám.
Nhân viên thấy bốn người ngồi đúng tư thế rồi, nhanh chóng thả tay ra.

Chiếc phao bắt đầu chạy xuống bên dưới, Hoàng Thiên liền đưa mặt qua phía Hoàng Huy, tay với chân không thèm để đúng chỗ nữa, quay sang kẹp chặt lấy Hoàng Huy.
Miệng không ngừng lẩm bẩm nói:
"Anh."
Cứ nói đi, nói lại liên tục, Hoàng Huy cũng biết đứa em trai này sợ nên bỏ một tay ra khỏi vị trí cầm kia, vỗ vỗ lên lưng của Hoàng Thiên vài cái, như kiểu muốn cậu an tâm.

Lục Minh nhìn bọn họ chằm chằm, không biết lý do vì sao mà mặt anh lại có chút lạnh đi.
May mắn là phao cũng rất nhanh mà trượt xuống bên ngoài hồ, họ leo lên bờ, tiếp tục chọn một hộp bất kì.

Không khả quan hơn lần trước là mấy, lần này vẫn không có đội nào chọn trúng hộp có con gấu cả.
Lại phải tiếp tục chơi cầu trượt thôi.

Hoàng Thiên lần này đi lôi lôi kéo kéo Hoàng Huy và Hoàng Đức đi chung cầu trượt với mình.

Hai bọn họ cũng đồng ý mà leo lên chiếc phao tròn, hai thành viên chung nhóm theo đó cũng leo lên cùng.
Hoàng Thiên ngồi ở một vị trí nhất định, hai chỗ kế bên cậu đều trống.

Khi thấy Hoàng Huy và Hoàng Đức leo lên, cậu đập đập vào hai chỗ bên cạnh mình không ngừng nghỉ.
Hai anh em Huy, Đức cũng chiều người em trai, anh trai này mà ngồi xuống.


Hoàng Thiên thấy anh hai và em trai mình ngồi bên cạnh, nỗi sợ trong lòng cũng vơi đi không ít.
Đến lúc phao trượt theo dòng nước trôi xuống không phanh, nỗi sợ của Hoàng Thiên lại lần nữa dâng cao.

Bất giác hai tay đưa qua nắm chặt lấy tay của anh, em trai bên cạnh.

Chân cũng không khác đi là mấy, đưa sang kẹp chặt lấy chân cả hai.
Hoàng Huy và Hoàng Đức ngồi bên cạnh có chút cạn lời, không biết nói sao với cái người này nữa.

Họ như vậy cũng đã quen rồi, mấy lần trước khi tham gia chung chương trình thì có khác gì lần này đâu?
Mấy lần sau đó, Hoàng Đức và Hoàng Huy đều bị ép đi chung với Hoàng Thiên, mấy thành viên cùng đội kia bị Hoàng Thiên chọc cười, thương xót mà tiếp tục đi với cậu.
Chơi đến tận hơn mười lần, vẫn chẳng có đội nào chọn trúng hộp con gấu cả, toàn chọn trúng hộp rỗng.

Không biết là do số quá xui hay là cố ý chọn không trúng vì muốn chơi trò cầu trượt này.
Ai thì ai chứ Hoàng Thiên chắc chắn là do số quá xui, bản thân sợ muốn chết đi sống lại mà cứ chọn hộp nào là hộp đó cứ rỗng.

Bảy thành viên kia cũng muốn quỳ xuống mà lạy bởi vì độ xui xẻo này của Hoàng Thiên.
Cứ chơi liên tục, mười lần, rồi lại đến hai mươi, ba mươi,...!Cuối cùng kết quả như cũ, đội nào cũng không chọn trúng hộp có con gấu cả.

Chẳng biết bên tổ chương trình có giở trò hay không mà đến tận lúc này vẫn chưa có đội nào giành chiến thắng..


Đọc truyện chữ Full