Edit: Nynuvola
“Mỗi ngày em đều bí mật viết trộm cái gì trong sổ nhật ký vậy?” Buổi sáng lúc ăn sáng, Tống Húc Dương bất ngờ hỏi một câu.
Trứng luộc nước trà trong tay Trình Mạt mới lột được nửa một đã rơi vào trong chén, cơm bắn tóe lên.
“Ấy ấy ấy, anh chỉ thuận miệng nói thôi, em không lẽ thật sự có bí mật gì à?” Tống Húc Dương bị bộ dạng luống cuống tay chân của Trình Mạt chọc cười.
Tai Trình Mạt đỏ lên.
Em vụng về mà lau khô bàn, lần nữa cầm lấy một quả trứng luộc nước trà từ cái đĩa, cúi đầu lộ.t sạch sẽ vỏ trứng đặt trước mặt Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương ăn trứng luộc, thay đổi đề tài: “Mạt Mạt, tháng sau là sinh nhật, chúng ta bắn pháo hoa đi.”
Tống Húc Dương suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra được ý này, chi phí ăn ở trong nhà không thiếu, chẳng bằng cùng Trình Mạt chơi cái gì đó. Triệu Lôi từng đề cập đến việc họ hàng nhà cậu ta lúc tụ tập ăn tết thường để mấy đứa nhỏ ra ngoài bắn pháo hoa, Tống Húc Dương cảm thấy rất hay nên cũng muốn mang Trình Mạt thử chơi một lần.
Trình Mạt nhìn anh trai, ngoan ngoãn vui vẻ gật đầu.
Tháng tư vừa đến, Tống Tử Minh liền trở về nhà.
Ông nói với Chu Oánh: “Gần đây công ty vừa hoàn thành một đơn hàng, mấy ngày tới không có việc gì, anh không đến công ty mà ở nhà một tuần, chờ qua sinh nhật của con mới đi.”
“Là sinh nhật của con và Trình Mạt.” Tống Húc Dương sợ ba mẹ làm tổn thương Trình Mạt, cực kỳ nghiêm túc bổ sung một câu.
“Phải.” Năm nay Tống Tử Minh không quên, ông nói, “Không cần đợi đến ngày 6, hôm nay ba phát cho hai anh em con mỗi người một cái hồng bao thật to.”
Tống Húc Dương ghé vào tai Trình Mạt nói: “Cầm bao lì xì giữ cẩn thận, không được tin lời mẹ bảo ‘Mẹ giữ dùm cho’, mẹ cầm rồi là mất ngay đấy! Hồi nhỏ anh bị mắc bẫy hoài!”
Cậu định chọc Trình Mạt vui vẻ, nhưng không rõ hôm nay Trình Mạt hơi có chút thất thần. Tống Húc Dương duỗi tay ôm bả vai em, tiếp tục nói: “Nhưng nếu anh bảo ‘Anh trai giữ dùm em’, vậy thì em có thể tin tưởng!”
Tai Trình Mạt giống như chỉ nghe được hai chữ “Anh trai”, theo bản năng nhích lại gần bên người Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương đành phải nói: “Kể chuyện cười em cũng không cười, sao anh kết truyện được đây?”
Chu Oánh lúc này đã đem trái cây rửa sạch ra khỏi phòng bếp, nhét vào tay Tống Húc Dương cùng Trình Mạt mỗi người một cái quả táo, mắng: “Hai đứa lại bày trò gì sau lưng mẹ đấy?!”
Trình Mạt liền cúi đầu chuyên tâm gặm táo.
Tống Húc Dương nghĩ có lẽ do ba thường xuyên không về nhà, thỉnh thoảng mới xuất hiện, cho nên Trình Mạt còn chưa quen, vì vậy mới không được tự nhiên.
Cũng không biết vì sao, càng tới gần sinh nhật, nỗi sợ của Trình Mạt càng thêm nghiêm trọng.
Buổi tối trước ngày sinh nhật, cửa phòng Tống Húc Dương vang lên tiếng đập cửa vô cùng cẩn thận, Tống Húc Dương vội vàng mở cho Trình Mạt vào.
Trình Mạt gọi cậu: “Anh ơi.”
Tống Húc Dương vươn tay sờ trán em: “Làm sao vậy? Không khỏe hả?”
Trình Mạt lắc đầu.
Lòng Tống Húc Dương căng thẳng, kéo ống tay áo Trình Mạt: “Có ai bắt nạt em sao? Có phải có người bắt nạt em không?”
Cánh tay Trình Mạt vẫn trơn bóng, không có dấu vết xây xát. Tống Húc Dương lại định kéo ống quần em lên, Trình Mạt đè tay anh trai, nói: “Không có. Không có ai bắt nạt em cả.”
“Mạt Mạt, nói với anh đi, em làm sao thế?” Tống Húc Dương bắt đầu có chút lo lắng.
Trình Mạt bỗng nhiên chui vào lòng Tống Húc Dương, giơ tay ôm chặt cậu.
Em trai trước giờ luôn e dè, phần lớn hỉ nộ ái ố đều giấu trong tim, cũng không biểu lộ ra quá mức rõ ràng. Cái ôm này khiến cho Tống Húc Dương hơi bất ngờ.
Trình Mạt chỉ ôm một chút, lập tức buông tay ra lùi về sau nửa bước. Em cắn môi, dường như đã hạ quyết tâm rất lớn, mới cẩn thận xác nhận: “Anh ơi, ngày mai anh sẽ đưa em đi bắn pháo hoa đúng không ạ?”
Tống Húc Dương sửng sốt một chút, lần nữa kéo em vào lại lồng ng.ực của mình.
Cậu trấn an vỗ lưng em: “Mạt Mạt, đêm nay ngủ với anh nha.”
Buổi tối ngày hôm đó, Trình Mạt ngủ trong phòng Tống Húc Dương.
Một năm này em trai đã trưởng thành lên rất nhiều.
Lúc mới đến nhà, em cứ luôn cúi đầu, không dám nói gì, hiện tại tuy rằng vẫn hướng nội như cũ, nhưng cuối cùng cũng đã có chút dáng vẻ của trẻ con. Khuôn mặt em sinh động hơn trước, thời điểm uống sữa đậu nành ngọt sẽ bất giác lộ ra biểu cảm hạnh phúc, lúc rửa chén tay chân lại lóng ngóng, thích học tập, thích đọc sách viết nhật ký, thích nhất dính cậu, giúp cậu làm việc, giống như chỉ cần có thể giúp anh trai làm chút gì đó, em lập tức cảm thấy thõa mãn. Tống Húc Dương thấy vậy nên để kệ em tùy ý.
Qua cái sinh nhật này, Tống Húc Dương 17 tuổi, Trình Mạt 12 tuổi. Tống Húc Dương đoán rằng mấy ngày gần đây Trình Mạt bất an có lẽ vì hồi ức không vui vẻ gì của năm trước. Trình Mạt trưởng thành, nhưng em vẫn nhạy cảm. Giờ phút này em trai nằm cuộn tròn bên người cậu, so với Tống Húc Dương 1m83 bên cạnh, em nhỏ bé và đầy mỏng manh.
Tống Húc Dương thương tiếc kéo góc chăn cho em.
Mạt Mạt, ngày mai tỉnh lại, chúng ta đã lớn thêm một tuổi.
Sinh nhật trúng thứ sáu, Chu Oánh ở nhà bận rộn, bắt Tống Tử Minh ra ngoài lấy bánh kem mình đặt, thuận tiện đón Trình Mạt tan học, bản thân thì cùng dì Trương chuẩn bị đồ ăn buổi tối.
Dì Trương nhanh nhẹn làm sạch một con cá chép, Chu Oánh băm xương sườn, bỏ chung với củ sen vào nồi áp suất hầm. Hai người câu được câu không nói chuyện phiếm.
Dì Trương nói: “Nháy mắt Dương Dương đã lớn vậy rồi, trưởng thành hơn rất nhiều.”
Chu Oánh đáp: “Không phải sao? Sang năm nó lên đại học. Học tập vất vả, hầm cho nó chút canh sườn bồi bổ.”
Dì Trương băm hành tỏi nhét vào bụng cá, hỏi: “Một con cá hấp, canh xương sườn, thịt bò và chân giò hun khói đều cắt xong. Đồ ăn còn cần làm thêm gì không?”
Chu Oánh nghĩ nghĩ: “Làm thêm ít thịt viên chua ngọt, đứa nhỏ thích ăn cái này lắm.”
Sáu giờ tối, dì Trương giúp làm xong bữa tối thì rời đi. Chu Oánh bưng rau trộn lên bàn trước, lại ra ngoài ban công lấy đồ uống, Tống Húc Dương uống sữa dừa, Trình Mạt uống nước trái cây.
Tống Húc Dương nói năm nay ăn sinh nhật không muốn ăn bên ngoài, một bàn đồ ăn này đều do bà và dì Trương chuẩn bị. Chu Oánh bận việc xong, cởi tạp dề ngồi trên ghế sô pha xem TV, chờ mãi chờ mãi Tống Tử Minh còn chưa trở lại, Chu Oánh tính tình nóng nảy, xem TV một lát đã không chờ được nữa, bà cầm điện thoại vừa định gọi cho Tống Tử Minh, cửa rốt cuộc mở.
Tống Tử Minh xách theo một hộp bánh kem đứng ở cửa.
“Không phải bảo anh tiện đường đón con sao? Trình Mạt đâu?”
“Trình Mạt còn chưa về hả?” Tống Tử Minh cau mày, “Anh chờ bánh kem, cô bé trông tiệm là nhân viên mới, chưa quen việc, viết sai đơn, tìm nửa ngày, trễ quá nên anh không đi đón, chắc là có thể tự về được.”
“Có mỗi việc đi đón con mà anh cũng không làm nên hồn?!” Chu Oánh bực bội, “Bỏ đi, chờ nó đi về vậy. Anh mau rửa tay giúp tôi chiên bánh phồng tôm.”
Khi bánh vàng ruộm được bày ra bàn, tỏa ra mùi thơm nồng mũi. Trình Mạt vẫn chưa trở về.
“Sao lại thế này?” Chu Oánh có chút đứng ngồi không yên, nói với Tống Tử Minh, “Anh ra ngoài tìm xem, có phải nửa đường la cà ở đâu nên về nhà trễ. Tìm được lập tức đưa về, Dương Dương sắp tan học rồi.”
Tống Tử Minh cũng bất an, vội vàng ra cửa. Tống Tử Minh không lái xe mà đi thẳng đến trường tiểu học thực nghiệm trực thuộc nhưng không thấy bóng dáng Trình Mạt đâu, cổng lớn của trường đã khóa, bác bảo vệ chuẩn bị tan tầm, Tống Tử Minh vội vàng tiến lên hỏi: “Bác à, học sinh đều về hết rồi sao?”
Bảo vệ nhiệt tình trả lời: “Đều về hết rồi, giáo viên trực ban vừa khóa cổng xong đấy.” Tống Tử Minh rất ít khi tới đón con, bảo vệ cũng không quen ông nên hỏi: “Chú đến con con à? Lớp mấy đấy?”
“Lớp 6, tên Trình Mạt. Tôi là ba của nó.”
“À, người nhà mấy người không nói với nhau trước à? Ban nãy cậu nhóc tan học liền có một bà lão đón đi rồi. Là bà nội hay bà ngoại đó?”
Lòng Tống Tử Minh trầm xuống.
Tống Húc Dương xách theo một túi pháo lớn trở về nhà, vừa đẩy cửa liền trông thấy Tống Tử Minh mặt đầy tâm sự nặng nề ngồi ở phòng khách hút thuốc, Tống Tử Minh còn chưa cởi áo khoác, không biết là mới từ bên ngoài trở về hay đang định ra khỏi cửa.
“Ba? Không phải nói tối nay ăn ở nhà à?” Tống Húc Dương nhìn lướt vào nhà, “Trình Mạt đâu?”
Tống Tử Minh không hé răng.
Tống Húc Dương lại hỏi Chu Oánh: “Mẹ?”
Chu Oánh thoạt nhìn tức giận đến muốn chết: “Con hỏi ba con đi! Tại sao không nói rõ ràng với người nhà bên đó! Lúc trước kêu ba con đưa về nhà, giờ lại vội vàng muốn đòi trở lại! Có bản lĩnh thì mang đi khỏi trả nữa!”
Tống Húc Dương nghe không hiểu đầu đuôi. Hỏi lại một lần: “Trình Mạt đâu ba?”
Tống Tử Minh ấn nửa điếu thuốc đang đỏ vào gạt tàn thuốc, đốm lửa hai ba cái đã yếu ớt tắt ngấm.
Ngày ấy Tống Tử Minh về nhà, vừa vào cửa di động liền lại vang lên, ông nhìn thoáng qua dãy số, không kiên nhẫn bấm tắt. Đối phương dường như đối với hành động này của Tống Tử Minh không chán nản mà liên tục ngoan cố gọi. Tống Tử Minh đành phải tránh Chu Oánh, ra ngoài ban công tiếp điện thoại.
“Đã bảo không được. Bà đủ chưa?”
“Tại sao không được?!”
—— Đầu dây bên kia là bà ngoại của Trình Mạt. Dạo gần đây bà ta năm lần bảy lượt gọi điện cho Tống Tử Minh, đưa ra yêu cầu muốn đem Trình Mạt về quê nhà.
Nguyên nhân là vì vợ của Trình Hiểu Đông lại sinh non. Trong năm năm qua, ba lần mang thai nhưng toàn để thai lưu, bệnh viện chẩn đoán do thường xuyên sinh non, kê đơn để điều dưỡng thân thể. Mà bà ngoại của Trình Mạt gấp đứng ngồi không yên, Trình gia mấy thế hệ đơn truyền, chỉ có mình Trình Hiểu Đông là con trai, trông cậy vào nối dõi tông đường, bà cùng bảy cô tám dì chụm đầu bàn bạc, người lớn mê tín, thảo luận đưa ra chủ ý: Nhận nuôi một đứa trẻ trước, từ từ sẽ có em trai em gái.
Bà ngoại lúc này mới nhớ đến Trình Mạt. Nhận nuôi làm gì? Chằng phải đã có sẵn một đứa sao?!
Năm đó Trình Hiểu Thu sinh bệnh qua đời, bà vốn là định giữ lại Trình Mạt bên cạnh để bắt Tống Tử Minh phải cấp phí nuôi dưỡng, xem như một khoản thu nhập lâu dài. Nhưng hai vợ chồng Trình Hiểu Đông cực kỳ không vui, nhất là vợ của Trình Hiểu Đông, “Tôi thiếu Trình gia mấy người sao? Hầu hạ con trai bà còn chưa đủ, phải gánh thêm đứa trẻ đen đủi của con gái đoản mệnh nhà này?” Thế nên Trình Mạt bị Tống Tử Minh miễn cưỡng đưa đến Long Thành.
Qua hơn một năm, “Đứa trẻ đen đủi” đột nhiên trở thành tấm thẻ vàng có liên quan mật thiết đến việc duy trì hương khói nhà họ Trình. Bà lão hạ quyết tâm, nhất định phải bắt đứa nhỏ về nuôi bên cạnh Trình Hiểu Đông.
Thấy Tống Tử Minh không mở miệng, bà ta tiếp tục khuyên nhủ: “Lúc Thu Thu vừa mất, các người chẳng phải không muốn nhận Trình Mạt sao? Tôi đưa nó trở về, thỏa mãn nguyện vọng của cậu!”
“Lúc ấy là lúc ấy……” Tống Tử Minh khi xưa quả thật bất đắc dĩ, nhưng dù thế nào cũng không muốn, đứa trẻ không phải một món đồ, đẩy qua đẩy lại giữa nhà này nhà kia, ông thở dài, “Con đã ở đây hơn một năm, thích ứng hoàn cảnh ở đây, chưa chắc chịu cùng bà trở về.”
Bà lão nói: “Có gì đâu, đứa nhỏ kia rất dễ dỗ, không phải sắp đến sinh nhật nó à? Cậu nói với nó về nhà bà ngoại ăn sinh nhật, muốn đi hay không còn phải đợi nó quyết định chắc? Mấy đứa nhỏ đều hay quên, qua vài ngày liền không sao!”
“Bà nói cái gì vậy? Con lớn rồi, thật sự muốn nhận về cũng phải chuẩn bị tâm lý.” Tống Tử Minh nghe thấy thì tức giận, không muốn cãi nhau với bà ta, nói có lệ, “Bà để tôi suy nghĩ lại rồi trả lời.”
Bên kia còn muốn nói nữa, Tống Tử Minh đã tâm phiền ý loạn cúp điện thoại.
Tống Tử Minh quay người lại, nhìn thấy Trình Mạt đứng trước cửa ban công, do dự nhìn mình.
Tống Tử Minh không biết Trình Mạt nghe thấy bao nhiêu, thử hỏi một câu: “Tiểu Mạt, con muốn về nhà bà ngoại không?”
Trình Mạt hỏi một đằng trả lời một nẻo: “…… Con ra ngoài ban công lấy đồ uống cho anh.”
Em vòng qua Tống Tử Minh, lấy một hộp sữa dừa trong thùng ra, xoay người đi rồi. Lòng Tống Tử Minh nặng nề, con không có bất kì giao thiệp với ông, có lẽ nếu đón về sớm một chút, hoặc nếu không để em lại đó, mối quan hệ giữa hai cha con sẽ không lâm vào hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ.
Nhưng Tống Tử Minh rất nhanh đã vứt chuyện này ra sau đầu. Một năm hiếm khi được nghỉ ngơi, hai đứa nhỏ sắp ăn sinh nhật, tâm tình của ông cũng tốt hơn.
Không ngờ rằng bà ngoại Trình Mạt không đợi được câu trả lời của Tống Tử Minh, tự tiện đến trường học đón Trình Mạt đi.
Tống Tử Minh gọi điện thoại qua, bà lão vẫn luôn không nhận. Lại gọi máy bàn, mười mấy tiếng mới thông. Là vợ Trình Hiểu Đông bắt máy. Cô ta tức giận nói: “Con cái gì?Tôi không biết! Bà già đó muốn làm gì tôi quản được chắc? Đừng hỏi tôi!”
“Đừng nói chuyện với cô ta nữa!” Chu Oánh tức giận giật điện thoại từ tay Tống Tử Minh, mắng: “Kêu bà già mấy người ra đây nhận điện thoại! Đây là bắt cóc đấy! Chúng tôi sẽ báo cảnh sát!”
Điện thoại bên kia ồn ào rối loạn một trận, qua một hồi lâu, rốt cuộc đổi thành giọng bà ngoại Trình Mạt: “Không phải trước đây tôi đã nói chuyện với ba đứa nhỏ hả? Bắt cóc cái gì, đều là người trong nhà, báo cái gì mà báo. Chúng tôi đưa nó về ăn bữa cơm, ngày mai các người qua mà đón!”
“Để Trình Mạt nghe điện thoại, tôi muốn nói chuyện với Trình Mạt!” Đầu Tống Húc Dương ong lên, chỉ muốn nhanh chóng nghe được giọng em trai.
Bên kia lại xôn xao một phen, bà ngoại Trình Mạt nói: “Trình Mạt đã ngủ rồi. Chơi mệt nên ngủ sớm. Được rồi, ngày mai đến đón nó là được.”
Tống Húc Dương còn muốn nói thêm, đầu dây bên kia đã gấp không chờ nổi cúp máy.
Âm thanh máy bận dai dẳng tựa lời nguyền xấu xa của mụ phù thủy, làm đầu Tống Húc Dương đau như nứt ra.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Dương Của Trình Mạt
Quyển 1 - Chương 17
Quyển 1 - Chương 17