Trợ lý che chở hai người lên xe, bên ngoài đều là phóng viên nên hơn nửa ngày xe mới có thể thoát ra được.
Liễu Giới Nguyên nhìn về phía Hoắc Linh Quân: "Cậu không sao chứ?"
Hoắc Linh Quân ngẩng đầu, trong bóng đêm đôi mắt vẫn sáng trong như cũ, giống như bất kể việc gì cũng không thể đánh gục cậu được, "Cám ơn anh."
Liễu Giới Nguyên cho rằng y sẽ thấy sự tức giận hoặc uể oải trong đôi mắt ấy nhưng ngược lại cái gì cũng không có, thế nhưng đắp vào đó lại là sự quyết tâm xông ra khỏi ngõ cụt, "Không cần khách sáo."
Trợ lý ở phía trước hỏi: "Chúng ta đi đâu?"
Liễu Giới Nguyên: "Đưa thầy Hoắc về nhà trước đi."
Hoắc Linh Quân: "Không cần phiền phức như vậy, tôi tự gọi xe về là được rồi."
Liễu Giới Nguyên: "Không phiền, vừa lúc tiện đường."
Trợ lý: "..."
Thành Đông và thành Tây tiện đường ghê hen?
Hoắc Linh Quân: "Thật sự không cần phiền anh, tôi muốn đi đến nhà bạn tôi để rước con trai tôi, nhà bạn tôi và nhà tôi lại ngược đường với nhau, sợ hai người không tiện đường đâu."
Trợ lý: "..."
Liễu Giới Nguyên: "Phía sau có thể còn paparazzi bám theo, nếu bây giờ mà cậu xuống xe biết đâu lại bị vây tiếp, vừa nãy Vương đạo dặn tôi nhất định phải đưa cậu về đến tận nhà, cậu cũng đừng làm tôi khó xử."
Hoắc Linh Quân có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn y, "Vương đạo thật sự nói như thế với anh sao?"
Liễu Giới Nguyên: "Thật sự."
Hoắc Linh Quân: "Nhưng lúc nãy tôi vừa gửi tin nhắn cho ông ấy, chế tác Trương nói ông ấy đã uống say quắc cần câu gọi thế nào cũng không tỉnh cơ mà."
Liễu Giới Nguyên: "Là ông ấy trước khi uống say nói với tôi."
"Không phải anh mới nói là vừa nãy thôi à?"
Liễu Giới Nguyên: "Vừa nãy của tôi chính là trước khi xỉn."
"..."
Nói xong câu này thì hai người không còn gì để nói tiếp, một đường im lặng đi tới nhà của Trần Tư Kỳ. Hoắc Thu Thu đang ngủ ngon lành, hổ bông trong lòng rơi xuống đất, Hoắc Linh Quân nhặt lên rồi để vào trong vòng tay của bé, lấy chân nhỏ của bé đè lên rồi mới đắp chăn lại đàng hoàng.
Trần Tư Kỳ nói: "Hôm nay đừng ôm bé về mà để đây ngủ đi, bên ngoài lạnh như vậy, bị cảm cũng không tốt."
Hoắc Linh Quân gật đầu: "Cơm chiều ăn thế nào? Có kén ăn không?"
Trần Tư Kỳ: "Ăn tới ngon lành, Hoắc heo heo nhà cậu ngoại trừ xoài thì thứ gì cũng ăn."
Liễu Giới Nguyên đứng ở cạnh cửa nghe được, y cũng không thích ăn xoài, nhóc con có nói hai người họ giống nhau, cái gì khác thì chưa thấy nhưng về cái này thì đúng là giống nhau thật.
Nhóc con ngủ tới nỗi mặt tròn vo, tay nhỏ nắm chặt để bên cạnh gối đầu, không biết trong mộng mơ thấy cái gì mà nhấp nhấp miệng muốn gặm nắm tay mình lại bị Hoắc Linh Quân cản lại.
Hoắc Linh Quân hôn hôn nắm tay thịt rồi thả lại vào trong chăn, cậu đứng dậy đóng cửa lại, đưa Liễu Giới Nguyên xuống dưới lầu, "Hôm nay thật sự cám ơn anh, hay là để bữa nào tôi mời anh ăn cơm đi."
Liễu Giới Nguyên không có biểu tình gì, "Khỏi khách sáo, đều là người cùng trong một đoàn phim đương nhiên tôi phải giúp đỡ, cậu đừng hiểu lầm."
Hoắc Linh Quân gật gật đầu: "Tôi sẽ không."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Hừ.
Tuyết còn đang rơi, có khả năng sẽ tiếp tục rơi cả một buổi tối, Liễu Giới Nguyên một cây đen thui đứng ở trên nền tuyết, trong tay cầm dù, giày da nhanh chóng bị một tầng bông tuyết bao phủ lại bị y nhấc chân dậm rớt, Hoắc Linh Quân nói: "Vậy anh nhanh nhanh về đi, chú ý an toàn."
"Nếu lại xuất hiện trường hợp giống như lần này nữa thì gọi vào dãy số này." Liễu Giới Nguyên lấy một tấm danh thiếp từ trong túi ra, Hoắc Linh Quân nhận lấy thì thấy trên đó có một dãy số di động, "Số của anh à?"
Liễu Giới Nguyên: "Là số trợ lý của tôi."
Hoắc Linh Quân: "Vậy không tốt lắm đâu—"
"Gọi hay không là quyền tự do của cậu, số điện thoại tôi đã cho cậu rồi, tôi cũng chỉ vì đoàn phim mà thôi." Dứt lời y xoay người đi vào trong xe, Hoắc Linh Quân nhìn dãy số, nghĩ qua nghĩ lại vẫn bỏ vào trong túi mình.
Không ngoài suy đoán, sự việc lần này quả nhiên lại lên hot search, từ sau khi đụng phải Hoắc Linh Quân thì Liễu Giới Nguyên trở thành khách quen trên hot search luôn, nào là: Liễu Giới Nguyên lỡ tay, Liễu Giới Nguyên nắm tay Hoắc Linh Quân...Mỗi một cái đều toàn là bạo bạo bạo làm cho sự việc của Trình Tinh Ngôn bị đè xuố.ng, bị chèn ép gắt gao.
Trình Tinh Ngôn nhìn hot search mà nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao anh ta lại ở chung với Liễu Giới Nguyên thế?"
Người đại diện cũng có biết gì đâu: "Không phải đã nói với cậu là đừng có xúc động rồi à, cậu không cần thiết cứ phải ganh đua với cậu ta, cho dù cậu không hắc cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không thể nào vực dậy được đâu."
"Tôi chỉ là không chịu được cái kiểu kiêu ngạo đó của anh ta, cái thứ vừa nát vừa vô dụng."
Người đại diện thở dài: "Giờ thì hay rồi, biến khéo thành vụng, lại làm cho cậu ta mang theo tên tuổi lên hot search, nhiệt độ có nhân khí cũng có, giờ không phải do cậu cho cậu ta cơ hội hay sao."
"Vậy bây giờ làm sao đây hả?" Trình Tinh Ngôn không phục.
Người đại diện nói: "Cũng may là hiện giờ cậu ta còn chưa có công ty quản lý không thể lăng xê gì được, hot search xuống một cái thì nhiệt độ cũng mất đi, có muốn hồng cũng không dễ dàng như vậy."
Hoắc Linh Quân cứ thế mang theo tên tuổi lên hot search khiến cho fans của cậu đều biết cậu đã trở lại, có không ít fan của đồng đội cũ chạy tới mắng cậu nhưng cũng có fan only của cậu biết cậu đã trở về, sôi nổi chạy tới follow cậu.
Hoắc Linh Quân từng là người có chỉ số độ hot hàng top nên số lượng fan only không chỉ nhiều mà còn có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, tuy rằng đã qua nhiều năm thoát fan cũng nhiều nhưng vẫn còn không ít người nhớ đến cậu, thấy cậu bị khi dễ cũng nổi lên lại bản năng chiến đấu, lao vào xé nhau với fan của đồng đội cũ.
Trong lúc này trên Weibo tạm thời vô cùng náo nhiệt, số lượng người follow Hoắc Linh Quân cũng rất nhanh tăng lên mười vạn.
Liễu Giới Nguyên vừa mở mắt liền nghe được tiếng gọi của mẹ y, mẹ Liễu ở bên ngoài đã gõ cửa hồi lâu, lúc Liễu Giới Nguyên đi mở cửa thì bà đã chuẩn bị lục chìa khóa.
"Sao vậy?" Ngày hôm qua nói chuyện với tổ PR rất lâu đến khuya mới đi ngủ làm cho bây giờ Liễu Giới Nguyên vẫn còn buồn ngủ.
Mẹ Liễu thì ngược lại tỉnh táo vô cùng, bà đưa điện thoại ra trước mặt y, "Tình yêu của con bị phơi bày, đối tượng là nam?"
Liễu Giới Nguyên nhíu mày nhìn xem, thì ra là hot search đó, "Không phải yêu đương gì, người ta là nam diễn viên trong đoàn phim, ngày hôm qua gặp một chút chuyện phiền phức nên con sẵn tiện giúp đỡ cậu ta thôi."
Mẹ Liễu: "Vậy tại sao cần phải nắm tay!"
"Nắm tay chỗ nào, rõ ràng là bắt lấy cánh tay." Liễu Giới Nguyên thở dài, "Không có chuyện gì nữa thì con đi ngủ đây."
"Từ từ!" Mẹ Liễu nói: "Con thích đàn ông à?"
Liễu Giới Nguyên còn đang mơ màng trong đầu liền hiện lên đôi má lúm đồng tiền, y nháy mắt tỉnh táo lại không ít, nói: "Con không thích đàn ông, mẹ đừng đoán mò."
"Mẹ nói cho con nghe, con có thích cũng không được, bây giờ mẹ nói trước với con mẹ sẽ không để cho cậu ta vào cửa, mẹ còn muốn ôm cháu nội đấy." Mẹ Liễu cảm thấy vẫn nên tiêm một mũi dự phòng tâm lý trước thì tốt hơn, vừa rồi bà có tìm hiểu thử về người nam diễn viên này, bà cảm thấy người tên Hoắc cái gì Vân này rất có bản lĩnh khiến cho người khác mê muội, tóm lại là không thể để cho Liễu Giới Nguyên nhà bà bị mê hoặc được.
Liễu Giới Nguyên thở dài: "Mẹ đừng có suốt ngày cứ để tâm vào việc không đâu nữa, con đã nói không thích đàn ông còn gì?"
Mẹ Liễu: "Tốt nhất là ngay cả suy nghĩ ở bên nhau với cậu ta cũng không được, dù là cậu ta có thể sinh con cũng không được luôn." Đàn ông thì làm sao có thể sinh con được chứ.
Liễu Giới Nguyên: "Đúng là cậu ta có đứa con thật."
Mẹ Liễu ngập ngừng: "Của con à?"
Liễu Giới Nguyên: "...Hai đứa con đều là đàn ông thì sinh con thế nào, cậu ta sinh hay là con sinh đây?"
Mẹ Liễu nhìn Liễu Giới Nguyên, bà tưởng tượng cái dáng vẻ Liễu Giới Nguyên mang thai sinh con một chút, vẻ mặt ghét bỏ, "Con vẫn là thôi đi..."
Liễu Giới Nguyên: "..."
"Nếu mẹ không có chuyện gì nữa thì con đi ngủ trước đây." Liễu Giới Nguyên đóng cửa lại, trở về nằm lên trên giường nhưng lại không ngủ tiếp được, y cầm điện thoại mở ra quả nhiên thấy được tên của y nằm trên hot search, theo sát đó là tên của Hoắc Linh Quân.
Y mở Weibo của Hoắc Linh Quân thì thấy dưới Weibo gần nhất của cậu lượt bình luận đã tăng lên đáng kể, nhấn vào xem thì đúng thật là có không ít antifan đang mắng xối xả nhưng cũng không ít người duy trì Hoắc Linh Quân, hai bên xé nhau khó phân thắng bại.
Lại lướt xuống thêm chút nữa thì thấy được một cái bình luận làm cho y chú ý đến.
"Có thể thông đồng được với Liễu ảnh đế thì đúng là có bản lĩnh quá rồi, không hổ là người chuyên được bao dưỡng."
Lời nói này cực kỳ khó nghe, phía dưới đã có mấy chục cái bình luận xé chủ comment này nhưng fan Hoắc ít người, sức chiến đấu cũng không quá lớn, Liễu Giới Nguyên nhìn vài cái nữa thì thấy trong bình luận có người vứt ra một bức hình, "Còn cố cãi đúng không, đây là hình mà paparazzi chụp được rõ rành rành là mặt của anh trai mấy người, bị người ta ôm lên chiếc Wiesmann* bản giới hạn, đi cả một đêm không về, mấy người nói xem anh trai mấy người đi làm cái gì ha ha ha."
*Xe Wiesmann
Liễu Giới Nguyên mở hình đó ra, trên hình chính xác là khuôn mặt của Hoắc Linh Quân, chỉ là nhìn nhìn một hồi y lại cảm thấy có chút quen thuộc, cái xe này sao lại nhìn quen mắt đến như thế chứ?
Hình như trước đây y cũng đã từng chạy một chiếc Wiesmann, sau đó bị người ta đá nát đèn xe mới đem đi sửa chữa, chờ tới khi đem về lại thì y đã mất hứng thú rồi nên cũng không chạy chiếc đó nữa, hiện giờ còn không biết để chiếc xe ở trong gara nào đâu.
Nhưng mà không thể nào, trước kia y với Hoắc Linh Quân chưa từng tiếp xúc qua càng không thể có việc đã ở với nhau một đêm mà không có ấn tượng gì được, trừ phi là y uống quá say, chỉ có điều y cũng quên mất luôn ngày đó bản thân mình có say hay không say nữa, dù gì cũng đã là chuyện của ba năm về trước.
Ngày hôm sau, khi Liễu Giới Nguyên tới phim trường thì Hoắc Linh Quân cũng đã tới rồi.
Hai người chào hỏi nhau, y nhìn má lúm đồng tiền của Hoắc Linh Quân mà trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác khác lạ, hôm nay đôi má lúm đồng tiền tiết ra mật đường đó dường như rất chân thật, giống như y đã từng thật sự hưởng qua rồi vậy, nơi đó thật ngọt ngào, ngọt tới mức làm cho trái tim y run lên.
Hoắc Thu Thu nhảy nhót chạy tới, bé đội mũ gấu con, chân nhỏ mang giày chớp đèn, ngẩng đầu nói với Liễu Giới Nguyên: "Nhú Liễu~"
Đi theo bên cạnh là mẹ của Hoắc Linh Quân, trải qua sự việc ngày hôm qua, Hoắc Linh Quân cuối cùng vẫn phải gọi mẹ của cậu tới đây, cậu thật sự không có thời gian chăm sóc con trai mình cũng không thể nào cứ phiền Trần Tư Kỳ mãi được nên chỉ có thể đi tìm mẹ cậu.
"Úi da, cậu chính là Liễu ảnh đế sao?" Mạnh Quyên nắm lấy tay Liễu Giới Nguyên, cười nói: "Lớn lên đúng là đẹp trai lịch sự, quá soái!"
"Chào bác ạ." Cảm giác của sự ngọt ngào đó ở trong lòng Liễu Giới Nguyên còn chưa có tan đi, trên mặt y tươi cười chào hỏi.
Hoắc Thu Thu quá lùn nên không bắt được góc áo của Liễu Giới Nguyên mà chỉ có thể nắm góc quần, trong tay còn ôm hổ bông, "Nhú Liễu, nàm sao ây (bây) giờ nhú mới tới?"
Liễu Giới Nguyên vỗ vỗ tay bé, lúc cúi đầu thì phát hiện trên mí mắt của bé con có một nốt ruồi nhỏ, vị trí y chang của y.
END CHƯƠNG 11.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé
Chương 11
Chương 11