TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Ánh Bình Minh
Chương 73: C73: Có tôi muốn cậu

Lê Lạc bị câu nói này của hắn làm mê mẩn đến mức chẳng còn phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa, cũng bất chấp là hai người còn đang ở trên xe, xung quanh còn có bao nhiêu người đang ngồi cạnh, anh liền lập tức nghiêng qua tìm kiếm bờ môi của Đoạn Minh Dương, thì thầm nói: "Được chứ, tôi——"

"Đến đồn cảnh sát rồi." Kim Nhân đột nhiên nói.

"..."

Lúc Lê Lạc bị cậu phun nước ớt cay vào người cũng chưa muốn trừ lương cậu như lúc này.

Đoạn Minh Dương nghe thấy câu này thì liền buông anh ra, ngồi ngay ngắn lại: "Đứng dậy thôi."

Lê Lạc hết cách, chỉ đành ngồi dậy theo, lúc đứng dậy vô tình liếc qua bên ngoài cửa sổ, nhất thời liền cứng người lại.

Bên ngoài đồn cảnh sát toàn là phóng viên, ai nấy cũng đều cầm máy quay và mic, không biết là ai gọi đến, nhưng lúc này nhìn thấy người ngồi ở hàng ghế trước trên xe là Kim Nhân và Giang Lưu Thâm, đều đồng loạt đều tựa như những kẻ săn mồi ngửi thấy được mùi của thú săn mà nhanh chóng vây lại, bao vây lấy xe của họ đến mức cả một giọt nước cũng không lọt, chỉ mỗi cánh cửa sổ phía bên này của Lê Lạc thôi thì đã có bảy, tám người bao quanh, rướn cổ lên nhìn ngó vào bên trong xe, muốn nhìn cho rõ mọi thứ.

Lê Lạc thấy vậy, cần cổ cứng ngắc mà dần dần quay đầu qua, nhìn lại dáng vẻ hiện tại của mình.

Anh đang ngồi trên đùi ông chủ của mình, ôm lấy cổ hắn, rõ ràng là đang cố ý quyến rũ ông chủ lớn của chính mình mà.

Tuy rằng những điều trên đều là sự thật, nhưng nếu như công khai comeout bằng dáng vẻ này... thì có phải là hơi gợi tình rồi không?

Lỡ như mọi người thấy được khung cảnh này, tưởng là anh đơn phương hắn thì làm sao? Lỡ như... hình tượng của anh sau này người vợ yêu kiều của tổng tài bá đạo thì phải làm sao đây?

Cuộc đời oanh liệt này của anh sắp không giữ nổi rồi...

"Bọn họ không nhìn thấy bên trong." Đoạn Minh Dương kịp thời ngăn chặn những lo âu đang dần quá đà trong suy nghĩ của anh, "Đợi một lát, cục cảnh sát sẽ cho người ra mở đường."

Sau khi nghe hắn nói vậy, Lê Lạc lại nhìn kĩ ra bên ngoài một cái, lúc này anh mới phát hiện ánh mắt của phóng viên quả thực là không nhìn trúng mặt anh, chỉ là ráng nhìn vào bên trong mà thôi. Cửa kính xe chắc là loại kính chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài chứ bên ngoài không thể nhìn vào trong được.

Lê Lạc vuốt vuốt ngực, cuối cùng cũng coi như là thở hắt ra một hơi: "Dọa tôi hết hồn."

"Đó, nhìn lại lá gan chút xíu của cậu đi." Giang Lưu Thâm cười cợt, "Đừng lo, đều là người anh đây gọi tới, làm cho lớn chuyện chút. Có anh đây, cậu không cần phải lộ mặt, ngoan ngoãn mà ngồi yên trong xe đi."

Lê Lạc lập tức không vui: "Tôi đã tham gia cả quá trình rồi, cậu lại không cho tôi tham gia vào đoạn kết?"

Giang Lưu Thâm: "Chuyện này quá phức tạp, nếu như bây giờ cậu tham gia vào, thì khó tránh khỏi việc bị thẩm vấn, quá trình quay phim cũng sẽ bị lỡ dở. Huống hồ gì bọn tôi giải quyết vụ án của Tô Chỉ trước, chuyện đó vốn dĩ cũng không liên quan gì đến cậu, đợi vụ án giao dịch thể xác này kết án rồi, thì bọn tôi lại xử lý vụ án của ba cậu, đến lúc đó chắc bộ phim điện ảnh của cậu cũng quay gần xong rồi, đảm bảo sẽ cho cậu tham gia vào đoạn kết."


Lê Lạc suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng có lý, bèn miễn cưỡng đồng ý: "Được rồi, vậy thì hai người cẩn thận, tôi ngồi trong xe đợi mọi người quay lại."

Giang Lưu Thâm cười cười: "Yên tâm, trên đời này không có chuyện gì mà anh đây không giải quyết được cả."

Lúc này, người của cục cảnh sát đã đuổi hết những phóng viên đang bao vây quanh xe đi gần hết rồi, giãn ra thành một con đường dẫn thẳng đến cửa cục. Giang Lưu Thâm mở cửa xe ra bước xuống đầu tiên, lập tức thu hút hết sự chú ý của tất cả giới truyền thông lên người mình.

Lê Lạc ngồi trong xe nhìn hắn chiếm hết sự chú ý, chào hỏi với các phóng viên của các báo như là đang bước trên thảm đỏ vậy, không thể không kính phục mà thốt lên một câu: "Tên họ Giang đó lúc nào cũng tràn đầy kinh nghiệm như thế."

Bàn tay đang đỡ lấy tay anh của Đoạn Minh Dương hơi khựng lại, thấp giọng nói: "Quả thực là vậy."

Lê Lạc quay về vị trí ngồi của mình, cười nói: "Không phải là xưa giờ cậu vẫn luôn không ưa gì hắn sao? Sao bây giờ lại thừa nhận hắn giỏi vậy?"

"Tôi đã nói rất nhiều lần với anh rồi là đừng dính vào chuyện này, dùng hết mọi cách để anh tránh xa, nhưng mà đều không thể ngăn cản được anh." Đoạn Minh Dương nhàn nhạt nói, "Ngược lại hắn chỉ dùng một câu nói, thì anh đã đồng ý ngồi yên trong xe, quả thực là rất lợi hại. Đổi thành tôi, thì chắc là sẽ thất bại thôi."

Lê Lạc ngây người ra, anh cứ cảm thấy trong câu nói của Đoạn Minh Dương có ẩn ý gì đó, hơn nữa hình như là... còn có chút ghen tuông nữa.

Đoạn Hưng Diệp ngồi ở hàng ghế sau không nhịn được mà cười chê: "Em trai à, mày cũng không nhìn xem là Giang Đại thiếu gia người ta có thân phận gì, đã nhận được sự giáo dục ra sao, đương nhiên là phải biết cách làm việc, cách nói chuyện hơn mày rồi. Mày so với hắn, không phải là tự chuốc lấy nhục sao?"

Đoạn Minh Dương còn chưa nói gì, Lê Lạc đã nhịn không được mà lên tiếng trước rồi: "Đoạn Hưng Diệp, anh còn chê chết chưa đủ nhanh đúng không? Nói thêm một câu bậy bạ nào nữa là tôi tiễn anh về miền cực lạc ngay giờ."

Đoạn Hưng Diệp: "Dù gì tôi cũng sắp phải tù rồi, tôi còn không được nói cho đã sao? Hai người các người ở bên cạnh nhau tôi mới thấy khó tin được đó, không môn đăng hộ đối gì đến mức này rồi, sớm muộn gì cũng tan tành thôi."

Lê Lạc: "Thời đại nào rồi mà anh còn nói chuyện môn đăng hộ đối với tôi? Minh Dương, đừng có nghe hắn ta nói bậy nói bạ."

Đoạn Minh Dương hừ một tiếng: "Mối quan hệ không cùng một giai cấp này tôi đã thấy nhiều trong giới nhà giàu rồi, hơn phân nửa là chẳng có kết quả gì tốt đẹp cả. Thứ người xuất thân từ lớp bùn thấp kém như nó, có leo lên cao hơn nữa, thì cũng hoàn toàn không thể hòa chung với chúng ta được. Bên ngoài nó càng giả vờ cao quý thì bên trong lại càng tự ti, càng ghen ghét với Giang Lưu Thâm – thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối của anh thôi. Tao nói có đúng không hả, em trai?"

Lê Lạc: "Anh yên——"

Đoạn Minh Dương: "Đúng."

"...Hả?" Lê Lạc ngây người ra.

"Đúng là tôi ghen ghét với anh ta, nhưng vậy thì sao chứ?" Trên mặt Đoạn Minh Dương không có biểu cảm gì, trở tay cởi áo khoác ngoài ra, che lên người Lê Lạc, chỉ chỉ vào anh:

"Nhưng mà thứ anh ấy muốn là tôi."


"Đúng vậy!" Lê lạc lập tực lớn tiếng phụ họa, nhưng mà vừa nói xong, lại cảm thấy nửa câu trước hình như không đúng lắm.

Đoạn Minh Dương sao lại ghen tỵ với Giang Lưu Thâm chứ?

"Đợi chút, Minh Dương..."

Chưa kịp đợi anh nói xong, cánh cửa xe liền bị cảnh sát gõ lên cửa vài cái, tỏ ý bọn họ có thể xuống xe được rồi. Đa số phóng viên, đều bị Giang Lưu Thâm kéo đi rồi, một bộ phận nhỏ còn lại thì bị ngăn tại nơi cách xe khá xa, chỉ có thể giơ ống kính tầm xe lên mà chụp hình.

"Anh quay về trường quay trước, xử lý xong thì tôi sẽ đến tìm anh." Đoạn Minh Dương không để cho anh nói câu nào liền lấy áo khoác của hắn trùm lên người anh kéo lại, che cả đầu anh, che kín hết toàn bộ gương mặt của anh.

Lê Lạc bị hắn che chở trong một khoảng tối, không nhìn thấy được gì cả, chỉ có thể cảm nhận được Đoạn Minh Dương nhẹ nhàng ôm lấy anh một cái, sau đó liền buông tay ra.

"Đợi chút..." Anh đưa tay ra muốn bắt lấy Đoạn Minh Dương, nhưng mà đến cả góc áo của hắn anh cũng không với tới được.

Sau đó, anh nghe thấy tiếng cửa xe được mở ra, nghe được cả tiếng Đoạn Hưng Diệp và Vương Đông Thăng bị cảnh sát lôi kéo xuống xe, thậm chí còn nghe thấy cả tiếng chụp tách tách của những chiếc máy ảnh từ xa, nhưng mà mãi cho đến khi cánh cửa xe đóng lại một lần nữa, anh cũng không nghe thấy được giọng nói của Đoạn Minh Dương nữa.

"Anh Lạc, bọn họ đều đã vào trong rồi." Trong xe chỉ còn lại Kim Nhân đang ngồi ở vị trí ghế lái, "Chúng ta tiếp tục ngồi đây đợi sao?"

Lê Lạc kéo chiếc áo của Đoạn Minh Dương xuống, nhìn bóng đêm đang dần tối lại ở bên ngoài, và đám phóng viên đang chờ chực cảnh sát đi mau để nhào lên, ngẩn người ra.

Một hồi sau, anh lắc lắc đầu, lại rụt cổ về vùi mình trong chiếc áo khoác, hít một hơi thật sâu——

"Về trường quay đi."

Xe chạy chầm chậm dọc theo con đường cao tốc gần hai tiếng đồng hồ, về đến trường quay ở ngoại ô thành phố thì đã gần chín giờ hơn, phía cục cảnh sát vẫn chưa có tin tức gì, chắc là giờ này họ vẫn còn đang thấm vấn.

Lê Lạc biết chuyện này sẽ không giải quyết nhanh đến vậy, nhưng mà anh thực sự rất lo lắng, đã gửi đi biết bao tin nhắn rồi mà vẫn tựa như là quăng đá xuống biển, nên chỉ đành tìm một khách sạn nào đó gần trường quay vào ở trước, rồi chờ đợi tin tức.

Phòng của Kim Nhân ở ngay bên cạnh, cậu ở chung với Đặng Lương, cậu đi với anh đến trước cửa phòng, rồi gõ cửa.

"Ai vậy?" Đặng Lương vừa tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ vào mang dép lê ra mở cửa, trong tay còn cầm theo cái điều khiển, vừa nhìn thấy hai người đang đứng trước cửa phòng, liền chu mỏ lên: "Anh Lạc, anh lại đi đâu vui vẻ nữa rồi? Trễ vậy rồi mới về. Cả anh Kim nữa, không phải anh nói là chiều sẽ đến sao? Em chờ anh cả ngày nay, đến cuối cùng việc gì cũng để em làm hết, mệt muốn chết rồi đây nè."

Nói xong còn giả vờ giả vị mà xoa xoa cái eo không hề tồn tại của mình.


"Tôi đi xử lí công việc với anh Lạc." Kim Nhân nói khái quát một cách ngắn gọn súc tích, rồi sau đó đi thẳng vào phòng.

"Xử lí công việc? Sao không dẫn em theo?" Cái miệng của Đặng Lương vểnh lên cao hơn nữa.

Lê Lạc cầm lấy thẻ phòng mở cửa ra, nhìn cậu một cái: "Tiểu Đặng Tử à, có lúc tôi thật sự rất ngưỡng mộ cuộc sống vô tư vô lo, không cần biết cái gì hết của cậu đó."

Đặng Lương: "Hả?"

"Đáng tiếc là ông trời đã ban cho tôi và Kim Nhân IQ quá cao, nên chúng tôi chỉ đành dùng nó để cố gắng cống hiến cho xã hội, trừ gian diệt ác thôi." Lê Lạc mở cửa phòng ra, huơ huơ chiếc thẻ trong tay, "Một nhắc nhở thân thiện nho nhỏ, sau này bớt chọc anh Kim của cậu đi, ngủ ngon."

"Cái gì mà tùm lum tà la vậy trời..." Đặng Lương gãi gãi đầu, suy nghĩ mất một hồi lâu, đột nhiên vỗ lên trán một cái!

Đây chẳng phải là đang nói khéo cậu ngốc hay sao chứ!

Lê Lạc bước vào trong phòng của mình, mệt đến mức chẳng còn muốn tắm rửa gì hết, nên anh vứt chiếc áo khoác ngoài lên giường, rồi cởi áo lông vũ ra, sau đó nhảy phắt lên chiếc giường to lớn mềm mại.

Chiếc áo khoác nhăn nheo của Đoạn Minh Dương bị anh giày vò suốt cả con đường dài, nhăn đến mức nhìn không ra dáng vẻ ban đầu nữa, anh suy nghĩ đắn đo mãi, đằng nào thì cũng không thể nào mặc được nữa, nên dứt khoát mà lấy chiếc áo đó lót dưới người mình một cách yên tâm, rồi nằm sấp trên giường lớn, mở điện thoại ra xem xem có tin tức gì mới hay không.

Rốt cuộc thì anh chẳng nhận được tin tức gì từ Đoạn Minh Dương cả, ngược lại lại nhìn thấy hotsearch của hắn.

Mà còn là với Giang Lưu Thâm nữa chứ.

Khung cảnh này thực sự là hiếm có trên trần đời, nên anh lập tức nhấn vào xem nội dung.

Quả nhiên là thế, bọn họ đều đang nói về việc hai người Đoạn Minh Dương áp tải Đoạn Hưng Diệp đến đồn cảnh sát.

Chuyện nhà của nhà họ Đoạn vốn dĩ đã nóng hôi hổi rồi, buổi sáng sau khi Đoạn Hưng Diệp vừa được bảo lãnh ra thì lên hotsearch một lần rồi, chủ đề đều là đang mắng chửi hắn ta. Ai mà ngờ đâu mới trôi qua vài tiếng đồng hồ, Đoạn Hưng Diệp lại bị dẫn đến cục cảnh sát với gương mặt đầy máu, tay còn có vẻ như là bị gãy nữa chứ.

Chuyện càng khó tin hơn nữa là, hắn ta lại bị chính em trai của mình và Giang Lưu Thâm – kẻ dường như là chẳng hề dính líu gì tới chuyện này, cùng đưa vào cục cảnh sát.

Cư dân mạng làm sao có thể bỏ qua tin sốt dẻo như vậy được, nên họ liền lập tức thực hiện mà thảo luận và suy luận rất kịch tính của mình:

[Cuộc sống thực còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình nữa, cuộc chiến sóng gió của thế giới nhà giàu này đã căng não đến mức này rồi, tôi cá là Nhị thiếu gia nhà họ Đoạn là người tốt, vì dù gì thì địa vị của anh Thâm trên giang hồ cũng nổi bần bật ở đó, người mà anh ấy ra tay giúp đỡ, chắc chắn không thể nào xấu xa được.]

[Nguyên nhân mà hai người họ cùng nhau hợp lực thì tôi nghĩ chỉ có thể là Lê Lạc, nhưng mà Lê Lạc lại chẳng hề xuất hiện, hơn nữa, chuyện của Tô Chỉ hình như cũng chẳng liên quan gì đến Lê Lạc cả nhỉ?]

[Nghe nói trong xe còn có người quản lí của Lê Lạc và một người khác nữa, nhưng mà không chụp thấy mặt, tôi nghi ngờ người đó chính là Lê Lạc.]

[Những chuyện khác tôi mặc kệ, tôi chỉ cần biết CP "Khó lòng chia xa" của tôi lại có thể yên tâm mà đu nữa thôi!]


[Chuyện này có quá nhiều điểm nghi vấn rồi, sao mặt của anh Thâm lại sưng lên thế kia? Tại sao quần áo của Giám đốc Đoạn lại không chỉnh tề? Sao tên tra nam kia máu chảy đầm đìa vậy? Ba người họ có phải là hẹn nhau quyết đấu không nhỉ?]

[Tôi nói một câu ngoài lề nhé, hai vị đại lão cùng khung hình thật sự là ngầu bá cháy luôn, tôi lại sắp đu CP mới rồi!!!!!]

[Muốn xem tập tiếp theo, tôi không thiếu chút dữ liệu di động này đâu, mọi người có thể nhanh lên được không? Đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi biết chưa?]

......

Đánh giá về Đoạn Minh Dương có sự thay đổi là chuyện tốt, nhưng mà đến cả Giang Lưu Thâm cũng được gọi tên rồi, mà người tham gia từ đầu đến cuối, lại còn là nhân vật diễn chính có cống hiến to lớn như anh đây lại chỉ có thể che danh ấn tích, sống trong sự suy đoán của cộng đồng mạng, thực sự là khiến cho Lê Lạc rất khó chịu mà.

Nếu như không phải là bởi vì lý trí của người trưởng thành, anh thực sự rất muốn đích thân chạy đi mua cái hotsearch đề tên hai người họ kia, để đè hai cái tên Đoạn Minh Dương và Giang Lưu Thâm đó xuống ngay.

Nhưng mà đương nhiên là anh không thể làm vậy được, nên anh chỉ đành nằm vật vã ở trên giường lăn qua lăn lại. Lăn được một nửa thì nhìn thấy chiếc áo khoác bị mình nằm đè lên, anh lại đột nhiên nảy ra một ý.

Nếu như đã không thể tham gia một cách công khai được, vậy thì anh cũng có thể tham gia một cách đầy ẩn ý mà.

Chủ ý đã quyết, nên Lê Lạc lập tức ngửa người ra nằm trên giường, gối lên chiếc áo khoác vest của Đoạn Minh Dương, giơ điện thoại lên chụp một tấm hình selfie, kèm theo dòng suy nghĩ:

[Hôm nay đã làm rất nhiều việc, mệt quá đi, hi vọng là tất cả những cố gắng đều có được một kết quả tốt, hi vọng là những gì thuộc về mình thì sẽ trở về bên cạnh mình, ngủ ngon.]

Anh đại khái có thể đoán được là trên mạng sẽ có những suy đoán, thảo luận về bài đăng này của anh, nhưng mà anh cũng không thèm quan tâm. Vừa đăng lên, anh liền đổi ngay sang tài khoản phụ, vào ngồi canh trong tài khoảng của Đoạn Minh Dương.

Dựa theo tốc độ chia sẻ bài đăng lần trước của Đoạn Minh Dương, thì chắc chắn hắn ghim trang cá nhân của anh lên đầu để theo dõi, vậy thì chỉ cần đợi Đoạn Minh Dương xử lý xong chuyện ở Cục cảnh sát bước ra ngoài, mở điện thoại lên, thì nhất định sẽ nhìn thấy bài đăng này của anh.

Hắn có nhận ra được áo khoác của mình không nhỉ? Có khi nào sẽ chia sẻ lại bài đăng kèm theo câu "Ngủ ngon"? Không?

Lê Lạc vui vẻ mà nghĩ, tải lại trang liên tục, mới đầu thì cứ năm phút một lần, sau thì mười phút một lần, sau đó thì... không cầm nổi điện thoại nữa.

Cả ngày hôm nay của anh, buổi sáng thì phải diễn phim liên tục, trưa thì bị đánh cho hôn mê rồi bắt cóc, chiều tối thì lại căng não và kĩ năng diễn xuất bùng phát, bây giờ là nửa đêm rồi, chỉ còn lại sự mệt mỏi toàn thân mà thôi.

Anh dựa lên trên đầu giường mà ngủ gà ngủ gục, tỉnh được một chốc thì tải lại trang trên điện thoại, miễn cưỡng cố gắng thêm được hơn nửa tiếng đồng hồ nữa, tuy nhiên vẫn không có tin tức gì, đến cuối thực sự là chịu không nổi nữa, nên đành ngáp một cái thật dài, nghiêng đầu qua, hoàn toàn chìm sâu vào giấc ngủ say.

Trong mơ anh vẫn còn mong nhớ đến ai kia, mơ mơ màng màng mà gọi "Minh Dương" mấy lần. Có lẽ là ông trời thương tiếc cho anh, nên thực sự cho hắn đi vào trong giấc mơ của anh, vừa xuất hiện thì liền nào là ôm nào là hôn, còn bị Đoạn Minh Dương dắt vào nhà tắm mà sờ mó khắp người một lượt, anh dựa lên lồng ngực cứng rắn ấm áp của hắn, đến cả những lời nói mớ trong giấc mơ cũng trở nên nóng bỏng hơn, hàm hồ mà lặp lại câu trả lời cho câu hỏi lúc còn ngồi trong xe:

"Có... Tôi muốn cậu..."

Đoạn Minh Dương trong giấc mơ nghe thấy, đột nhiên trở nên rất thô bạo, ôm anh ra khỏi nhà tắm, vất anh lên trên giường, dùng chăn bọc kín người anh lại, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra mà thôi.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, Đoạn Minh Dương lại đột nhiên trở nên rất dịu dàng, hắn nằm xuống bên cạnh anh, ôm anh vào lòng, cằm gác lên đầu anh, giọng nói trầm thấp mang theo sự quyến luyến vang lên:

"Vẫn luôn thuộc về anh mà, ngủ ngon."


Đọc truyện chữ Full