Edit: Nynuvola
Tháng sáu dương lịch chính thức mở đầu cho mùa hè. Ngày 6 tháng sáu, một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trường trung học cơ sở thực nghiệm cũng là một trong những địa điểm thi đại học, tiết tự học buổi tối hôm nay được hủy bỏ để bố trí trường thi, học sinh đều thu dọn đồ đạc của mình về sớm. Trình Mạt cũng hết tiết, cùng Trần Vũ Tâm làm trực nhật tại phòng học.
Trình Mạt quét rác, Trần Vũ Tâm lau bảng đen, đến chỗ cao cô nàng với không tới sẽ nhảy lên vài cái, bột phấn màu trắng bay lả tả trong không khí.
“Hắt —— xì!” Trần Vũ Tâm hắt xì, ngượng ngùng xoa xoa mũi. Cô đứng trên bục giảng nhìn Trình Mạt, nhìn em đang chậm rì rì quét nhà, không có vẻ gì là sốt ruột, thấy vậy mới mở miệng hỏi: “Hôm nay cậu cũng về nhà với anh trai hả?”
Bàn tay cầm chổi của Trình Mạt khựng lại. “Không, lớp 12 nghỉ học, anh trai ở nhà ôn tập.” Em có chút mất mát, anh trai sắp tốt nghiệp cấp ba, về sau em và anh trai không thể cùng nhau đến trường được nữa.
“À,” Trần Vũ Tâm do dự, tiếp tục nói, “Chuyện đó…… Chu Nhã Thiến nhờ tớ hỏi cậu, nếu hôm nay tan học cậu không bận gì thì cậu ấy ——”
Trình Mạt đã vội lắc đầu.
“Chẳng phải hôm nay cậu không cần phải về nhà với anh trai nữa sao?”
Trình Mạt lắc đầu.
Trần Vũ Tâm thấy chết không sờn, tiếp tục nói: “Lần trước người ta hẹn cậu ăn cơm cậu không đi, biết cậu thích đọc sách nên lần này hẹn cậu đi hiệu sách đó.”
Trình Mạt lại lắc đầu.
“Sẽ không mất nhiều thời gian của cậu đâu!”
Trình Mạt vẫn lắc đầu.
“……”
“Tớ biết rồi.” Trần Vũ Tâm móc điện thoại từ trong túi ra, gửi tin nhắn trả lời nữ sinh tên Chu Nhã Thiến kia: “Tiểu nam thần của cậu quá lạnh nhạt, tớ đã tận lực rồi, cậu đừng đợi nữa……”
Trình Mạt cuối cùng cũng quét xong lối đi hành lang, em cất chổi đi đến trước mặt Trần Vũ Tâm, nói: “Về sau cậu đừng giúp mấy cậu ấy hỏi nữa. Tớ không đi đâu.”
Trần Vũ Tâm thở dài: “Lúc cậu bảo ‘Tớ không đi’ chưa bao giờ nói lắp cả.”
“Quen rồi.”
“……”
Trần Vũ Tâm lau chùi bảng đen xong, nhảy xuống bục giảng, gò má bầu bĩnh hơi lắc lư. Trần Vũ Tâm nâng mặt, nghiêng đầu tò mò hỏi: “Trình Mạt, cậu thực sự đã có người mình thích sao?”
Trình Mạt ngẩn ra, gật đầu.
“Lớp chúng ta hả?”
Trình Mạt lắc đầu.
“Rốt cuộc là ai vậy, cậu âm thầm nói cho tớ biết đi, tớ đảm bảo không nói với người khác.”
Trình Mạt cúi đầu che giấu khổ sở trong lòng, nói: “Dù sao cũng có, có.”
Vì Tống Húc Dương thi đại học, Tống Tử Minh bèn trở về nhà, lặp lại vài lần lộ trình lái xe từ nhà đến địa điểm thi. Chu Oánh ngoại trừ gọi thêm gà vịt thịt cá mỗi ngày, chính là dọn dẹp nhà cửa để phân tán lực chú ý, lúc bà xách theo cây lau nhà lên lầu lần thứ ba, Tống Húc Dương rốt cuộc nhịn không được mở cửa.
“Mẹ, 9 giờ rưỡi rồi, trong nhà đã sạch sẽ lắm rồi, đồ dùng học tập con cũng chuẩn bị tốt, giấy tờ tài liệu ổn cả, đồng hồ báo thức cũng đặt xong. Mẹ nghỉ ngơi đi, con cũng muốn ngủ.”
“Được được được, con trai ngủ đi.” Chu Oánh lại xách theo cây lau nhà xuống lầu. Bà bỏ cây lau nhà vào toilet, vẫn đứng ngồi không yên nên cầm cái giẻ lau, lau lại bàn trà đã bóng loáng một lần nữa, cuối cùng gõ gõ cửa thư phòng, hỏi: “Tống Tử Minh, ông đổ xăng xe chưa vậy? Đã thuộc đường đi chưa?”
Tống Tử Minh cách cửa phòng đáp: “Hôm nay em hỏi không dưới hai mươi lần rồi đó! Em không ngủ được nhưng con trai cần ngủ, nghỉ ngơi chút đi!”
Chu Oánh lúc này mới chịu vào phòng ngủ.
Trình Mạt nghe tiếng động bên ngoài dần im ắng, nhưng em nằm trên giường, lăn qua lộn lại đều ngủ không được.
Cốc cốc cốc, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên, là giọng của anh trai: “Mạt Mạt, ngủ rồi sao?”
Trình Mạt giống một con thỏ bị giật mình, em nhảy xuống giường, lập tức mở cửa ra. “Anh ơi có chuyện gì vậy ạ?”
Tống Húc Dương vươn tay quét qua đầu mũi em, nói: “Anh sắp lên đến phòng thi không phải pháp trường. Em không cần lo lắng.”
Trình Mạt chớp chớp mắt.
Tống Húc Dương lại hỏi: “Hôm nay có muốn ngủ với anh không?”
Đôi mắt Trình Mạt lập tức sáng rỡ như ngôi sao, nhưng em nhanh chóng cúi mặt. “Không, không được, anh phải ngủ ngon.”
Tống Húc Dương ăn vạ ngoài cửa không đi.
“Về sau anh đi học đại học, không thể ngủ cùng em nữa.”
Tống Húc Dương vốn chỉ định chọc Trình Mạt một chút mà thôi, không nghĩ lời vừa ra khỏi miệng, tâm tư đã vụn vỡ theo. Mũi cậu chua xót, đành nghiêng mặt qua.
Vành mắt Trình Mạt hơi đỏ, em cắn môi, cúi đầu rối rắm moi móc ngón tay.
Tống Húc Dương nhanh chóng thu hồi cảm xúc: “Được rồi được rồi, không chọc em nữa, em qua đây giúp anh ôn tập lại môn ngữ văn một lần nào.”
Hai người quấn quýt trên giường, Trình Mạt nằm trong lòng Tống Húc Dương, tay cầm một cuốn thơ cổ nghiêm túc ngâm nga từng câu: “Thời cơ theo gió lướt sóng sẽ tới——”
Tống Húc Dương nhắm mắt tiếp lời: “Thời cơ theo gió lướt sóng sẽ tới, đến lúc đó nhất định sẽ giương buồm vượt biển xanh.” (*Đường thi tam bách thủ)
“Chấm chấm chấm, phía trước cây bị bệnh vẫn có hàng vạn cây xanh tốt.”
“Bên chiếc thuyền chìm vẫn có cả ngàn cánh buồm qua lại,
Phía trước cây bị bệnh vẫn có hàng vạn cây xanh tốt.” (**Lưu Vũ Tích)
“Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh ——”
“Đường Thục khó, khó hơn lên trời xanh, nghiêng người sang phía tây, than thở hoài.” (***Thục đạo nan – Lý Bạch)
……
Ngâm từ đầu trang đến cuối trang, Trình Mạt đọc dòng kết: “Xuân thảo minh niên lục ——”
“……”
“Anh ơi? Sau câu Xuân thảo minh niên lục là gì?”
Tống Húc Dương không trả lời.
Trình Mạt quay đầu nhìn sang, đường nét xương hàm góc cạnh đập vào mắt em, Tống Húc Dương đã ngủ rồi.
“Anh, xuân thảo minh niên lục, Vương tôn quy bất quy?****.” Trình Mạt nhỏ giọng đọc hết nỗi buồn ly biệt ngàn năm trước của Vương Duy.
Em hơi chống người, để trang giấy trong tay lên tủ đầu giường.
Trình Mạt nằm ngay ngắn lại lần nữa, đối mặt với Tống Húc Dương. Trên cằm anh trai nhàn nhạt vết râu mờ, Trình Mạt dán sát mặt mình kề cạnh anh trai, không dám đánh thức cậu, chỉ khẽ khàng chạm chạm.
Trình Mạt nhìn Tống Húc Dương, Tống Húc Dương ngủ rất ngon, khi ngủ vẫn không quên đẹp trai.
Tống Húc Dương chỉ mặc một cái áo khoác đen, Trình Mạt có thể thấy được rõ nốt ruồi son nơi ngực cậu.
Lần đầu tiên nhìn thấy là khi ở trong phòng tắm. Ngày đó em bị cảm, trẹo chân, té ngã trong trường học, chật vật không nói nên lời. Anh trai mồ hôi đầy đầu chạy tới trường đón em, cõng em đi bệnh viện kiểm tra, giúp em tắm rửa, còn xoa dầu gội đầu thành bọt trắng xóa phủ lên tóc em. Anh trai nói: “Mạt Mạt, sau lưng em có một nốt ruồi, trên xương b.ướm bên trái. Anh cũng có một cái, ở trước ngực.”
Từ đó về sau em vẫn luôn được anh trai cẩn thận để mắt. Ngoại trừ lần bệnh nặng lúc đến nhà bà ngoại ra, còn lại rất ít khi bị ốm. Lần gần đây nhất là mùa đông năm ngoái, khí hậu phương bắc khô hanh, bạn cùng lớp liên tiếp cảm mạo, Trình Mạt cũng bị lây bệnh.
Buổi tối Trình Mạt uống thuốc cảm xong, đóng cửa một mình ủ trong phòng, ai ngờ càng nằm càng khó chịu, lồng ng,ực ngột ngạt đau đớn, ho khan không ngừng. Tống Húc Dương lên lớp 12 ngày nào cũng thức học đến nửa đêm, Trình Mạt sợ ồn ào anh trai, trốn ở trong chăn, thấp giọng ho khù khụ. Mơ màng không biết qua bao lâu, chăn bị xốc lên, Tống Húc Dương bưng chén lê nấu đường phèn đặt ở đầu giường em, giọng nói mang theo giáo huấn khẽ: “Ngồi dậy!”
Trình Mạt vội vàng nhổm dậy, Tống Húc Dương duỗi tay đỡ Trình Mạt, thanh âm lập tức dịu dàng: “Ngốc nghếch. Chăn có thể che được tiếng ho sao?”
Trình Mạt quay đầu đi ho một cái, nói: “Anh về phòng đi, sẽ bị lây bệnh. Em tự uống được.” Em đưa tay ra nhận lấy chén nhỏ trong tay Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương ngồi xuống bên cạnh em, hung dữ tiếp: “Há miệng!”
Trong phòng chỉ để một ngọn đèn giường, Tống Húc Dương cúi người đút em ăn lê nấu đường phèn, áo ngủ trước ngực chỉ gài hai nút để lộ nốt ruồi son, giống như ngôi sao đỏ rực giữa đêm tối trời. Từ đó về sau, bầu trời đầy sao liền biến thành hương vị của lê nấu đường phèn.
Trình Mạt nhìn nốt ruồi nhỏ kia, nó chính là dấu ấn tương đồng hằn sâu trên người bọn họ khi sinh ra. Trình Mạt đã từng bị thế giới vứt bỏ, nhưng em được Tống Húc Dương nhặt về. Anh trai là dựa vào dấu ấn này để phân biệt em giữa biển người mênh mông sao?
Người anh thân thương nhất, tốt nhất của em.
Điểm nhỏ trong mắt Trình Mạt dần biến thành mảng đỏ, mông lung, rưng rưng long lanh. Em không dám nhìn thêm mà chậm rãi trở mình, lưng dán lồng ng.ực Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương ngủ không biết trời chăng, trong lúc ngủ mơ vòng tay ôm siết Trình Mạt. Cậu dùng sự căng thẳng của kỳ thi đại học để kìm nén vương vấn với em trai, sự ỷ lại của em trai xua tan đi bất an của kỳ thi đại học. Cậu ôm em, em là liều thuốc an thần, là khôi giáp và thành lũy cuối cùng của cậu.
Nốt ruồi son nơi ngực Tống Húc Dương cọ xát với nốt ruồi sau lưng Trình Mạt. Chủ nhân của tụi nó đã ngủ rồi, nhưng chúng vẫn luôn luôn thức tỉnh. Giống như hai trái tim cảm thụ được sự rung động của nhau. Càng giống như giọt máu nơi đầu quả tim, mệnh trung chú định sẽ mãi ở bên nhau.
Sáng sớm ngày 7 tháng 6, Trình Mạt là người thức dậy sớm nhất trong nhà.
Tống Húc Dương ngủ một giấc say xưa nay chưa từng có, cánh tay khóa lấy Trình Mạt, đôi chân dài cũng tì lên người em trai. Trình Mạt sợ đánh thức cậu, mất hết nửa ngày mới có thể chui khỏi vòng tay của Tống Húc Dương, dịch cái chân đang đè lên người mình của anh trai.
Chân anh trai thon dài, cơ bắp săn chắc và đường nét duyên dáng, Trình Mạt nương theo đường cong kia nhìn lên, anh trai mặc quần l/ót tứ giác, chim chóc giữ.a hai chân cách một tầng vải dệt mỏng manh sinh khí bừng bừng, dáng dấp no đủ hiện ra. Trình Mạt ngơ ngác nhìn hai giây, mặt đỏ lên, vội vàng dùng chăn che lại.
Em rón ra rón rén rời phòng. Giống như bình thường mà bóp kem vào bàn chải đánh răng. Trình Mạt rửa mặt xong, thời gian còn sớm. Đêm qua bị Tống Húc Dương ôm ra một thân đầy mồ hôi, Trình Mạt nghĩ nghĩ, đơn giản về phòng lấy quần áo tắm táp.
Lúc em đang cầm khăn lông xoa xoa nước dính trên người, Tống Húc Dương rốt cuộc cũng dậy ra rửa mặt, cánh cửa toilet vừa mở, cậu liền đụng phải cơ thể t.rần trụi của em trai.
Trình Mạt theo bản năng giơ khăn tắm che phía trước, đôi mắt mơ màng buồn ngủ của Tống Húc Dương có chút thanh tỉnh, cậu nhìn em trai: “Em làm gì vậy?”
Trình Mạt không hiểu sao lại trở nên luống cuống. “Ra, ra mồ hôi, tắm, tắm rửa.”
Tống Húc Dương bước lên một bước cầm lấy khăn lông của em trai, hai ba cái đã lau khô giúp em rồi nhét vào mớ quần áo, trách cứ nói: “Mới sáng sớm, không sợ bị cảm sao?”
Tống Húc Dương cầm máy sấy định hong khô tóc cho Trình Mạt, em vươn tay nhận máy, nói: “Em tự làm, anh mau rửa mặt.”
Trình Mạt đứng bên cạnh hong khô tóc, Tống Húc Dương loẹt xoẹt đánh răng, miệng còn dính bọt kem nói: “Mạt Mạt, tối hôm qua anh mơ thấy em.”
Máy sấy trong tay Trình Mạt chợt rơi mạnh xuống đất.
================
****
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Dương Của Trình Mạt
Quyển 2 - Chương 11
Quyển 2 - Chương 11