Lý Thống đi tới phòng bếp, đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, cũng thấy cả Tiểu Đinh đang chắt thuốc ra bát.
Lý Thống mặt lạnh lùng, cứ thế bước vào trong.
Tiểu Đinh thấy thiếu gia tới, lần nào cũng thế, luôn là gương mặt tươi cười.
"Thiếu gia..
thiếu gia tới làm gì vậy?"
Lý Thống đứng đối diện Tiểu Đinh, mắt chỉ nhìn chăm chăm vào bát thuốc, giọng trầm khàn.
"Thuốc của cha ta?"
Tiểu Đinh tây chân liên hồi, vừa bắc siêu thuốc lên bếp vừa nói.
"Ừm..
à không phải thuốc mà là canh bổ.
Đợi lát lão gia về thì sẽ mang lên."
Lý Thống chen ngang.
"Cha ta đang ở trong phòng.
Để đấy, không cần ngươi mang lên.
Để ta mang lên."
Tiểu Đinh vẫn cứ bận bịu mấy thứ trong bếp.
Không có để ý tới thiếu gia, không phát hiện ra đôi mắt đỏ kia, thấy vậy mà cứ vô tư đáp.
"Vậy thiếu gia mang lên giùm Tiểu Đinh.
Lão gia chắc mừng lắm."
Lý Thống im lặng không nói gì, nhìn bóng dáng của Tiểu Đinh, cậu như muốn nói gì đó.
Nhưng rốt cục vẫn im lặng, cứ vậy lẳng lặng bưng bát thuốc đi.
Vẻ mặt như mất hồn vậy, Lý Thống biết bệnh cha nặng lắm rồi, uống mấy thứ canh thuốc này chỉ để duy trì thôi.
Nhưng hiện tại việc học dang dở muốn gánh hộ thay cha cũng khó.
Lý Thống cảm thấy trong lòng như có một tảng đá lớn rơi xuống rồi chìm dần trong người cậu.
Bưng bán thuốc tới phòng sách, cha lại đang ngồi đọc sách.
Thấy Lý Thống quay lại, lão gia cố gắng làm vẻ mặt bình thường nhất có thể.
"Cuối cùng cũng có ngày được con trai duy nhất của ta mang thuốc tới cho ta.
Mãn nguyện rồi.."
Lý Thống nhìn cha, cảm giác lại xúc động không kìm nén được.
Cậu hít một hơi sâu, cố nén nước mắt, đặt khay thuốc lên bàn.
Nhìn cha một cách buồn bã.
"Cha..
con biết chuyện rồi.
Cha, bằng mọi cách con sẽ tìm được cách để cha khỏi bệnh, hoặc là duy trì được cho cha lâu nhất có thể."
Lão gia biết rằng, ngồi trước mặt mình bây giờ là cậu con trai đã trưởng thành thật sự.
Ông lần đầu tiên, sau bao năm nghe được lời này của Lý Thống, xúc động vô cùng, hạnh phúc vô cùng.
Cuối cùng ông cũng thấy được ngày con trai vì mình mà trưởng thành.
Lão gia nắm lấy tay của Lý Thống, Lý Thống cảm nhận được sự run rẩy từ tay cha.
Bàn tay khô, lại có chút sần, chai, ấy vậy nhìn qua giống với tay của cha cậu- cha của Huyền Nhân.
"Con trai, con biết bệnh tình của ta rồi.
Sự trưởng thành của con chính là liều thuốc quý giá nhất với ta rồi.
Đừng cố gắng nữa, ta không giấu con nữa, bệnh này của ta đã tới giới hạn cuối rồi.
Thuốc nào đi nữa cũng vô dụng cả.
Bao năm trinh chiến, máu người nhuốm trên tay thì bệnh tật như một lười nguyền rủa về sự tàn bạo của ta bao năm."
Lý Thống lắc đầu, vẻ mặt khẩn thiết.
"Cha đừng nói nữa, đừng mất hy vọng, cha tin con.
Con sẽ kiếm được thuốc không giúp cha khỏi bệnh, cũng phải duy trì cho cha sống đến năm bảy mươi, tám mươi.
Đến khi con lấy vợ sinh con."
Lão gia không có tranh giành nữa, ông mệt rồi.
Ông mỉm cười mãn nguyện, gật đầu đồng ý với con trai mình.
"Vậy được, cha đồng ý.
Mà hôm nay con được nghỉ sao? Ta nhớ là đi học đâu được nghỉ..
con trốn sao?"
Lý Thống gật đầu.
"Là con trốn ra, vì nhớ cha quá nên con quyết định về thăm cha một lần.
Nhưng cha yên tâm, chiều nay con sẽ quay lại trường học."
Lão gia cười cười, xoa vai con trai.
"Được, được..
trước khi đi thì bữa trưa hai cha con ta cùng ăn, có được không?"
Nhìn dáng vẻ bệnh tình của cha, vẻ mặt nhợt nhạt, Lý Thống bặm môi gật đầu.
Lão gia biết nếu cứ ngồi nói chuyện như vậy, con trai ông sẽ khóc, đến cả ông cũng sẽ đầu hàng mà khóc mất.
Nên lão gia phải bảo với Lý Thống ngay.
"Giờ ta có chút việc với Trần Hạ, con về phòng nghỉ ngơi đi.
À, đây mang mấy quyển sách về nghiên cứu thêm."
Lý Thống ôm sách trong lòng, bên ngoài đã có tiếng Trần Hạ.
"Lão gia, Trần Hạ vào được chưa?"
Lão gia đáp.
"Ngươi vào đi."
Lý Thống chào cha, trước khi đi cũng không quên nhắc nhở.
"Cha nhớ uống thuốc."
Lão gia gật đầu, ra điều đã hiểu.
Trần Hạ bước vào, thấy thiếu gia ở đây vô cùng ngạc nhiên.
"Thiếu gia..
trốn ra sao?"
Lý Thống chỉ gật đầu rồi rảo bước về thẳng phòng.
Trần Hạ thấy thái độ, biểu cảm của thiếu gia khác lạ như vậy, hiểu ngay tình hình hiện tại.
Trần Hạ biết ít nhiều thiếu gia cũng biết rằng tình hình cha hiện tại như nào.
Sau khi bàn chuyện với lão gia, Trần Hạ đi ra khỏi phòng, theo thói quen lại hướng mắt về phòng thiếu gia.
Chần chừ một hồi, Trần Hạ rốt cục vẫn là đi tới phòng thiếu gia.
Lý Thống bên này đang ngồi ngắm cảnh qua cửa sổ phòng, vẻ mặt trầm tư.
Thấy Trần Hạ tới, chỉ lạnh nhạt đảo mắt qua rồi lại tiếp tục giữ nguyên trạng thái.
Trần Hạ thấy thiếu gia như vậy, thật sự không có quen, ngập ngừng.
"Thiếu gia..
ngài không về lại trường sao?"
Lý Thống vẫn im lặng không đáp lại, đôi mắt chớp chớp vài cái chậm rãi, hướng nhìn ra xa.
Trần Hạ thật sự rất lúng túng trước thái độ của thiếu gia, khiến bản thân Trần Hạ thấy bản thân thật có lỗi.
"Thiếu gia..
cậu biết chuyện lão gia rồi.."
Lý Thống gật đầu một cái.
Trần Hạ tiếp tục.
"Thiếu gia..
xin cậu đừng như vậy.
Có đau lòng, tức giận thì hãy nói ra, là lỗi của Trần Hạ."
Trần Hạ hành lễ, quỳ một chân xuống, tay dâng chắp ngang đầu, Trần Hạ thật sự cảm thấy bản thân thật đáng bị chê trách.
Trần Hạ chỉ mong thiếu gia cứ đùng đùng nổi giận trừng phạt cậu.
Nhưng ngược lại, Lý Thống nhìn xuống Trần Hạ, cái ánh nhìn đó giống một người xem cậu như chẳng liên quan gì đến việc của lão gia.
"Ngươi..
cũng chẳng có tội gì cả, sao phải quỳ xuống tạ tội.
Chuyện của cha ta, người muốn ai biết thì người ấy biết.
Ta biết, là do cha thương ta thôi.
Chỉ tiếc rằng bản thân ta trước giờ xa đọa quá mức, đến khi ngộ ra thì lại thành quá muộn rồi."
Nói đến lời cuối, trong giọng của thiếu gia lộ rõ sự buồn bực, thất vọng, và tuyệt vọng với chính bản thân.
Trần Hạ lập tức đứng dậy, nhìn thẳng thiếu gia.
"Không, thiếu gia đừng như vậy.
Lỗi là của Trần Hạ, Trần Hạ xin được lấy công để chuộc."
Lý Thống nhướn mày hỏi lại.
"Chuộc như thế nào?"
Trần Hạ còn đang khí thế muốn nói, Lý Thống lập tức giơ tay ngắt lời.
"Khoan, chuyện này ngươi vào phòng rồi nói."
Lý Thống đóng cửa sổ lại, để Trần Hạ vào trong phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau, thiếu gia vô cùng nghiêm túc.
Trần Hạ lại chẳng vòng vo gì, lập tức vào vấn đề.
"Thiếu gia, đừng lo.
Trần Hạ sau khi biết tin sức khỏe lão gia đang kém đi, ngay lập tức đã cho người đi kiếm lang y khắp chốn tìm phương thuốc để chữa trị."
Lý Thống gật đầu, hỏi.
"Tiếp tục sao nữa?"
"Cuối cùng đã kiếm được một vị lang y sống ẩn giật trong núi.
Lang y ấy kêu rằng đi thẳng về phía bắc, trên những vùng dân tộc thiểu số, có một loại cây vô cùng quý.
Lấy lá cây cùng hoa tuyết liên dùng làm thuốc có khả năng chữa được bệnh của lão gia."
Lý Thống nghe tin này, ít nhiều cũng cứu vớt lại sự đau đớn, tuyệt vọng trong cậu.
Dù thế nào cậu cũng muốn cứu chữa cho cha, bằng tất cả tấm lòng của cậu và thay cho cả người con quá khứ Lý Thống..