Edit: Nynuvola
Qua năm mới, Tống Tử Minh đến trung tâm thương mại mua cho Trình Mạt một chiếc di động, sau đó mua thêm hai chiếc xe đạp leo núi kiểu mới.
“Dương Dương, đổi cho con xe đạp mới,” Tống Tử Minh nói với Tống Húc Dương rồi chuyển hướng sang đứa con trai nhỏ: “Tiểu Mạt, học kỳ sau con cũng bắt đầu lái xe đi, đừng bắt anh con cả ngày chở con nữa.”
Mặt Trình Mạt lập tức đỏ.
Tống Húc Dương vỗ vai của em, nói: “Không sao, anh dạy cho em, dễ học lắm.”
Tống Húc Dương chọn một buổi sáng trời nắng đẹp, dẫn Trình Mạt đi công viên Tân Hà luyện xe.
Cậu để em cầm tay lái, còn mình thì ở đằng sau đưa tay vịn chỗ yên, giúp em giữ cân bằng. Mỗi khi Trình Mạt sắp ngã xuống, cậu liền đỡ vai em trai, chỉnh cơ thể em lại ngay ngắn.
Trình Mạt vụng về mà nghiêm túc luyện tập, có Tống Húc Dương đi theo, em học rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã có thể loạng choạng lái được một đoạn. Trình Mạt có chút nóng nảy, hoảng loạn kêu: “Anh ơi, em không dừng xe được!”
“Đừng dừng! Cứ lái thẳng về phía trước!” Tống Húc Dương tuy rằng thả tay, nhưng vẫn luôn chạy sát theo phía sau em.
Trình Mạt tiếp tục xiêu xiêu vẹo vẹo đạp về trước vài bước, lúc thấy sắp mất cân bằng, em muốn dừng lại, nhưng vì quá khẩn trương, nhất thời tay chân không nghe theo sai sử, xe hơi nghiêng ngã đổ về mặt cỏ bên phải. Em nhắm tịt mắt lại, sợ tới mức hô to: “Anh ơi!”
Trình Mạt không ngã.
Tống Húc Dương một tay phủ lên tay lái của em trai giúp em ổn định tay lái, tay còn lại ôm lấy Trình Mạt đang nhắm chặt mắt.
“Sao lại nhắm mắt?” Tống Húc Dương hỏi.
Trình Mạt vội vàng mở to mắt, đối diện với ánh nhìn của anh trai. Em ngượng ngùng cúi đầu, nhảy từ trên xe xuống.
Qua Tết Âm Lịch, trời cũng ấm dần, bớt đi cái lạnh căm căm, Trình Mạt luyện xe nửa ngày, trên chóp mũi thấp thoáng một tầng mồ hôi mỏng.
“Nghỉ một lát đi,” Tống Húc Dương xoay người, nói: “Trong túi của anh có khăn giấy, lau mồ hôi.”
Vào mùa này mặt cỏ không xanh, Tống Húc Dương duỗi tay sờ sờ trên mặt đất, cỏ khô mềm mại, cũng không cộm người, nhưng vuốt thì thấy có chút lạnh, vì vậy cậu cởi áo khoác của mình lót lên.
Tống Húc Dương kéo Trình Mạt ngồi xuống, nhìn con sông yên tĩnh cách đó không xa. Con sông chảy qua công viên Tân Hà cũng như nam bắc Long Thành, chảy qua người hai bọn họ, lẳng lặng hướng đi phương xa.
Tống Húc Dương nâng tay, lười biếng duỗi thắt lưng, lúc này mới phát hiện trên trời xa xa đang có ai đó thả diều. Là hình dạng một con chim én, gió không lớn nên diều bay không quá cao.
Tống Húc Dương nhìn chằm chằm con diều đến xuất thần, Trình Mạt nương theo ánh mắt của Tống Húc Dương ngẩng đầu, cũng trông thấy chiếc diều hình én.
Vào mùa này, chim én đều bay đến phương nam, bầu trời phương bắc trơ trọi trụi lủi, một con chim én cũng không có. Ngay cả diều hay là diều én vốn cũng nên bay trong tiết xuân ấm áp, mượn một cơn gió tốt, đạp lên những tầng mây.
Bầu trời mùa đông trông lớn đến thế, nhưng lại chỉ xuất hiện một con chim én không hợp hoàn cảnh, bồi hồi dưới bầu trời nhỏ bé, có vẻ phá lệ cô độc.
Sao lại không giống với những cánh én khác nhỉ?
Tống Húc Dương bỗng nhiên nhớ lại nửa năm ở lớp mũi nhọn. Đại hội thể thao chẳng có mấy vui vẻ. Phiếu điểm đề vị thứ từ dưới đếm lên. Cậu cũng chẳng mấy sung sướng như vậy.
Những manh mối vô tình bị Tống Húc Dương cố gắng dập tắt, nay lại có dấu hiệu tro tàn cháy lại.
Tống Húc Dương trút hết sức lực, gối lên cánh tay phải, ngửa đầu nằm trên cỏ, mu bàn tay đè lên cỏ khô, cảm nhận sự hanh khô mà rét lạnh. Không có đồng cỏ xanh, không có mùa xuân ấm áp, thậm chí tư thế này còn hơi chút lạc lõng.
“Mạt Mạt,” Tống Húc Dương nói, “Anh cảm thấy anh giống con diều kia, anh không giống với bọn họ, trên bầu trời chỉ có mình anh.”
“Anh dậy đi, đất lạnh lắm.” Trình Mạt duỗi tay kéo Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương ăn vạ không đứng dậy.
Trình Mạt có chút lo lắng nhìn anh trai, một lát sau, em nói: “Em cũng cảm thấy em giống con diều kia.”
“Hửm?” Tống Húc Dương hỏi, “Vì sao?”
“Con diều cánh én kia vốn không nên xuất hiện. Em vốn cũng không nên được sinh——”
“Mạt Mạt!” Tống Húc Dương lập tức ngồi nhổm dậy, cậu hạ giọng gào với Trình Mạt, “Em lại nói những câu như thế nữa!!”
Trình Mạt gục đầu, nhỏ giọng nói: “…… Là anh nói trước.”
Tống Húc Dương không còn gì để nói.
Trầm mặc một lát, Tống Húc Dương ôm lấy vai em trai, nói: “Anh là diều, em cũng là diều, chúng ta làm đôi bạn cùng tiến.”
Bên bờ sông có gió, khẽ thổi qua hàng liễu, lá liễu của năm trước sớm đã tàn lụi, chồi non mới thì chưa kịp mọc, cây liễu vươn ra vô số cành khẳng khiu giữa không trung, bị khó đẩy đưa lung lay trở về.
Tết Nguyên Tiêu còn chưa hết, Tống Húc Dương đã bắt đầu học bù. Vẫn là học bù vào mỗi buổi sáng, liên tục mười ngày.
Trình Mạt mỗi ngày đều cùng anh trai dậy sớm, đi theo cậu giống như hồi tự học ở thư viện cạnh trường trung học thực nghiệm, học tập, đọc sách, chờ Tống Húc Dương tan học.
Trình Mạt nghỉ đông học xe đạp xong, sáng sớm ra cửa, hai người chạy hai chiếc xe song song. Tống Húc Dương bảo Trình Mạt đi vào phía trong, bản thân thì đi bên cạnh thả chậm tốc độ. Cậu không yên tâm lắm về Trình Mạt, thường xuyên quay đầu nhìn em trai một cái, nhưng Trình Mạt đã đạp rất vững, chuyên chú nhìn thẳng về phía trước.
Hai người tách nhau ở cổng trường, Tống Húc Dương đi học bù, Trình Mạt đi thư viện.
Trình Mạt tìm chỗ ngồi ở phòng tự học, mở sách toán ra bắt đầu làm bài tập, sau đó nhét tai nghe vào. Em học cực kỳ chuyên chú, bất tri bất giác đã qua hơn nửa buổi. Trình Mạt đang định bỏ bút xuống uống miếng nước, tiếng nhạc bên tai bỗng im bặt. Em hoảng sợ, cuống quít vươn tay kéo tai nghe ra khỏi, vừa quay đầu liền bắt gặp Trần Vũ Tâm đứng phía sau.
“Trần, Trần, Trần……” Trình Mạt giật mình, vô thức nói lắp.
“Trần cái gì Trần?” Trần Vũ Tâm nhỏ giọng cười nói, “Ái khanh không cần đa lễ!”
“Trần Vũ Tâm.” Trình Mạt lúc này có thể đọc rõ họ tên cô bạn.
“Cậu ngày nào cũng tự học ở đây à? Chăm chỉ quá ha, Tết Nguyên Tiêu còn chưa qua hết mà!” Trần Vũ Tâm nói, “Trình Mạt cậu chăm thật đấy, bảo sao thành tích tốt như vậy!”
“Cậu cũng chăm chỉ.”
“Mới không có! Là chủ nhiệm Trần ép tớ mới đúng! Phiền chết được! Ông ấy bảo nhìn bạn cùng bàn Trình Mạt của con đi, người ta thi đạt hạng nhất, con gái con đứa, không chịu ngồi yên, chơi cái gì mà guitar, thành tích rối tinh rối mù, làm ba không dám nhìn mặt giáo viên chủ nhiệm của con luôn đấy!” Trần Vũ Tâm lại lôi người cha “cà tím thúi” của mình ra bắt chước lại y chang giọng điệu, sau đó lại vui vẻ nói, “Mỗi ngày cậu đều tới đây làm bài cậu à? Tốt lắm, tớ vốn dĩ không định đến đâu, nhưng có cậu ở đây thì hay. Ngày mai tớ sẽ sang đây tự học với cậu!”
Trình Mạt đột nhiên lại lắp bắp: “Tớ là, tớ, chờ anh trai tớ.”
Trần Vũ Tâm nói: “Lớp 12 học bù đúng không? Tớ biết mà, biết luôn cả anh cậu, anh đẹp trai lớp 12, nữ sinh lớp mình đều biết anh ấy. Cậu chờ anh ấy tan học sao? Vậy buổi sáng chẳng phải chỉ có mình cậu à?”
“Ừ có mình tớ.”
Trần Vũ Tâm làm động tác mang tính biểu tượng là giơ hai ngón tay khép lại đặt ngay mi tâm, đoạn chỉ Trình Mạt: “Được rồi, ngày mai gặp!”
Ngày hôm sau lúc ăn sáng, Trình Mạt báo cho Tống Húc Dương: “Anh hôm nay em với bạn học, chúng em cùng nhau, tự học.”
Tống Húc Dương sửng sờ phút chốc, mãi mới phản ứng lại đây, nói: “Được, anh còn đang sợ em buồn chán.”
Tống Húc Dương học bù xong, giữa trưa tan học, ngày thường Trình Mạt đã sớm chờ ở cửa, hôm nay Tống Húc Dương ra tới cổng trường nhìn quanh một vòng nhưng Trình Mạt còn chưa đến.
Cậu ghé qua quán trà sữa ngay cổng trường mua một ly trà sữa nóng, mua cho Trình Mạt một ly ca cao nóng. Lấy xong đồ uống, Trình Mạt vẫn như cũ chưa xuất hiện.
Tống Húc Dương liền treo nước lên tay lái, đẩy xe đi về phía thư viện. Lúc đến chỗ đậu xe thư viện, Tống Húc Dương liếc mắt một cái liền thấy được xe của Trình Mạt. Tống Tử Minh mua cho hai đứa trẻ xe cùng kiểu dáng, nhưng Trình Mạt khác một chút là ở tay lái có dán một con thỏ giấy. Mặc dù thỏ và xe đạp leo núi không có tí liên quan nào, nhưng Tống Húc Dương nhớ lại dáng vẻ ngây thơ của Trình Mạt lúc dán giấy, ngốc ngốc dễ thương, tựa hồ trên xe của Trình Mạt vốn dĩ nên có sẵn hình dán con thỏ giấy vậy.
Tống Húc Dương đậu xe trong nhà để xe, sau đó xách đồ uống đi tới phòng tự học.
Giữa trưa, phòng tự học cũng thưa thớt, chỉ còn Trình Mạt cùng một cô bé, Trình Mạt đang cầm bút viết lên giấy, giảng bài cho cô bé kia.
Tống Húc Dương gõ gõ cửa phòng tự học, gọi: “Mạt Mạt.”
Trình Mạt theo tiếng ngẩng đầu, thấy người đứng là anh trai, em cúi đầu nhìn đồng hồ, lập tức luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn, vừa dọn vừa nói: “Mai, mai giảng tiếp, anh trai tớ tan học rồi!”
Tống Húc Dương dựa vào cửa, nói: “Em giảng cho xong đề đó đi.”
Trình Mạt trưng cầu nhìn Tống Húc Dương, Tống Húc Dương gật đầu với em, lặp lại một lần: “Không sao, cứ giảng đi.”
Trình Mạt cảm thấy biểu tình của anh trai dường như không giống bình thường cho lắm, nhưng em vẫn mở hộp bút, cầm thước đo thuần thục vẽ biểu đồ, tập trung giảng giải đề bài.
Trình Mạt nói đến vấn đề này sẽ không bị lắp nữa, như nước chảy mây trôi, phân tích cặn kẽ. Tống Húc Dương lần đầu tiên nhìn thấy Trình Mạt như vậy, cẩn thận ngẫm lại, có lẽ cũng không phải lần đầu tiên. Trình Mạt viết văn, Trình Mạt ca hát, Trình Mạt thi đạt hạng 1, Trình Mạt giảng bài cho bạn học.
Trên người em đã dần dần cởi bỏ được gông cùm xiềng xích thuở ấu thơ. Giống cá tìm về được với vùng biển của chính mình, giống chim tìm về được bầu trời của riêng mình. Người cha Tống Tử Minh năm đó là một trong số ít những người có thể thi đậu đại học trong điểm ở tỉnh lị nhỏ bé, Trình Mạt trò giỏi hơn thầy kế thừa giỏi giang của cha. Sự ưu tú của em lớn lên dần từng ngày, tựa hồ đá quý mài giũa qua năm tháng, sáng rực rỡ từ mọi góc nhìn.
Tống Húc Dương cảm thấy mình rõ ràng nên vì em mà vui mừng, nhưng trong thâm tâm lại nảy sinh một loại cảm giác. Vốn thứ cảm giác khó chịu này đã bị cậu đè nén xuống nhưng lúc này đây, nó lại bị bùng lên không cách nào dập tắt được.
Cậu muốn trở thành một người anh trai có thể làm mọi thứ trong mắt Trình Mạt, có điều Trình Mạt mới giống người có thể thể làm mọi thứ so với cậu.
Bầu trời căn bản chỉ có một mình cánh diều Tống Húc Dương. Trình Mạt đã không còn là chim én queo quắt, dáng vẻ em giảng bài cho bạn học cùng lớp, căn bản chính là…… Tống Húc Dương suy nghĩ nửa ngày mới thật vất vả nghẹn ra một câu thơ cổ nhớ được.
Vi vũ yến song phi! (Mưa nhỏ én bay thành cặp)
Dù câu thơ này dùng sai hoàn cảnh, nhưng Tống Húc Dương vẫn không thể kìm được tự khiến bản thân nổi giận.
Giảng xong đề, Trình Mạt và Trần Vũ Tâm đi theo Tống Húc Dương ra ngoài.
Trần Vũ Tâm chào hỏi: “Chào anh! Em lầ Trần Vũ Tâm, ngồi cùng bàn với Trình Mạt ạ.”
Tống Húc Dương gật đầu, nhận ra cô bé này là người lần trước hát chính trên đài với Trình Mạt. Cậu đưa ca cao nóng cho Trình Mạt, trà sữa cho Trần Vũ Tâm.
“Hì! Cảm ơn anh!” Trần Vũ Tâm cầm trà sữa, vui vẻ đều hiện lên trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tròn trịa thêm đôi chút. Cô bé nhiệt tình nói: “Anh, nữ sinh lớp em ai cũng biết anh! Cực kỳ sùng bái anh!”
Tống Húc Dương không đáp lại lời khen này, chỉ nói: “Mạt Mạt tương đối hướng nội, bình thường các em chơi với em ấy nhiều chút nhé.”
Trần Vũ Tâm nói: “Trình Mạt lạnh lùng lắm anh ơi! Thật ra lớp em cũng có nữ sinh thích cậu ấy! Cậu ấy là nam thần của tụi em!”
“Ồ?” Tống Húc Dương lúc này mới tỏ ra hứng thú, “Anh chưa nghe Trình Mạt đề cập tới bao giờ.”
“Nhưng cậu ấy không thèm để ý đến người ta, cậu ấy bảo cậu ấy có người mình thích rồi!”
“Phải không?”
Ba người đi tới cửa, đề tài cứ như vậy mà ngừng —— Chủ nhiệm Trần ghé thư viện đón Trần Vũ Tâm.
“Ài, kiểm tra viên đến rồi.” Trần Vũ Tâm le lưỡi với Trình Mạt.
Tống Húc Dương và Trình Mạt lễ phép mà chào hỏi chủ nhiệm hỏi xong thì tách khỏi Trần Vũ Tâm.
“Anh ơi,” Trình Mạt đi theo bên cạnh Tống Húc Dương, mặt đỏ lan xuống cổ, “Không phải, em, không, không có thích.”
Tống Húc Dương không tỏ ý kiến, bỗng nhiên nhớ đến cuốn nhật ký có khóa của em.
“Uống đi,” Cậu nói, “Trời lạnh, uống xong hẵng về nhà.”
Trình Mạt may mắn Tống Húc Dương không tiếp tục dò hỏi vấn đề nọ nữa, em luống cuống tay chân cắm ống hút vào ly, uống một ngụm ca cao nóng.
Trình Mạt hỏi: “Anh, anh không mua cho mình ạ? Anh uống cái gì?” Nói xong lập tức nhận ra, ly trà sữa vừa rồi chắc hẳn là của Tống Húc Dương. Mặt em càng đỏ hơn.
“Xin, xin lỗi anh, em trễ, em hôm nay ra trễ.”
Tống Húc Dương nói: “Anh uống chung với em, cho em lại một nửa.”
Trình Mạt lập tức đưa cái ly đưa tới trước mặt Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương không nhận.
Trình Mạt hơi ngẩn người.
“Đút cho anh!”
Trình Mạt đưa đến bên miệng cậu.
Tống Húc Dương không thuận theo cũng không buông tha: “Cao hơn chút!”
Hai tay Trình Mạt ôm ly, lại nâng cao thêm một chút. Lúc này Tống Húc Dương mới nắm lấy tay Trình Mạt, bảo em đút cho cậu hai ngụm.
—————————————
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Dương Của Trình Mạt
Quyển 2 - Chương 6
Quyển 2 - Chương 6