Đến khi hắn mở mắt dậy, cũng là đã gần trưa, cả người mệt nhoài không thể rời được khỏi giường.
An Văn Quế mới chỉ xoay người nằm nghiêng thôi đã thấy ê ẩm hết thân nhất là phần eo của hắn.
"Ừm..
Lý Thống ơi..
ây đau quá.."
An Văn Quế ngó không có ai trong phòng, chắc có lẽ Lý Thống đã rời đi từ lâu rồi, đúng vậy còn nhiều việc cần phải làm mà.
An Văn Quế cử chỉ nhẹ nhàng cứ như ở cữ, đau mỏi khắp người, vén cái chăn lên thấy mình đã mặc một lớp áo lót mỏng rồi, An Văn Quế mỉm cười trái tim lại rung rinh loạn nhịp, hắn thật sự hạnh phúc, hắn lại càng lúc càng tham lam nghĩ đến cảnh hai người về chung một nhà, rồi làm cái này cái kia cùng nhau, một cuộc sống nhẹ nhàng.
An Văn Quế một hồi sau mãi mới có thể đứng dậy ra khỏi giường.
Hôm nay tính ra hắn phải về, nhưng có vẻ hắn sẽ chậm trễ đẩy lùi lịch quay về kinh thành.
Hôm qua đến nơi này mới chỉ nhìn qua được một lượt tình hình chung, An Văn Quế ngẫm lại từng khoảnh khắc, từ khi hắn biết Lý Thống hỏa tốc nhận thánh chỉ dẹp loạn, rồi ngày đêm nóng ruột gửi thư không hồi đáp, hắn cũng nhanh chóng vào cung nhận chức, nhờ có chút quan hệ hắn gấp rút muốn biết tình hình cậu ở nơi xa, ngần ấy ngày Lý Thống rời đô là ngần ấy ngày hắn sống trong lo lắng, ăn uống không nổi, ngủ còn giật mình nửa đêm.
Rồi hắn biết tin Lý Thống báo đã chiến thắng nơi xa, cần hỗ trợ lương thực nhu yếu phẩm, hắn vội vã cho người đi chuẩn bị thêm đồ, hắn kiếm cớ để có thể đi theo đoàn đến gần cậu một chút để hắn tin rằng thật sự cậu còn sống.
Chỉ có một điều ngoài ý muốn là Tiểu Đinh, cũng xót ruột chẳng kém, trong một lần đi lên phố huyện xem bảng thông cáo, nhóc thấy hắn đang đi thu gom đồ, nhóc con bám theo nài nỉ bằng được.
Vậy là Tiểu Đinh còn được gặp Lý Thống trước cả hắn, bởi hắn còn dở việc ở Châu bên cạnh.
"Em đã dậy rồi sao?"
Lý Thống mở cửa đi vào, gió lạnh từ ngoài lùa vào khiến hắn bất giác rùng mình, Lý Thống tinh tế thấy vậy liền cởi áo choàng của mình choàng lên người hắn, ôm hắn kéo vào ngồi lòng mình.
"Sao rồi? Có bị đau nhức lắm không?"
Vừa nói lại vừa dụi dụi vào ngực hắn, như cún con vậy.
An Văn Quế nhịn chặng được, hắn ôm lấy gương mặt kia hôn tới.
"Đau lắm đấy, đêm qua em đã kêu mấy lần rồi mà anh không chịu buông tha.."
Lý Thống gương mặt thú tội.
"Ai bảo em hấp dẫn quá, xa nhau lâu như vậy, anh chẳng nhịn nổi được đâuu.."
Mãi đến đầu chiều, An Văn Quế mới đi ra khỏi phòng, dáng đi vẫn có chút hơi miễn cưỡng, đi lại nhẹ nhàng, chậm rãi.
"Có lẽ em không tới gặp mọi người được rồi, chuyện em phải làm vẫn chưa xong.
Em viện cớ xử lý mấy chuyện kêu án ở Châu Vĩnh Thạch mới có thể sang đây với anh.
Giờ phải quay về bên đó để xử lý nốt đống việc.."
"Vậy em về đi, anh sẽ chuẩn bị xe ngựa để em ngồi, khi nào đỡ việc bên này anh sẽ sang bên đó thăm em."
"Em cũng không ở lại đây lâu đâu, anh cứ làm việc của mình đi.
Có gì chúng ta lại trao đổi thư."
"Cũng được, đi đường cẩn thận nhé."
Lý Thống cho người chuẩn bị xe ngựa, bên trong đã nhét khá nhiều đệm, chăn để An Văn Quế cảm thấy ấm áp và quan trọng là để cơ thể hạn chế bị đau thêm.
Hai người tiễn nhau ra cổng thành, lưu luyến một hồi nữa, Lý Thống nắm lấy tay An Văn Quế không muốn hắn đi, ánh mắt cậu như cún con dán lên người An Văn Quế.
"Thôi để em đi nhé."
An Văn Quế cố gắng rút tay về, một mạch lên xe ngựa.
Bởi hắn cũng sợ đứng thêm chút nữa, bản thân hắn chẳng nhịn được mủn lòng, lại chẳng thể rời xa Lý Thống.
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, An Văn Quế chưa gì đã xụt xịt, nước mắt chảy trên má, hắn thật sự mừng, thật sự hạnh hạnh phúc khi hắn biết Lý Thống toàn vẹn nơi đây, không bị thương tích gì nhiều, Lý Thống vẫn còn sống vẫn yêu hắn..
Lý Thống đứng đó rất lâu, cậu im lặng đứng nhìn, ánh mắt không rời xe ngựa đến một khắc nào.
Cậu chẳng muốn để người yêu mình rời đi như vậy, cậu tham lam, cậu khao khát được ở cạnh gần gũi thân mật với An Văn Quế, mới rời xa cậu đã lại thèm khát con người ấy, thèm được cảm nhận hơi thở, thèm những cái chạm trên da thịt người kia..
"Thiếu gia..
thiếu gia vừa rồi..
vừa rồi có phải là An Văn Quế không?"
Tiếng gọi của Trần Hạ ở đằng sau kéo sự chú ý của cậu quay lại, bên cạnh là Tiểu Đinh hai người họ đi tìm cậu khắp nơi từ sáng nay đến giờ.
Nhìn nét mặt của Trần Hạ, Lý Thống biết mình nên nói chuyện gì rõ ràng rồi.
"Đúng là An Văn Quế- và cũng là người yêu của ta!"
Ánh mắt kiên định cùng lời vừa nói khiến cả không gian giữa ba người như ngưng đọng.
Có một cái gì đó vừa kéo dãn ba người họ ra xa.
Chỉ vì một người mà khiến tình cảm ba người dường như hơi gượng gạo..