Hoắc Linh Quân đột nhiên dừng xe lại.
Hung dữ lên.
Dường như ngay sau đó sẽ lập tức đánh người.
Liễu Giới Nguyên nhớ tới lời uy hiếp anh còn muốn thấy ánh mặt trời ngày mai không, tuy là anh không sợ. "Tôi, tôi nói cho cậu biết tay tôi đang bị thương đấy."
Hoắc Linh Quân hung tợn nhìn chằm chằm anh, "Đến bệnh viện rồi."
Liễu Giới Nguyên thở phào một hơi, anh ôm cánh tay xuống xe đuổi theo Hoắc Linh Quân nói: "Chuyện vừa rồi—"
Hoắc Linh Quân hung hăng quay đầu lại.
Liễu Giới Nguyên cũng bị chọc giận, nhất định ngay bây giờ tôi phải hỏi cho rõ ràng!
"Một lát nữa chúng ta lại nói!"
Cánh tay Liễu Giới Nguyên nhìn thì dọa người nhưng cũng may chỉ là bị thương ngoài da, lúc chắn giúp cậu xui xẻo bị đèn xoẹt qua một chút, cũng không cần may lại, bác sĩ băng bó xong là có thể đi. Trợ lý thở phào nhẹ nhõm: "May mà không bị thương đến xương cốt."
Hai người chưa nói gì thì trợ lý đã điên cuồng ám chỉ: "Tiếp theo phải làm gì bây giờ? Chúng ta về nhà hay là về đoàn phim đây?"
Liễu Giới Nguyên: "Về đoàn phim, chút thương nhỏ này không có gì đáng lo, mặc quần áo vào sẽ nhìn không thấy."
"Như vậy sao được, nói gì đi nữa cũng nên nghỉ ngơi hai ngày đã." Trợ lý nhìn về phía Hoắc Linh Quân: "Anh Hoắc, anh cũng nói giúp em khuyên anh ấy đi, lỡ như bị nhiễm trùng làm sao bây giờ?"
Hoắc Linh Quân: "Nhiễm trùng thì uống thuốc."
Trợ lý: "..."
Liễu Giới Nguyên tức giận hừ: "Nhiễm trùng mà không biết giữ là phải cưa tay đấy, uống thuốc có tác dụng gì, thật là, tôi cực cực khổ khổ gãy tay gãy chân là vì ai hả, kết quả một chút chỗ tốt cũng không có, tại sao đá đèn xe của tôi cũng không chịu nói, cái đèn xe của tôi cũng thảm quá đi thôi."
Hoắc Linh Quân: "..."
Bệnh còn có thể thăng cấp ha.
Hoắc Linh Quân nói: "Vậy anh nghỉ ngơi đi."
Liễu Giới Nguyên hầm hừ đứng lên, "Tôi không nghỉ ngơi, tôi phải về đóng phim!"
Hoắc Linh Quân không nói gì nữa.
Liễu Giới Nguyên: "Sao cậu không nói gì?"
Hoắc Linh Quân: "...Nói cái gì?"
Nói đừng quay về đóng phim, nên nghỉ ngơi cho tốt nha! Liễu Giới Nguyên muốn tức chết rồi, tức giận mà hừ một tiếng đi luôn.
Hoắc Linh Quân có chút bất đắc dĩ, người ta nói Liễu Giới Nguyên là một tên cuồng công tác, một lòng nhiệt tình yêu thích diễn kịch, có khả năng trong lòng anh thật sự muốn về đóng phim, nếu cậu cứng rắn khuyên chẳng phải không có mắt nhìn hay sao, hơn nữa mấy câu nói như nên nghỉ ngơi gì đó này nọ không đến phiên cậu nói mà nên do Vương Hợp Minh nói mới được.
Liễu Giới Nguyên nói được thì làm được, nói muốn đóng phim liền quay đến khi kết thúc, Vương Hợp Minh khuyên hai lần đều bị dứt khoát từ chối, mọi người càng thêm nể phục anh, khó trách người ta có thể làm ảnh đế, nhìn xem trình độ chuyên nghiệp này, ngay cả khi bị thương cũng kiên trì đóng phim, có mấy người có thể so sánh được chứ, có thể nói là tấm gương gương mẫu trong giới giải trí.
Chỉ cần cậu lên tiếng thì tôi sẽ thuận nước đẩy thuyền, sẽ không cố gắng chống đỡ, mặc kệ diễn kịch gì gì đó đi, bây giờ tôi chỉ muốn về nhà ăn cơm ngủ ngon thôi được không!
Liễu Giới Nguyên nhìn thật sâu vào Hoắc Linh Quân, lần thứ n gửi đi sóng điện não.
Tít tít rẹt tẹt tít tít rẹt rẹt tít tít rẹt rẹt!
Có cảm nhận được sự kiên định quyết tuyệt của tôi không?
Nhưng mà đối phương vẫn không get được như cũ, cậu vô tình xoay người đi, chỉ chừa cho anh một bóng dáng vô cùng lãnh khốc.
Tôi muốn mệt chết rồi đây, Liễu Giới Nguyên tuyệt vọng nghĩ.
"Chúng ta trực tiếp về nhà hay sao anh Liễu? Vương đạo cho anh nghỉ ngơi hai ngày, vậy ngày mai chúng ta không cần đến phim trường phải không?"
Bây giờ Liễu Giới Nguyên không dám tùy tiện nói bậy nữa, nếu Hoắc Linh Quân không tiếp câu, không cho anh bậc thang đi xuống thì sao, anh cũng không muốn vừa mệt mỏi vừa đói khát giống như hôm nay đâu.
Liễu Giới Nguyên đang muốn lên tiếng thì Hoắc Linh Quân đã nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt đi, thương gân động cốt một trăm ngày, anh chảy nhiều máu như này thế nào cũng phải nằm hai ngày mới có thể bổ trở về được."
Liễu Giới Nguyên: "Nhưng tôi nằm không quá yên tâm, tôi nhiệt tình yêu thích nghiệp diễn của mình, cho dù có bị thương đi nữa thì ngày mai tôi cũng nhất định đúng giờ có mặt."
Nhìn xem cái miệng của mày này...
Hoắc Linh Quân: "..."
Liễu Giới Nguyên thấp thỏm nhìn Hoắc Linh Quân, ho khan một tiếng: "Nhưng nếu như cậu cứ nhất quyết một hai bắt tôi nghỉ ngơi thì người mềm lòng như tôi cũng sẽ không từ chối."
Hoắc Linh Quân: "...Vậy anh nghỉ ngơi cho tốt đừng cậy mạnh."
Liễu Giới Nguyên: "Vậy còn cậu?"
Ngày mai Hoắc Linh Quân còn có cảnh, "Ngày mai tôi có cảnh quay, sao thế?"
Liễu Giới Nguyên không mấy vui vẻ, "Không có gì."
"Đúng rồi, quên mất phải nói tiếng cám ơn với anh, nếu không nhờ có anh thì hiện giờ chắc tôi còn nằm trong bệnh viện rồi, chờ đến khi anh nghỉ ngơi tốt thì tôi mời anh đi ăn cơm."
Liễu Giới Nguyên: "Cơm có thể bây giờ ăn luôn không? Tôi muốn ăn hoành thánh tôm khô tía tô, không muốn ăn bên ngoài, rải một chút hành thái là được nhưng muốn nhiều rau thơm."
Hoắc Linh Quân: "..."
(*Hoành thánh tôm khô tía tô:
Liễu Giới Nguyên nói: "Cậu biết tôi thích ăn nhân gì không?"
Hoắc Linh Quân: "Biết."
"Sao cậu lại biết?"
Thằng ranh con của anh ở trong tay tôi anh nói thử xem!
Hoắc Linh Quân chở Liễu Giới Nguyên về nhà mình, Liễu Giới Nguyên muốn ăn ngay trong hôm nay vậy bây giờ cậu phải về làm. Trên đường về nhà cậu mua nguyên liệu ở bên ngoài, ngoại trừ nguyên liệu làm hoành thánh ra cậu còn mua thêm một con gà đen, chuẩn bị hầm cho Liễu Giới Nguyên uống cho bổ máu.
Nửa đường chạy tới một cửa hàng theo địa chỉ Liễu Giới Nguyên đưa, đi vào thì thấy là cửa hàng đồ chơi, chủ tiệm thấy Liễu Giới Nguyên vào thì lập tức đem ra thùng quà đã được đóng gói sẵn, "Bên trong có bản hướng dẫn, nếu ngài không có thời gian thì chúng tôi có thể ráp sẵn rồi đưa tới cho ngài."
Liễu Giới Nguyên nói: "Không cần, tôi cảm thấy nhóc con thích tự mình lắp ráp."
Hoắc Linh Quân nhìn qua nhìn lại: "Cái gì đó?"
Liễu Giới Nguyên cười cười, vỗ vỗ hộp quà: "Là thứ tốt."
Xuống xe, Hoắc Linh Quân xách thức ăn, Liễu Giới Nguyên một tay nâng lên quà tặng cho Hoắc Thu Thu, một tay khác cắm túi quần, ổn định vững chắc đi lên lầu không hề th.ở dốc một cái.
Mạnh Quyên mở cửa thấy có người khiêng một cái thùng tới liền nói: "Mua cái gì thế?"
Hoắc Linh Quân: "Cho Hoắc Thu Thu."
"Anh thợ, anh cứ để chỗ này đi." Mạnh Quyên ra đón, ý bảo "anh thợ" Liễu đặt ở trên sàn nhà trong phòng khách.
Hoắc Linh Quân nói: "Mẹ, đây là Liễu Giới Nguyên."
Mạnh Quyên sửng sốt, lập tức nói: "Hèn gì mẹ nói, sao có anh thợ nào chân dài eo thon, giày da quần tây như vậy, nhìn là biết không phải người bình thường rồi, còn đang nghĩ xem đây là ai trong giới giải trí, con vừa nói là Liễu Giới Nguyên mẹ liền biết đúng ngay mà."
Liễu Giới Nguyên: "Chào dì, con vội quá nên không mang theo quà cáp gì, dì thông cảm."
Mạnh Quyên nhìn các hộp quà và trái cây nhập khẩu đầy đất, chỗ nào là không có quà cáp gì chứ, bà nhanh nhẩu nói: "Làm vậy sao được, con tới chính là quà tốt nhất rồi, con đừng đứng nữa, để dì pha trà cho con!"
Liễu Giới Nguyên nhìn một vòng không thấy Hoắc Thu Thu, còn đang định hỏi thì một đạn pháo nhỏ bụp một cái tông vào đùi anh làm anh suýt chút nữa té ngã, Hoắc Thu Thu nâng mặt lên, cười đến đôi mắt cong cong: "Nhú Liễu~"
Nói xong rất tự nhiên vươn đôi tay ra với Liễu Giới Nguyên, anh cũng rất tự nhiên mà bế bé lên, Hoắc Thu Thu ôm cổ Liễu Giới Nguyên, khuôn mặt đầy thịt cọ cọ dưới cằm anh, "Nhú tới thăm con hử!"
"Ừ." Liễu Giới Nguyên ôm bé, "Chú có đem quà tới cho con, muốn xem không?"
Đôi mắt Hoắc Thu Thu sáng lên, cười tới thấy cả cái răng chưa mọc ra tới, cả người đầy mùi sữa: "Được nha được nha!"
Hoắc Linh Quân đứng ở cửa phòng bếp, cậu bất đắc dĩ lại phiền muộn nhìn qua. Từ ngày gặp lại Liễu Giới Nguyên thì mọi việc đã đi theo hướng phát triển mà cậu không thể khống chế được nữa. Nhóc con cứ một ngụm chú Liễu chú Liễu, Liễu Giới Nguyên thì cứ một tiếng ba năm trước đây như thể nếu không vạch trần được sự thật thề không bỏ qua vậy, đúng là làm cho bất kỳ ai nhìn thấy thì cũng biết là hai cha con ngay.
Hoắc Linh Quân khẽ cắn môi rồi lại thở dài, Mạnh Quyên đi đến nói: "Thu Thu nhà ta sao thân với Tiểu Liễu như thế nhỉ?"
Hoắc Thu Thu ngồi dưới đất cùng Liễu Giới Nguyên mở thùng quà ra, bé nhìn một đống linh kiện bên trong, vui vẻ muốn chết rồi. Hoắc Linh Quân thấy dáng vẻ của nhóc con như vậy cũng cực kỳ bất đắc dĩ, "Làm sao con biết."
Mạnh Quyên nói: "Không biết còn tưởng đây là hai cha con đấy, haiz? Sao mẹ thấy Thu Thu đúng là có có chút giống—"
Hoắc Linh Quân nhanh chóng đánh gãy: "Mẹ, mẹ làm nhân, con đi gói, hôm nay Liễu Giới Nguyên cứu con nên bị thương, con muốn gói chút hoành thánh làm cho anh ta ăn, con gà đen này cũng đem đi hầm, hầm nhừ là được, con nhớ hình như mẹ có mang theo một ít nhân sâm đến phải không, bỏ một cây vào hầm chung đi."
Mạnh Quyên hoảng sợ: "Xảy ra chuyện gì thế?"
"Không có gì, đạo cụ đèn trên trần nhà bị rơi xuống, anh ta cứu con đẩy con ra, cánh tay bị chảy máu."
"Trời ạ!" Mạnh Quyên bị dọa tới rồi: "Các con đóng phim nguy hiểm như vậy sao?"
Hoắc Linh Quân hối hận khi nói với mẹ cậu: "Không nguy hiểm, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi—"
"Trời ơi Tiểu Liễu!" Mạnh Quyên lo lắng nhìn Liễu Giới Nguyên: "Con không sao chứ? Dì nghe Tiểu Vân nói con cứu nó nên bị thương đúng không?"
"Không có gì—" Liễu Giới Nguyên ngừng lại, anh nhìn thoáng qua Hoắc Linh Quân xong liền che lại cánh ta mình rồi gượng gạo kéo khóe miệng nói: "Không sao cả, chỉ có cánh tay bị thương thôi không chết được."
Hoắc Linh Quân: "..."
Nói cái gì vậy không phải chỉ là bị rách da tay một chút thôi hả hả hả??
Mạnh Quyên đau lòng: "Con chờ một chút, để dì làm món ngon tẩm bổ lại cho con!"
Nước mắt Hoắc Thu Thu muốn trào ra, bé ôm Liễu Giới Nguyên nói: "Nhú Liễu bị thương sao?"
Liễu Giới Nguyên sờ sờ đầu dưa của bé, "Chú không còn đau nữa, chúng ta đi lắp ráp ô tô được không, ráp ô tô xong con có thể lái nó đi hóng gió đó."
Hoắc Thu Thu lập tức sống dậy, nắm chặt tay nhỏ, "Zậy chúng ta bắt đầu đi!"
......
Hoắc Linh Quân nói xong liền thấy hối hận trăm ngàn lần, không nói thì chuyện gì cũng không có! Hầm gà cái gì, ráp ô tô cái gì! Hôm nay không nên đem Liễu Giới Nguyên về nhà, thật là dẫn sói vào nhà mà!
Phiền chết được!
Hoắc Thu Thu mặc một bộ quần áo mùa thu gà vàng nhỏ ngồi trên thảm, bộ đồ mùa thu hình con gà vàng này là do Hoắc Linh Quân mua cho bé, còn có một bộ con hổ bị bé làm dơ đã được giặt đang phơi trên ban công, bộ trên người là vừa mới thay xong nên vẫn còn mang theo mùi nước giặt dành cho trẻ em.
"Lấy cái đó Lấy cái đó!" Hoắc Thu Thu chỉ vào một chiếc đinh ốc, Liễu Giới Nguyên dựa theo lời của bé lấy lại đây, anh ngồi nhìn bé lấy ngón tay nhỏ xíu đầy thịt chỉ vào bản hướng dẫn, "Lắp vào chỗ này!"
Liễu Giới Nguyên dựa theo bé nói lắp vào, khích lệ nói: "Thu Thu thật thông minh!"
Hoắc Thu Thu vui vẻ cười rộ lên, khuôn mặt nhỏ cười nhiều tới mức đỏ lên.
Liễu Giới Nguyên càng nhìn càng thích, anh duỗi tay sờ sờ cái đầu nhỏ thông minh này, Hoắc Thu Thu cọ cọ tay anh rồi ngồi ở trên thảm lắc lư người. Cánh tay thịt chân thịt, gót chân thịt nhỏ múp míp, muốn lấy cái gì cũng cố gắng hết sức lực với tới. Loại xe xa xỉ có gắn kim cương này là do ảnh đế Liễu dù có mua xe đồ chơi cũng phải lựa chọn phiên bản giới hạn toàn cầu của nhãn hàng xe đồ chơi lâu đời mới được, nhưng chính vì thế mà làm khó bảo bối nhỏ Hoắc Thu Thu của chúng ta quá rồi.
Liễu Giới Nguyên để cho bé con ngồi xem bản hướng dẫn còn anh tới lắp ráp, hai người phối hợp ăn ý, qua nửa ngày cũng đã ráp coi như gần xong.
Liễu Giới Nguyên nhìn nhóc con không biết tại sao mà vốn dĩ anh không thích con nít nhưng lại luôn cảm thấy thân thiết với Hoắc Thu Thu, rất thích bé con, giống như bẩm sinh đã như vậy rồi. Có nhiều việc ở những đứa trẻ khác anh không hề có cảm giác gì nhưng đặt ở trên người Hoắc Thu Thu thì anh lại cảm thấy thật đáng yêu.
Có lẽ là do bé con lớn lên thật sự quá đáng yêu, hóa ra trên thế giới này cũng có thứ đáng yêu khiến anh xúc động, Liễu Giới Nguyên vò vò khuôn mặt thịt của Hoắc heo con làm lộ cái răng chưa mọc ra của Hoắc heo con.
Blo blo bla bla đến vui vẻ, hôm nay cũng không biết bản thân chính là người đàn ông của cha bé và đang chơi đùa với con của mình.
Hoắc Thu Thu có chút mệt mỏi, bé nằm lăn ra trên thảm, nằm một hồi liền ngủ gật, Liễu Giới Nguyên nói: "Thu Thu muốn ngủ sao?"
Hoắc Thu Thu gật gà gật gù: "Bé hông bùn nhủ."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên cười, nói: "Chú ôm con lên giường ngủ nhé."
Hoắc Thu Thu tỉnh táo lại, "Bé hông muốn nhủ!" nói xong giật mình ngồi dậy trong một giây sau đó từ từ ngã xuống rồi đột nhiên ngồi vững lại rồi lại từ từ ngã xuống, cứ thế lặp lại.
Liễu Giới Nguyên bó tay, anh đang muốn bế bé lên thì Hoắc Thu Thu dụi dụi mắt, lắc mông bò dậy, bò đến quấn lên trên chân của Liễu Giới Nguyên, muốn súc cả người vào vòng chân của Liễu Giới Nguyên mà ngủ. Nhưng ngủ kiểu này làm sao thoải mái được chứ, Liễu Giới Nguyên vớt tấm thảm trên sô pha lại đây, một tay ôm Hoắc Thu Thu đã ngủ lên sau đó trải thảm xuống rồi mới thả bé con lên trên.
Lại nhấc thảm lên một chút, như vậy thì bé con có thể ngủ trên đùi của anh, một mặt khác thì nhẹ nhàng ráp xe đồ chơi.
Hoắc Linh Quân hầm xong thức ăn, cậu vừa đi ra thì thấy một màn này, Hoắc Thu Thu ngủ ở trên đùi Liễu Giới Nguyên, ngủ tới thơm ngon ngọt ngào. Lúc nào mà ngay cả ngủ cũng phải ngủ trên đùi của người cha hời này vậy hả? Kéo cũng không kéo ra được? Cứ như vậy phải làm sao đây, Hoắc Linh Quân nghĩ mà rầu, cũng không thể chạy tới ôm bé lại, cậu cảm thấy làm như thế khác nào mình chính là tên tra nam cặn bã giành con chứ.
Liễu Giới Nguyên nghiêm túc nhìn bản hướng dẫn, nếu anh làm ra tiếng động lớn thấy Hoắc Thu Thu động đậy liền tự nhiên hôn hôn trán bé con, Hoắc Thu Thu sẽ không nhúc nhích nữa, giống như bé heo nhỏ ngủ vù vù.
Hoắc Linh Quân thở dài, mắt không thấy tâm không phiền, cậu quay về bếp bỏ thêm vào nồi một cái râu nhân sâm.
Bổ tới chết anh luôn đi!
Một lát sau, thức ăn đã làm xong, điện thoại của Liễu Giới Nguyên vang lên, anh chỉnh chế độ rung, điện thoại vừa rung lên anh đã nhận máy ngay nhưng Hoắc Thu Thu vẫn bị đánh thức.
Là cuộc gọi của mẹ Liễu.
Liễu Giới Nguyên nhỏ giọng nói: "Mẹ."
Mẹ Liễu: "Tan làm chưa?"
"Vâng, đã sớm quay xong rồi."
"Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa."
Mẹ Liễu: "Ăn cơm đi, hay là để mẹ kêu tài xế đưa cơm qua cho con, mẹ sợ một mình con không biết tự chăm sóc bản thân mình."
Hoắc Thu Thu ngủ đến khuôn mặt đều đỏ lên, bé nhắm mắt lại bò dậy, mềm mụp dựa vào người Liễu Giới Nguyên, Liễu Giới Nguyên ôm lấy bé con, "Con sắp ăn cơm rồi, đang ở trong nhà bạn con, mẹ không cần đưa cơm cho con."
"Thôi được."
Lúc muốn cúp điện thoại, Hoắc Thu Thu mơ mơ màng màng mở to mắt: "Bái bai bà nội."
Mẹ Liễu sửng sốt, "Sao mẹ lại nghe thấy tiếng trẻ con nhỉ?"
Liễu Giới Nguyên đang muốn nói thì nghe thấy tiếng em gái anh: "Mẹ có nghe lộn không, hay là tiếng của anh trai con đó?"
Mẹ Liễu: "Tiếng anh trai con làm gì mà đáng yêu như thế được."
Liễu Giới Nguyên: "..."
Liễu Giới Nguyên cúp điện thoại, mẹ Liễu cắn hạt dưa, cắn một hồi đột nhiên cảm thấy không đúng, những người bạn của Liễu Giới Nguyên làm gì có ai trong nhà có trẻ con cơ chứ?!
Không sai, có vấn đề! Dây thần kinh của mẹ Liễu bắt đầu căng lên, bà lại gọi tiếp một cuộc, một lát sau bên kia mới có người nhận cuộc gọi, một giọng sữa bập bẹ ngây ngô nói: "A nhô, xin chào~"
END CHƯƠNG 16.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nói Gì Cũng Sẽ Không Nói Cho Kẻ Địch Biết Bé
Chương 16
Chương 16