Tinh Như là một con chim rất thông minh, sau khi biến thành người, y học hỏi rất nhanh.
Người trong cung cũng dần dần nhận ra rằng, con chim trong Đông Cung đã biến mất, thay vào đó lại xuất hiện một tiểu công tử cùng tên với nó, ngày ngày lẽo đẽo theo sau Thái tử.
Nhất thời, lời đồn đãi nổi lên bốn phía.
Hoàng thượng lại rất dung túng việc này, chỉ cấm các cung nhân đàm luận.
Tinh Như hiện đã biến thành người, nhưng mấy sở thích trước đây lại không có thay đổi, y thích uống rượu, đọc xuân cung đồ, gần đây không có việc gì thì chơi ném xúc xắc cùng thái giám.
Cơ Hoài Chu tìm Tinh Như giảng giải một hồi, nói với y rằng muốn xem mấy quyển sách kia cũng được thôi, nhưng không cho phép đi trộm nữa.
Thậm chí hắn còn đem tất cả xuân cung đồ đã tịch thu trước đây trả lại cho y.
Tinh Như cao hứng hoan hô một tiếng rồi ôm đống sách chạy ra ngoài, Cơ Hoài Chu nhìn bóng lưng y, lắc lắc đầu, mỉm cười bất lực.
Cứ như thế trôi qua một năm nữa, mặc dù Kiều Tố Loan sau đó được rửa oan, thả ra ngoài nhưng mối hôn sự này khẳng định không thành.
Một năm qua, Cơ Hoài Chu trải qua đủ loại đại bi đại hỉ, vì Tinh Như mà bảy ngày rút máu đầu tim, thân thể yếu đi rất nhiều, may mắn căn cơ hắn không tồi, tĩnh dưỡng một thời gian liền chậm rãi hồi phục lại như cũ.
Mùa xuân tới đồng nghĩa với mùa giao phối cũng đến.
Gần đây Tinh Như thường xuyên ngồi ngoài cây ngô đồng xem xuân cung đồ.
Hiện tại y đã biến thành hình người, không tránh khỏi càng tò mò hơn về mấy hành vi trong đó, y nóng lòng muốn tìm một người để thử nghiệm.
Sau khi cân nhắc rất lâu, dường như người duy nhất có thể cùng y thử nghiệm là Cơ Hoài Chu.
Khi Cơ Hoài Chu đang xử lý quốc vụ trong thư phòng, Tinh Như từ bên ngoài chạy vào, lắc lắc cánh tay hắn, đem một quyển sách đưa đến trước mặt hắn, nũng nịu nói: “Chúng ta làm cái này được không?”
"Cái gì?"
Cơ Hoài Chu thuận tay mở quyển sách mà Tinh Như đưa cho, đập vào mắt hắn là một bức tranh màu sắc rực rỡ, dưới giàn nho xanh ngọc bích, đôi chân một nam tử bị treo bằng lụa đỏ, mở rộng sang hai bên, một nam tử khác đang hướng bên đó đi tới, trên người chỉ hờ hững khoác một kiện áo mỏng.
Cơ Hoài Chu lập tức hiểu ra trước mắt là một màn gì.
Khuôn mặt hắn nháy mắt đỏ bừng, lan đến tận sau tai, hắn đem quyển sách gấp lại ném qua một bên, thấp giọng quát Tinh Như: "Hồ nháo!"
Tinh Như vô tội tròn mắt nhìn hắn, không rõ Cơ Hoài Chu vì sao lại biến sắc, cũng không hiểu vì sao lại nói mình hồ nháo? Mấy ngày trước, rõ ràng y còn nhìn thấy đại hoàng tử cùng tiểu thái giám bên cạnh chơi đùa như vậy nha.
Tinh Như chớp chớp mắt nhìn Cơ Hoài Chu, do dự một lát, xúi xuống nhặt lấy tập sách mà Cơ Hoài Chu vừa mới ném đi, tìm một trang khác, đặt trước mặt hắn, nói: "Vậy cái này cũng được."
Giọng điệu nghe còn có chút miễn cưỡng.
Cơ Hoài Chu cúi đầu nhìn một chút, lần này bức vẽ trên đó không còn phóng đãng như trước, hai người quy quy củ củ nằm đè lên nhau.
Hắn lấy cuốn sách ra khỏi tay Tinh Như, gấp nó lại, đặt sang bên bàn, nói với Tinh Như, "Không thể."
Tinh Như thất vọng thở dài, như vậy mà cũng không được sao? Rõ ràng y thấy rằng hoàng thượng cùng các phi tần thường xuyên làm vậy mà, cái đó cũng không tính là hồ nháo đi.
Cơ Hoài Chu có chút đau đầu xoa xoa trán, Tinh Như còn nhỏ, không hiểu ý nghĩa mấy tập tranh này, hắn không thể cứ thuận theo y muốn làm gì thì làm.
Hắn cúi đầu, nhìn Tinh Như đang ngồi xổm trên đất, nghiêm túc nói: "Những điều này ngươi phải làm với người mà mình thích.”
Tinh Như nghiêng đầu, đem mấy lời Cơ Hoài Chu nói cẩn thận ngẫm nghĩ, đột nhiên cười rộ lên, khóe miệng nhếch nhếch lộ ra hai hàng răng sáng bóng, nói với Cơ Hoài Chu: "Nhưng ta chỉ thích người a."
Những lời này quả thực làm người ta cao hứng, Cơ Hoài Chu đưa tay, xoa xoa đầu y, cười nói: "Ngươi thích cô cùng loại thích kia có điểm không giống nhau, sau này lớn lên ngươi sẽ hiểu."
Tinh Như có chút bối rối, y hiện tại chỉ thích Cơ Hoài Chu, vả lại y bây giờ vẫn chưa lớn lên sao?
Tinh Như thất vọng bước ra khỏi thư phòng, tập xuân cung đồ kia vẫn còn để ở trong đó.
Trước khi tới, y còn rất mong đợi, kết quả Cơ Hoài Chu cái gì cũng không chịu làm, còn ghét bỏ chê y chưa lớn.
Ngẫm nghĩ một hồi, Tinh Như chợt nhớ tới câu chuyện điện hạ kể với y về việc cắt cành non kích thích cây sinh trưởng, y liền định lén giật lông vũ ra, nhưng cố gắng rất lâu mà vẫn không nhổ được, cuối cùng Tinh Như tức giận đem toàn bộ thân điểu vùi vào trong chăn.
Khi Cơ Hoài Chu xử lý xong việc chính sự trở về liền nhìn thấy Tinh Như biến về nguyên hình, co ro trong chăn, hắn vội vã bước tới kéo y ra.
Tinh Như mở mắt nhìn, mấy cái lông đuôi đỏ rực như lửa phía sau run run, y ngẩng cổ cọ cọ vào cằm hắn.
Cơ Hoài Chu trầm thấp cười một tiếng, hôn lên đỉnh đầu Tinh Như.
Tinh Như luôn muốn thực hành với Cơ Hoài Chu mấy thứ vẽ trong xuân cung đồ, nhưng Cơ Hoài Chu vẫn luôn thờ ơ, mỗi lần hắn đều phải cùng y nói mấy cái đạo lí lớn, Tinh Như chán nản nghe tai này ra tai kia.
Thế nhưng ở vấn đề này, Tinh Như lại vô cùng kiên trì, nhẫn nại, mãi cho đến mùa thu năm nay, y vẫn cứ quấn lấy Cơ Hoài Chu đòi làm mấy chuyện trong xuân cung đồ.
Cơ Hoài Chu thầm nghĩ, nếu y có thể đem cái tinh thần này dùng trên học tập, nói không chừng tương lai còn có thể thi đỗ Trạng Nguyên a..