Edit: Nynuvola
Tống Húc Dương và Trình Mạt lảo đảo loạng choạng về đến nhà, một con gà rớt vào nồi canh giờ thành hai con.
Chu Oánh vội vàng vào bếp nấu canh gừng, lại tức giận quở trách Tống Tử Minh: “Xem hai đứa nhỏ kìa! Đều tại anh!”
Trình Mạt bị Tống Húc Dương kéo vào phòng tắm.
Trình Mạt ướt đẫm từ trong ra ngoài, Tống Húc Dương nhanh chóng lộ.t sạch quần áo trên người em ra, sau đó lấy một cái khăn tắm lớn bọc em lại.
Tống Húc Dương mở vòi nước, nhiệt độ trong phòng tắm dần dần ấm lên, lúc này cậu mới chậm rãi xốc nửa khăn tắm của em ra, giải phóng cho hai cánh tay em. Tống Húc Dương bọc tay em vào tay của mình đưa lên, vừa xo.a nắn vừa hà hơi, bàn tay đông lạnh của Trình Mạt dần chuyển ấm trong tay Tống Húc Dương.
“Còn lạnh không?” Tống Húc Dương hỏi.
Trình Mạt lắc đầu, nhưng người vẫn còn đang run.
Tống Húc Dương nhíu mày, một tay ôm em vào lòng, chỉnh mức nhiệt cao hơn hai nấc, cậu vặn vòi sen, thử đưa tay ra thăm dò.
“Dùng nước nóng tắm đi, như vậy sẽ không lạnh nữa.” Tống Húc Dương cởi bỏ khăn tắm trên người Trình Mạt, kéo em đứng dưới vòi sen.
Khi tay Tống Húc Dương chạm vào lưng Trình Mạt, người em lạnh toát như vừa rời khỏi hầm băng.
Tống Húc Dương thở dài, từ đằng sau vòng qua ôm lấy em trai, dùng nhiệt độ của bản thân xua tan đi khí lạnh trên người em. “Một lát liền ấm lại.”
Dòng nước ấm áp chảy xuống, rơi nơi cơ thể của bọn họ tạo thành những bông hoa nhỏ.
“Anh, em muốn nhảy lớp.” Trình Mạt đưa lưng về phía Tống Húc Dương, em được anh trai ôm vào lòng, khẽ thì thầm một câu.
“Ừm.”
“Em cũng phải đi Nam Thành.”
“Ừm.”
“Anh.”
“Hả?”
“Em muốn trưởng thành, muốn nhanh chóng trưởng thành.” Trình Mạt lại khóc.
Bờ vai của em run run, khiến nốt ruồi sau lưng trên xương bướ.m cũng rung động theo.
“Anh ơi.” Trình Mạt xoay người, thút tha thút thít khóc nức nở, em ôm lấy Tống Húc Dương, cọ mặt mình vào lồng n.gực Tống Húc Dương, em đang tìm nốt ruồi son trên người anh trai, tìm kiếm mối ràng buộc không thể xóa nhòa của bọn họ. Tìm được rồi, sẽ thấy an toàn.
“Anh, anh đi đâu em cũng muốn theo đó, em……”
“Mạt Mạt!” Tống Húc Dương không cho em tiếp tục, “Đừng nói nữa, anh hiểu cả.”
Trình Mạt lắc đầu, nức nở nói: “Không, anh ơi, em……”
“Mạt Mạt.” Tống Húc Dương ôm má em.
Cậu dùng lòng bàn tay đi lau đi nước mắt trên mặt em nhưng lau mãi vẫn không sạch, Tống Húc Dương thở dài một hơi, từ bỏ. Tay cậu chậm rãi chuyển ra sau lưng em, một lần nữa ôm chặt em vào lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu em.
Hồi lâu sau, Tống Húc Dương từ từ dịch xuống dưới, nhẹ nhàng hôn lên trán Trình Mạt.
Trình Mạt cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Giấc mơ này kéo rất dài.
Tống Húc Dương dùng khăn tắm lau khô thân thể em, lại thay áo ngủ sạch sẽ cho em, dưới ánh đèn sáng rỡ hong khô tóc cho em.
Trình Mạt ngơ ngác đứng đó, mặc anh trai chăm sóc, cuối cùng em dựa người anh trai và ngủ thiếp đi lúc Tống Húc Dương đang sấy khô tóc cho em.
Em cảm thấy cơ thể nặng nề, một chút sức lực đều không có.
Tống Húc Dương ôm em rồi bồng lên giường, đắp chăn cẩn thận. Cậu đi ra ngoài một chút, rất nhanh quay trở về kẹp nhiệt kế vào nách em, thủy ngân lạnh lạnh, Trình Mạt khẽ rùng mình, Tống Húc Dương lập tức cầm tay em.
Quá chốc lát, Tống Húc Dương cẩm thận nâng một cánh tay em lên lấy nhiệt kế, đoạn nhét một viên thuốc vào miệng em. Trình Mạt mơ mơ màng màng được Tống Húc Dương đút hai ngụm nước, nuốt viên thuốc kia xuống bụng. Tống Húc Dương lần nữa dìu em nằm lại, bản thân cũng nằm xuống nơi mép giường.
Trong lúc ấy dường như Chu Oánh có đi vào phòng một chuyến, nói gì đó, đặt chiếc chén nhỏ xuống xong bèn rời đi. Tống Húc Dương đứng dậy xuống giường, bưng chén nhỏ đi tới, ôm em trai dậy, nhẹ nhàng nói: “Mạt Mạt ngoan, há miệng.”
Trình Mạt chập chờn tỉnh mê, chỉ có thể cố mở miệng. Nước gừng nấu với đường đỏ, từng muỗng dọc theo khe hở hàm răng trôi vào cuống họng. Thật ấm áp.
Trình Mạt hé miệng uống từng muỗng, sau lại nhịn không được uống ngụm to, bị sặc nước ho khan một trận. Tống Húc Dương dịu dàng vỗ lưng cho em. “Từ từ thôi.”
Uống được một nửa, Trình Mạt lại thiếp đi.
Sau đó là tiếng đập cửa, Tống Tử Minh vào phòng. Trình Mạt hốt hoảng nghe được Tống Húc Dương nói, hủy vé máy bay của em trai đi.
Trình Mạt giật mình tỉnh dậy, kéo lấy tay áo của Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương vỗ tay em. “Mạt Mạt.”
Trình Mạt cố sức lắc đầu, giọng nức nở. “Anh ơi em sai rồi! Em không bao giờ dầm mưa nữa, sau này lúc nào em cũng sẽ che dù, em không ngốc nữa đâu. Cho em đi đi mà, em muốn tiễn anh đi……”
“Em sốt tới 39 độ, đừng náo loạn.”
“Em khỏe, em không bị bệnh, bây giờ em có thể đi được!”
Trình Mạt nhìn thấy vali hành lí đã thu dọn sẵn sàng, thắt kỹ dây buộc đặt trong phòng, em lập tức giãy giụa muốn xuống giường, muốn đi tìm chiếc vali nhỏ kiểu dáng giống hệt chiếc vali lớn kia, nhưng người chưa ngồi thẳng đã ngã nhào về sau.
Ngã vào lồng ngự.c Tống Húc Dương.
Anh trai hình như đang nói gì đó với ba, nhưng tai em ong ong, không nghe rõ cái gì.
Qua thật lâu, Tống Tử Minh rời khỏi phòng, Trình Mạt vẫn còn khóc.
Tống Húc Dương vỗ về em, nói bên tai em: “Mạt Mạt, nghe lời.”
Trình Mạt bận khóc, không nghe vào câu nào, cuối cùng ngay cả bản thân nói gì cũng không biết.
“Em muốn cùng đi Nam Thành. Em muốn đi tiễn anh.”
“Em muốn đi Nam Thành tiễn anh.”
“Em muốn anh.”
Trình Mạt càng ngày càng mơ hồ.
Em cảm thấy anh trai ôm em rất chặt, trán tì vào trán em, em mờ mịt đoán có thể anh trai đang thử nhiệt độ.
Trình Mạt cảm giác trán anh trai rời đi, sau đó lại có một thứ khác lần nữa áp xuống trán em —— Ấm áp, mềm mại.
Giây tiếp theo, em rơi vào trong mộng.
Trong mộng có thanh âm u ám của Trình Hiểu Thu, bà nắm tóc em đập vào tường, em đau đớn khóc không ngừng.
Ánh mắt ghét bỏ của bà ngoại, cậu mợ ác độc véo cánh tay em.
Tống Tử Minh mang đến một túi quà Vượng Vượng mà em sớm đã không còn lưu luyến, xoay người lại, ông tựa hồ đang đứng trong tuyết, đưa cho em một bấc lửa, bảo em đốt pháo.
Thi được hạng nhất, Chu Oánh bĩu môi, không phải bà sinh ra, bà có thể vui được sao? Nhưng thịt viên chua ngọt bà làm cho em rất ngọt ngào.
Ông bà nội Trịnh nói, hai anh em thật tốt bụng, con của họ khi còn nhỏ cũng vậy, nhưng bọn họ đều không còn bên cạnh. Em nhìn thấy nước sông cuồn cuộn, sinh mệnh tuổi trẻ cứ thế mà vùi lấp bên trong.
Triệu Gia Dự đưa Phật châu cho em, khoa trương nói lớn, đa tạ phù hộ.
Trần Vũ Tâm nghiêng đầu, hỏi, Trình Mạt sao cậu lạnh nhạt vậy? Cậu thật sự có người mình thích sao? Là ai đó, âm thầm nói cho tớ đi, tớ sẽ không kể với người khác đâu.
……
Trình Mạt quanh quẩn trong khung cảnh hỗn loạn, thu lấy lòng tốt của mỗi người và đẩy lùi những điều xấu xa ra khỏi.
Em ý thức được bản thân đang nằm mơ, nhưng em không dám tỉnh, trong mộng còn thiếu một người, em vẫn chưa nhìn thấy người đó. Em cứ đi, đi mãi, rốt cuộc nhìn thấy một chùm sáng, rực rỡ, từ bi, giống như sắc lệnh của thần.
Là ánh sáng. Là anh trai.
Trình Mạt sốt cao, nằm mơ lung tung rối loạn. Em được Tống Húc Dương ôm vào ngực, hai người quấn quýt lấy nhau, cùng nằm trên chiếc giường đơn của Tống Húc Dương.
Ý thức của Trình Mạt bị cơ sốt thiêu đốt, khát vọng của em bị phóng đại đến vô tận. Em cảm giác bản thân dã trở lại chuyến tàu hỏa đến Tứ Xuyên kia, em và anh trai cùng nhau du sơn ngoại thủy, lại cùng nhau về nhà. Anh trai ôm em nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, đường hầm dài ánh sáng chập chờn, chuyến tàu phảng phất như không có điểm cuối.
Anh trai hôn lên trán em, nhẹ nhàng thì thầm bên tai em: “Mạt Mạt, em phải tốt lên, anh cũng sẽ tốt, hai chúng ta đều phải cùng nhau lớn lên thật khỏe mạnh.”
Trình Mạt sốt đứt quãng hai ba ngày.
Chờ hoàn toàn tỉnh táo lại, Tống Húc Dương và vali hành lý trong phòng đã không còn, khung ảnh hai người chụp chung để trên bàn học cũng không thấy.
Trình Mạt ý thức được, anh trai thật sự đi rồi.
Bởi vì Trình Mạt sốt, tạm thời thay đổi lịch trình, Tống Tử Minh đưa Tống Húc Dương đến Nam Thành xong, cùng ngày liền vội vàng quay trở lại. Ông ở nhà chăm sóc Trình Mạt hai ngày.
Con trai lớn đi học đại học nơi khác, Tống Tử Minh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng rất buồn. Trình Mạt tỉnh lại, lo lắng của Tống Tử Minh nhất thời chuyển sang người con trai nhỏ, không khỏi săn sóc việc học và sinh hoạt của con trai.
“Sao lại muốn nhảy lớp? Còn một hai đòi trọ ở trường?”
“Con muốn giống, anh trai. Muốn học giỏi.” Trình Mạt đáp.
“Anh trai là anh trai, con là con, con cũng lớn rồi, không cần mọi chuyện đều nương theo anh trai con.” Tống Tử Minh thở dài, “Đừng quá miễn cưỡng chính mình, chăm lo sức khỏe của con trước, nếu không quen thì cứ về nhà ở.”
Đoạn ông lấy ra một chiếc di động mới đưa cho Trình Mạt, nói: “Di động của con bị nước mưa ngấm vào, hư rồi, ba mua cho con cái mới, về sau dùng cái này đi, đi học nếu gặp chuyện gì thì gọi điện thoại cho ba.”
Chu Oánh đúng lúc mang nước ấm đến, nghe được liền mắng: “Tống Tử Minh anh có biết xấu hổ không vậy? Điện thoại của anh có khác gì đồ trang trí đâu, vừa vào bữa cơm có người gọi đi liền đi, người trong nhà gọi cho anh có bao giờ bắt được đâu! Trình Mạt, con có việc gì thì gọi điện cho dì!” Suy nghĩ một chút, bà bổ sung thêm: “Gọi di động, đừng gọi đến đơn vị.”
Trình Mạt gật đầu: “Dạ con sẽ không gọi điện thoại đến bệnh viện, không làm dì mất mặt khó xử.”
Chu Oánh thoáng kinh ngạc. Bà dừng một chút, nói: “Không phải, ý dì không phải như vậy. Điện thoại ở bệnh viện là điện thoại công cộng, có nước miếng của người khác nữa, bẩn.”
Trình Mạt gật đầu.
“Con gọi điện cho anh trai con báo bình an đi,” Chu Oánh đưa qua một tờ giấy, “Chiều hôm qua nó đến Nam Thành, đây là số mới, chắc nó mong ngóng con lắm.”
“Nói chuyện điện thoại xong xuống lầu ăn cơm.” Chu Oánh lại dặn dò một câu, cùng Tống Tử Minh đi ra ngoài. Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Trình Mạt nắm chặt di động mới trong tay phát ngốc. Một trận mưa to sốt cao, giống như tẩy rửa sạch sẽ, tin nhắn từ di động cũ khi anh trai say cũng không thấy, sự khắng khít kề cận khi ốm đau cũng không còn.
Em nhìn đồng hồ, 6 giờ 40 tối. Tống Húc Dương đang làm gì, đang ăn cơm tối sao. Em thấp thỏm bấm dãy số nọ.
“Tút ——” Điện thoại vang lên một hồi, bên kia đã có người tiếp.
“Anh ơi.”
“Mạt Mạt.”
Hai người đồng thời lên tiếng, lại đồng thời im lặng.
Im lặng kéo dài khiến Trình Mạt ảo giác chính mình đang nằm mơ.
Nụ hôn trên trán kia cũng là mộng sao?
Một cái hôn giống một giấc mộng.
Anh trai vừa đi, mang theo toàn bộ thế giới.
— Trung Quyển xong —
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ánh Dương Của Trình Mạt
Quyển 2 - Chương 15
Quyển 2 - Chương 15