Lê Lạc vừa nói dứt lời xong, nhanh chóng quay đầu lại, tựa như là không muốn để cho người khác thấy tình cảnh chật vật này vậy.
Ngoài cửa trừ những người của Đoạn Hưng Diệp ra, một số nhân viên to gan cũng lén lút nhìn từ vị trí làm việc sang, cố gắng xuyên qua khe hở trong dòng người nhìn lén tình hình bên trong phòng làm việc.
Đoạn Hưng Diệp là cao thủ, chỉ bị tình cảnh này chấn động một giây, liền nhanh chóng quản lí biểu cảm, khôi phục thành dáng vẻ bình thản không có chuyện gì như thường ngày, nói với một hàng người ở phía sau: "Các người đứng canh bên ngoài, đừng cho người khác vào trong."
Vệ sĩ và cấp dưới đều lui ra theo lệnh, đóng cửa cho hắn, nháy mắt trong phòng làm việc chỉ còn lại ba người họ.
"Đây là sao vậy?" Đoạn Hưng Diệp lo lắng nói, "Minh Dương, sao em lại đánh người? Cũng may là anh nhìn thấy hotsearch anh Lê xuất hiện ở tập đoàn của chúng ta nên cố ý qua xem xem, nếu không thì bị đồn ra ngoài, hai người làm sao mà thu dọn tàn cuộc đây?"
Đoạn Minh Dương mím môi không nói, bàn tay vừa mới tát Lê Lạc khi nãy buông thõng bên người, năm ngón tay khẽ cong lại, tựa như có chút cứng ngắc.
"Ha... Hắn chẳng thèm quan tâm đâu." Lê Lạc mở miệng trước.
Anh nhấc tay giận dữ ném một cái, đập cây son đó lên lồ,ng ngực Đoạn Minh Dương, cây son rớt xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng, dừng lại bên chân Đoạn Hưng Diệp.
Đoạn Hưng Diệp cúi đầu, khom lưng nhặt lên, đặt trước mắt nhìn thật kĩ, hỏi: "Đây là của ai?"
Lê Lạc cười lạnh: "Lục được trong hộc bàn của hắn đó, anh không thấy quen à?"
Đoạn Hưng Diệp chợt hiểu ra, nhìn Đoạn Minh Dương khá là sâu xa: "Hóa ra là chuyện như thế."
Đoạn Minh Dương tựa như là lúc này mới hoàn hồn lại: "Tôi dạy dỗ nhân viên dưới trướng mình, không cần người khác nhúng tay vào."
"Được, mâu thuẫn nội bộ giữa hai người, hai người tự giải quyết đi." Đoạn Hưng Diệp đi đến trước bàn làm việc, đặt cây son lại cho chỉnh tề, rồi sau đó xoay người lại cười nhìn Đoạn Minh Dương, "Chuyện giữa chúng ta, lát nữa nói. Anh ra ngoài đợi trước, hai người xong rồi thì gọi anh, đừng có cãi nhau nữa."
Đoạn Hưng Diệp vừa bước ra ngoài, Lê Lạc lập tức khóa cửa lại, sau khi xác định được đối phương không đứng bên ngoài nghe lén, lúc này mới thở hắt ra một hơi thật dài.
"Cũng may là tôi nhanh trí." Anh xoay người lại nhìn Đoạn Minh Dương vẫn đứng yên tại chỗ, "Giám đốc Đoạn, phản ứng của cậu chậm quá đi, xém chút là lộ rồi."
Đoạn Minh Dương nhấc cánh tay phải của mình lên, rũ mắt nói: "Anh là đang dùng khổ nhục kế với tôi sao?"
"Đúng đó, kế khích tướng không có tác dụng, vậy thì đổi kế khác thôi." Lê Lạc thẳng thắn mà thừa nhận một cách thoải mái, đi đến trước mặt hắn, cầm lấy tay hắn, dán lên gò má sưng đỏ của mình, nở nụ cười, "Sao, đau lòng chưa? Hối hận chưa?"
Đoạn Minh Dương rụt tay về: "Là anh nắm lấy tay tôi đánh anh."
"Tình huống khẩn cấp mà, tôi sợ cậu không xuống tay được." Lê Lạc không biết xấu hổ mà dán lên, ôm lấy eo hắn, chôn mặt vào trong hõm cổ của hắn, cọ cọ như là đang làm nũng, "Giám đốc Đoạn, cậu đánh tôi đau quá, mặt của tôi sưng thành thế này, sao mà ra ngoài gặp người khác được, hay là... Cậu nuôi tôi ở đây đi, tôi làm thư kí nhỏ cho cậu, kiểu có thể cho cậu dùng quy tắc ngầm ở nơi làm việc ấy."
"Không cần." Đoạn Minh Dương đẩy anh ra, xoay người ra ngoài.
Lê Lạc vừa định than vãn một câu "vô tình vô nghĩa", Đoạn Minh Dương lại quay trở lại.
Trong tay có thêm một cái khăn quàng cổ lấy trên giá áo xuống.
"Anh Lê, đừng làm loạn nữa."
Đoạn Minh Dương đi đến trước mặt anh, cầm lấy khăn quàng cổ, vòng lên cổ anh hai vòng, khẽ sửa lại một chút, dựng đứng chất vải dày dặn lên, che mất nửa gương mặt của anh, rồi lại lấy tóc hai bên tai kéo xuống, như vậy, gần như là không thể nhận ra được nửa bên mặt hơi sưng lên.
Gương mặt của Lê Lạc chôn trong khăn quàng cổ bằng lông dê ấm áp mềm mại, hít thật sâu mùi hương thuộc về Đoạn Minh Dương, ngẩng đôi mắt mang theo ý cười lên: "Thỏa mãn rồi, không làm loạn nữa, xin lỗi, khi nãy làm có chút quá đáng. Chủ yếu là sợ anh cậu đột nhiên xông vào phát hiện ra chuyện gì, nên dứt khoát hành động trước làm cho hắn ta bất ngờ, đánh tan nghi ngờ của hắn. Cậu xem đi, không phải là có hiệu quả rồi sao?"
Đoạn Minh Dương không tiếp lời, bàn tay lớn xoa xoa gò má anh: "Còn đau không?"
Lê Lạc: "Ừm, cũng tạm, có lẽ là không đau bằng tim cậu đâu."
Đoạn Minh Dương khẽ cau mày, tựa như là muốn nói chút lời phản bác, Lê Lạc lập tức mở miệng trước hắn: "Được rồi, không đùa nữa, tôi đi trước đây, nếu không anh cậu lại nghi ngờ nữa."
"Ừm." Đoạn Minh Dương sửa lại cổ áo anh, "Sau này muốn gặp tôi thì gọi điện thoại, đừng đến đây."
Lê Lạc hầm hầm nói: "Tôi gọi rồi mà, cậu không nghe máy."
Đoạn Minh Dương: "Khi nãy đang họp, dạo này rất bận."
Lê Lạc: "Được thôi... Khi nào mới có thể gặp lại cậu lần nữa?"
Đoạn Minh Dương trầm ngâm một lát: "Giải Hoa Khúc tuần sau, anh đi một chuyến, Tô Chỉ cũng đi, chúng ta có thể bàn bạc kế hoạch sau này."
Lê Lạc cười: "Tôi đang quyết định thời gian hẹn hò với cậu, không phải là thời gian làm việc. Hơn nữa, phía tổ chức giải Hoa Khúc cũng không mời tôi mà."
Đoạn Minh Dương: "Anh nghe theo sắp xếp của Kim Nhân là được."
Lê Lạc "Ồ——" một tiếng đầy ý vị sâu xa: "Vậy thì cám ơn Giám đốc Đoạn mở cửa sau cho tôi nha."
Đoạn Minh Dương không nói gì nữa, đi thẳng đến trước bàn làm việc ngồi xuống, nói: "Về đi, đừng có dây dưa vào chuyện của nhà họ Đoạn nữa, tôi có thể xử lí được."
"Ừm." Cuối cùng Lê Lạc cong cong mắt với hắn: "Cậu cũng cẩn thận."
Một cái tát đổi lại một cái khăn choàng và sự đau lòng của người nào đó, đáng lắm.
Anh cũng coi như là hiểu rồi, Đoạn Minh Dương trước mặt anh, vốn dĩ là một tảng đá rỗng. Chỉ cần hơi bướng bỉnh một chút, ngang ngược mà đâm vào, thì có thể đâm nứt tảng đá đó thôi.
Bên trong chứa đầy sự chung tình đối với anh.
Được thiên vị thì sẽ chẳng còn gì phải sợ hãi, huống chi anh còn là người duy nhất được yêu thương, bướng bỉnh một chút cũng không sao nhỉ?
Tối hôm đó, Lê Lạc chủ động hẹn Đoạn Hưng Diệp gặp mặt.
Trước khi những vệ sĩ mà Đoạn Minh Dương thuê đến để bảo vệ anh vẫn còn chưa kịp báo tin lại với hắn, thì anh đã ngồi lên xe của Đoạn Hưng Diệp.
Tài xế không nhận được chỉ thị đến một địa điểm cụ thể nào đó, nên cứ chầm chầm mà len lỏi trong từng con đường lớn, hẻm nhỏ của thành phố, thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn kính chiếu hậu một chút, cũng chỉ có thể nhìn thấy tấm kính chắn cứng rắn tựa như một bức tường bằng bùn vậy.
Hàng ghế sau nghiễm nhiên trở thành một nơi bàn bạc yên lặng và bí mật.
Đoạn Hưng Diệp mở bình rượu vang ra, rót đầy hai ly, một ly đưa cho người bên cạnh: "Tiếp đón không chu đáo, mong anh Lê thứ lỗi."
Lê Lạc nhận lấy ly rượu, không để ý mà hừ nhẹ: "Cũng khá là thiếu chu đáo đó, tôi cứ tưởng rằng anh Đoạn thế nào cũng nên mời tôi đi bàn chuyện ở một trong những khách sạn lớn của nhà anh chứ, ai ngờ đầu lại là trong xe, có phải là xem thường tôi không?"
Đoạn Hưng Diệp mỉm cười: "Thân phận của anh Lê đặc biệt, huống hồ gì chuyện buổi chiều anh đi tìm em trai tôi, đã nóng hổi rần rần trên mạng rồi, nếu như bị người khác nhìn thấy buổi tối anh lại đến tìm tôi thì sẽ không tránh khỏi sự nghi ngờ."
Lê Lạc: "Tôi thấy anh là sợ bị Đoạn Minh Dương phát hiện thì có."
Đoạn Hưng Diệp: "Không thể nói là sợ, nhưng mà chuyện bí mật như là việc hợp tác của hai chúng ta, đương nhiên là không thể cho nó biết được."
Lê Lạc: "Hắn biết thì sao chứ? Dù gì tôi cũng đã cãi nhau muốn nát nhà với hắn rồi."
Đoạn Hưng Diệp: "Anh Lê, tôi biết là anh còn đang vì chuyện của nó và Tô Chỉ mà nổi giận, nhìn thấy cây son đó liền bùng nổ, nhưng mà anh xem đi, đến tôi còn chẳng cãi nhau với nó, hà tất gì anh phải để trong lòng chứ?"
Lê Lạc: "Anh đừng có mà lấy mình ra so sánh, ai mà không biết hoa danh của Đoạn thiếu gia ở bên ngoài chứ, anh đối với Tô Chỉ vốn dĩ là chẳng có tình cảm gì, đương nhiên sẽ không để ý chuyện cô ta đi tìm người đàn ông khác rồi."
Đoạn Hưng Diệp nhấp một ngụm rượu vang, qua một hồi lâu, đột nhiên nói: "Thực ra cũng không phải là không có cảm tình gì."
Lê Lạc nghiêng đầu: "Hử? Lời này nói ra từ miệng anh, nghe sao cũng thấy giả cả."
Đoạn Hưng Diệp cười: "Anh Lê, tôi biết là ấn tượng về tôi trong lòng anh không tốt, nhưng mà nếu như anh sinh ra trong gia đình như tôi, có lẽ anh cũng chẳng tốt hơn tôi là mấy đâu."
Lê Lạc: "Gia đình của tôi thì hạnh phúc lắm à? Anh tìm lý do viện cớ cũng phải nhìn xem đối phương là ai chứ."
Đoạn Hưng Diệp lắc đầu: "Ít nhất con người ba anh chính trực, anh mưa dầm thấm lâu, có lẽ cũng là một người quang minh lỗi lạc thực sự nhỉ? Hơn nữa ba anh có lẽ cũng sẽ không đột nhiên dẫn một đứa con riêng về giành gia sản với anh đi?"
Lê Lạc: "Anh cứ tiếp tục giả vờ thảm thưởng đi, tôi nghe nè."
Đoạn Hưng Diệp cười khổ: "Anh xem, đến cả những lời thật lòng của tôi, cũng không có ai tin."
Lê Lạc: "Vậy là do anh nói dối quá nhiều, anh từng nghe chuyện "Sói đến rồi" đúng không?"
Đoạn Hưng Diệp: "Tôi thừa nhận là tôi từng nói không lời nói dối, nhưng mà..."
Hắn ta nhấc tay trái lên, nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út, ánh mắt hơi ngây ra.
"Câu tôi đồng ý nói với cô ấy trong hôn lẽ, là câu nói thật lòng nhất mà tôi từng nói trong cả đời này."
Lê Lạc lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ồ, sau đó anh kết hôn xong lại đi tìm tình nhân bé nhỏ, đúng là rất thật lòng nha."
Đoạn Hưng Diệp đặt tay xuống, uống cạn ly rượu trong tay, nói: "Nếu như cô ấy không dính dáng gì đến em trai tôi, có lẽ tôi có thể bạc đầu cùng cô ấy."
Lê Lạc khinh bỉ: "Tôi hiểu rồi, tóm lại là anh vừa độc ác lại còn lăng nhăng như vậy, đều là do lỗi của Đoạn Minh Dương, anh không hề sai gì hết."
"..." Đoạn Hưng Diệp đặt cái ly rỗng về lại chỗ cũ, quay đầu lại: "Anh Lê, hôm nay anh cố ý đến tìm tôi, có lẽ không chỉ là vì muốn làm tôi nghẹn họng hả?"
Lê Lạc thấy được rồi thì dừng lại: "Đương nhiên là không phải rồi, tôi có chuyện gấp tìm anh."
Đoạn Hưng Diệp: "Xin nghe chi tiết."
Lê Lạc thả hai chân đang vắt chéo nhau xuống, chỉnh lại biểu cảm: "Đoạn Minh Dương hắn, hình như là lấy được chứng cứ anh tham gia vào những giao dịch đó rồi."
"Không thể nào?" Đoạn Hưng Diệp buột miệng nói ra, nói xong lập tức sửa lại: "Tôi vốn dĩ là không có tham gia vào, nó lấy chứng cứ ở đâu ra?"
"Đã đến nước này rồi, anh Đoạn, anh đừng có giả vờ giả vịt nữa." Lê Lạc đè thấp giọng, "Tôi cảm thấy bên cạnh anh, có lẽ có người của hắn."