TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạch Nguyệt Quang Bị Ghét Bỏ
Chương 13

Trời vừa hửng sáng, Hoắc Hữu Thanh không chịu nổi mà ngủ thiếp đi, lúc tỉnh lại đã không còn ở trên sô pha, mà là trên giường bệnh.

Người vốn nằm trên giường bệnh lúc này đang ngồi trên ghế bên giường, nhưng hắn không làm gì cả, chỉ chống cằm nhìn y, không biết đã nhìn bao lâu.

Vệ sĩ lúc trước không thấy đâu nữa, ngay cả Cung Lang cũng không có ở đây.

Hoắc Hữu Thanh muốn ngồi dậy, một đôi tay lập tức duỗi tới: "Tôi giúp cậu, chủ nhân."

"Bốp" một tiếng, tay bị hất ra.

"Đừng chạm vào tôi." Hoắc Hữu Thanh cau mày nói, y không phải tượng đất, bây giờ nhìn Đới Nguyên mà còn có thể giữ được tính tình không nóng nảy.

Đới Nguyên như ngạc nhiên, hoặc như ăn đau mà rụt tay lại, nhưng y vẫn canh giữ bên cạnh Hoắc Hữu Thanh, nhẹ giọng hỏi: "Chủ nhân, cậu đói không? Tôi đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, đều là thứ cậu thích, chủ nhân rửa mặt là có thể ăn được rồi."

Hoắc Hữu Thanh không quan tâm, y xốc chăn muốn xuống giường rời đi, nhưng hai chân còn chưa xỏ dép, Đới Nguyên tranh trước một bước quỳ một gối xuống. Ngón tay thon dài và tái nhợt nắm lấy mắt cá chân trước mặt, nhẹ nhàng lấy đôi dép xỏ vào.

Hắn rất quen tay, như thể đã làm điều đó cả ngàn lần.

Hoắc Hữu Thanh sửng sốt một chút mới định thần lại, dép lông mềm đã đi vào, Đới Nguyên cũng đã đứng lên, ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh. Hoắc Hữu Thanh nghiến răng nghiến lợi, cũng lười nói một câu với Đới Nguyên, dép cũng đã mang rồi, đá ra rồi xỏ vào trông có vẻ rất kỳ quái.

Quên đi, phải đi khỏi đây đã.

Nhưng khi Hoắc Hữu Thanh bước tới cửa, Đới Nguyên đã chặn đường y.

Chẳng biết từ khi nào mà đôi mắt Đới Nguyên đã đỏ lên, hắn vẫn đang mặc đồ bệnh nhân: "Tôi thật sự không biết họ sẽ hiểu lầm chuyện mình bị thương có liên quan đến chủ nhân. Lúc vừa tỉnh lại tôi đã nói rõ với bọn họ rồi, chủ nhân, đừng giận chó nhỏ, chó nhỏ biết sai rồi..."

Chủ nhân, chó nhỏ.

Mấy từ tình sắc thuộc về một thế giới khác khiến Hoắc Hữu Thanh lùi lại vài bước như tránh rắn rết.

Nước mắt Đới Nguyên đọng ở vành mắt rơi xuống trong hai giây, tiếp đó, hắn làm một chuyện khiến Hoắc Hữu Thanh càng kinh hãi hơn——

Hắn thật sự quỳ trên sàn, cở/i đồ bệnh nhân ở nửa người trên ra: "Chủ nhân, đánh tôi đi."

Tựa như là sợ hãi, cơ thể hắn run lên, hàm răng trắng cắn chặt môi dưới, đôi mắt màu hổ phách rũ xuống nhìn sàn nhà, không dám nhìn Hoắc Hữu Thanh.

Cơ thể Đới Nguyên hoàn toàn bất đồng với trạng thái yếu ớt mà hắn phô bày ra. Đây là một cơ thể đẹp và mạnh mẽ. Nhìn cơ thể có vẻ xanh xao và ốm yếu được bao phủ bởi những đường nét cơ bắp trơn láng, vùng bụng lại càng lộ rõ tám múi cơ bụng.

Hoắc Hữu Thanh thầm mắng một câu kẻ điên, tránh hắn rồi lao ra khỏi phòng bệnh. Bây giờ là buổi chiều, có rất đông người trong ngoài bệnh viện. Hoắc Hữu Thanh không một xu dính túi, lại không có điện thoại di động nên chỉ có thể nghĩ cách xem có xe taxi nào chở y về tiểu khu, sau đó y sẽ mượn điện thoại di động của bảo an tiểu khu để gọi cho anh họ đến giúp y trả tiền.

Xe taxi ở ven đường gần bệnh viện kín người hết chỗ, gần như người vừa xuống xe đã có người vội vàng tranh nhau đi lên, căn bản là không đến lượt Hoắc Hữu Thanh. Hoắc Hữu Thanh nhìn xung quanh, quyết định băng qua đường đối diện bắt taxi.

Nhưng y không ngờ có một chiếc xe điện vượt đèn đỏ, nó vượt lên dòng xe cộ và lao qua vỉa hè với tốc độ rất nhanh.

Tình huống nguy hiểm xảy ra quá đột ngột, mọi người thường không có khả năng phản ứng. Hoắc Hữu Thanh nhìn hướng chiếc xe điện lao tới, đã quá muộn để tránh đi, cơ thể đông cứng tại chỗ.

"Ầm."

Xe điện ngã xuống đường phát ra tiếng động lớn.

Hoắc Hữu Thanh được bảo vệ chặt chẽ ở dưới, y chậm chạp nhìn về phía người đang ôm mình.

Là Đới Nguyên.

Không biết từ lúc nào mà Đới Nguyên đã đuổi kịp y, khi xe điện sắp va chạm, hắn đã bảo vệ y. Hoắc Hữu Thanh chỉ có chút xây xước ở lòng bàn tay, nhưng Đới Nguyên lại không may mắn như vậy. Chiếc xe điện đè lên đùi hắn, chiếc quần dài bệnh nhân sọc xanh trắng đã thấm máu.



Vừa mới xuất viện, thoáng cái đã quay lại bệnh viện.

Nhưng lần này Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ không có mặt, anh họ nhận được cuộc gọi của Hoắc Hữu Thanh thì vội vàng chạy tới. Anh nhìn thấy Hoắc Hữu Thanh đứng ở bên ngoài phòng phẫu thuật liền bước nhanh tới, bọc chiếc áo khoác mang từ nhà cho y, thấp giọng hỏi: "Em bị thương sao?"

Hoắc Hữu Thanh vốn đang nhìn chằm chằm mấy chữ "Đang phẫu thuật", nghe mấy lời anh họ nói thì quay đầu lại nhìn anh, sắc mặt y hơi tái, lắc đầu: "Em không có, là Đới Nguyên bị thương."

Anh họ đã nghe chuyện qua điện thoại, anh còn mang theo cháo và nước ấm, anh bảo Hoắc Hữu Thanh uống chút nước làm ấm cơ thể, anh an ủi: "Không sao đâu, anh vừa đi hỏi thử rồi, chỉ là chiếc xe điện thôi, sẽ không bị thương gì lớn đâu."

Anh họ nói đúng, nhưng cũng không phải vết thương nhỏ.

Đới Nguyên bị gãy xương.

Gãy xương, thương gân động cốt, cần có người chăm sóc.

Hoắc Hữu Thanh nghĩ Đới Nguyên vì cứu mình mới bị thương, y muốn trả tiền mời nhân viên chăm sóc cho đối phương nhưng Đới Nguyên không chịu, hắn nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt: "Tôi không muốn người lạ chăm sóc cho mình."

"Vậy tôi giúp cậu gọi bọn Cung Lang được không?" Hoắc Hữu Thanh hỏi.

Đới Nguyên lập tức cự tuyệt: "Lần trước bọn họ thật sự làm hơi quá đáng, tôi không muốn nhìn thấy bọn họ."

Hoắc Hữu Thanh dừng một chút: "Nhưng bọn họ làm thế là vì cậu."

"Nhưng không phải tôi muốn." Đới Nguyên nói xong thì đột nhiên im lặng, Hoắc Hữu Thanh ở bên cạnh cũng trầm mặc.

Y hiểu ý của Đới Nguyên rồi, Đới Nguyên chỉ muốn y chăm sóc cho mình, nhưng bây giờ y đang hận không thể giữ quan hệ trong sạch với Đới Nguyên, sao có thể đồng ý chăm sóc hắn, nhưng Đới Nguyên bị thương vì y.

Y không muốn mắc nợ ai cả.

Một lúc lâu sau, Đới Nguyên khẽ nói: "Thật ra thì tôi có thể tự chăm sóc cho mình được. Bác sĩ nói không phải vết thương nghiêm trọng. Hơn một tuần là có thể xuất hiện về nhà dưỡng bệnh." Hắn còn tùy ý nói thêm: "Nhà của tôi rất lớn, phòng ngủ chính cũng lớn bằng phòng khách, có phòng tắm riêng."

Hoắc Hữu Thanh đột nhiên muốn cười: "Cậu cứ nói rõ hơn, dù sao tôi cũng sẽ không đi. Như vầy đi, tôi sẽ chăm sóc cậu mấy ngày cậu nằm viện, nhưng giới hạn chỉ trong vài ngày ở bệnh viện. Khi cậu xuất viện, cậu muốn tự chăm sóc mình hay thuê một nhân viên chăm sóc thì tùy cậu."

Đới Nguyên "à" một tiếng, có vẻ hơi tủi thân.

Hoắc Hữu Thanh mặc kệ hắn, y nghĩ nếu Cung Lang hoặc Cừu Vấn Phỉ đến, những gì y đồng ý trước đó sẽ không tính. Y cũng có vài điều muốn nói rõ ràng với hai người họ.

Nhưng mấy ngày trong bệnh viện, Cung Lang và Cừu Vấn Phỉ đều không xuất hiện, giống như biến mất.

Thật ra Đới Nguyên cũng không có gì đáng lo, ngoại trừ việc lên xuống giường thì phải đỡ hắn, ba bữa ăn đặt lên bàn nhỏ. Điều này khiến cho Hoắc Hữu Thanh thở phào nhẹ nhõm, y thật sự không biết chăm người.

Thời gian còn lại, Hoắc Hữu Thanh chỉ ngồi trên ghế sô pha, làm công việc phiên dịch với máy tính xách tay của mình.

Công việc mới của y cũng bị ngâm nước nóng, thế nên y đã nhận công việc mà anh họ đã giới thiệu cho mình trước đó.

Không cần phải làm việc đúng giờ, miễn là hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định.

Ở chung phòng bệnh một tuần có thể nói là bình an vô sự.

Ngoại trừ thỉnh thoảng sửa lại xưng hô không tốt của Đới Nguyên.

Một ngày trước khi Đới Nguyên xuất viện, Hoắc Hữu Thanh quay về nhà anh họ như thường lệ, nhưng vừa mở cửa ra thì nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt.

Y sững sờ, chưa kịp hỏi đối phương là ai thì đối phương đã cười nói: "Là Hữu Hữu phải không? Mau vào đi, đồ ăn sắp xong cả rồi, rửa tay xong là có thể ăn."

Người phụ nữ nói xong, nhìn Hoắc Hữu Thanh đứng bất động thì bừng tỉnh, "a" một tiếng, bắt đầu tự giới thiệu: "Xin lỗi, quên giới thiệu với em, xin chào, chị là Dịch Nhu Vũ, bạn gái của anh họ em."

Giọng của anh họ vang lên trong phòng bếp: "Tiểu Nhu, Hữu Hữu về rồi sao? Mau gọi em ấy vào ăn cơm đi."

Dịch Nhu Vũ đáp lại, dịu dàng chào hỏi Hoắc Hữu Thanh, hỏi y có muốn uống nước không: "Hữu Hữu, em muốn uống nước lọc hay đồ uống gì đó? Nếu muốn đồ uống gì đó thì hồng trà, Coca, Sprite, nước dừa hay cái gì?"

Hoắc Hữu Thanh nói: "Không cần phiền như vậy đâu, em tự làm là được rồi."

Dịch Nhu Vũ cười nói: "Vậy thì ngồi một lúc, chị vào bếp phụ anh họ em."

Vừa dứt lời, cô vào phòng bếp, kề sát bên cạnh anh họ nói gì đó.

Hoắc Hữu Thanh nhìn thấy cảnh này liền lấy điện thoại ra. Hóa ra anh họ đã nhắn trước cho y, nói tối nay anh sẽ đưa bạn gái về cùng nhau ăn một bữa cơm nhưng y không nhìn thấy.

Cơm nước xong, Hoắc Hữu Thanh ngỏ ý muốn đi tản bộ ngoài tiểu khu để đôi tình nhân có không gian riêng tư, lúc quay lại đã 11 giờ, y thấy đôi giày cao gót của phụ nữ vẫn còn ở đó.

Y nhận ra điều gì đó nên động tác càng nhẹ nhàng hơn, đi tắm và trở về phòng. Phòng của anh họ đóng chặt cửa, tắt đèn như đã đi ngủ.

Hoắc Hữu Thanh định đọc vài trang tiểu thuyết nước ngoài trước khi ngủ, nhưng vừa mở sách ra, tiếng động kỳ lạ truyền vào tai y.

- Hết chương 13-

Đọc truyện chữ Full