Cộp… cộp… cộp….
Tiếng gậy chống trên sàn nhà phát ra rõ to thể hiện tâm trạng chủ nhân của nó đang rất lo lắng.
Trạch Đường Xuyên vừa nghe thấy Hạ Chi Nhạ bị tai nạn thì tức tốc đến bệnh viện, thậm chí anh còn quên mất cái chân đang đau vì vào mùa lạnh của mình.
Trong đầu của anh lúc này chỉ có hình ảnh Hạ Chi Nhạ máu me bê bết theo lời mô tả của nhân viên.
Bên ngoài cửa phòng phẫu thuật, lúc Trạch Đường Xuyên đến thì đã thấy em gái mình Trạch Đường Nghinh ngồi run run trên băng ghế.
Vẻ mặt cô tràn đầy hoang mang lo lắng, môi tím tái, răng đánh vào nhau cầm cập.
“Anh, anh Đường Xuyên…..”
“Nói, có chuyện gì xảy ra?”
Trạch Đường Nghinh cúi thấp đầu, chữ được chữ mất kể lại mọi chuyện.
Cô cũng đang vô cùng sợ hãi.
Cô thật sự chỉ muốn hai người ly dị, cô không có ý làm hại Hạ Chi Nhạ.
Càng nói Trạch Đường Nghinh càng cúi thấp đầu, vẻ mặt hoảng loạn, cô có thể cảm nhận được khí lạnh quanh thân anh trai mình.
“Mày….
Mày….”
“A….aaaa.”
“Ông chủ, đừng làm vậy mà.”
Trạch Đường Xuyên chưa nghe xong đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, hắn giơ gậy lên định đánh hai cái vào chân của người đối diện thì đã bị thư kí Trương ngăn cản.
Gia tộc chỉ có một đứa con gái duy nhất nên thường ngày được chiều đến hư.
Trạch Đường Xuyên biết Trạch Đường Nghinh ở trên mạng gây khó dễ cho Chi Nhạ, nhưng anh cũng chỉ nghĩ hai người có mâu thuẫn nhỏ thôi.
Từ từ tiếp xúc, cô sẽ hiểu con người cậu hơn nên anh mới không nhúng tay giải quyết.
Chỉ là có nằm mơ anh cũng không ngờ lần này tuỳ ý cô nháo lại nháo ra mạng người.
“Ông chủ, đây là bệnh viện.
Người vẫn đừng nên đánh tiểu thư.”
Trạch Đường Nghinh lúc này đang ngồi ôm đầu trên ghế khóc lóc.
Cô biết anh mình tức giận, cô cũng tự trách bản thân nhiều lắm nhưng cô thật sự không cố ý mà…
“Tôi đã từng cảnh cáo cô đừng xen vào chuyện của tôi.
Đừng tưởng những gì cô lén lút làm tôi không biết.
Trạch Đường Nghinh, dù hôm nay cậu ấy có an toàn hay nguy hiểm ra khỏi đây, cô cũng chuẩn bị tinh thần đi.”
Giọng nói trầm lạnh của Trạch Đường Xuyên vang lên trong không khí lạnh lẽo của bệnh viện khiến người ta sởn cả gai ốc.
Trạch Đường Nghinh nước mắt nước mũi giàn dụa, cô lắc đầu cầm lấy tay anh mình cầu xin.
“Anh, em xin lỗi.
Em thật sự không cố ý mà.
Em sau này sẽ không động chạm gì đến anh ta đâu.
Anh tha cho em đi.”
Trạch Đường Nghinh hơn ai hết hiểu rõ thủ đoạn của Đường Xuyên.
Từ nhỏ đến lớn, sau vụ đó, đối với ai anh cũng phòng bị, đối với kẻ thù của mình anh đều ra tay rất tàn nhẫn.
Cô tuyệt đối sẽ không chịu nổi đâu.
“Cút.”
Trạch Đường Xuyên lạnh lùng hất tay cô ra, một đám vệ sĩ áo đen theo lời anh xông đến kéo Trạch Đường Nghinh lôi đi xềnh xệch mặc cho cô có la hét khàn cổ họng.
Lúc này, anh mới bất lực ngồi xuống hàng ghế chờ trên hành lang.
Không khí chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật quả nhiên đáng sợ.
Anh không nên dung túng cho Trạch Đường Nghinh.
Anh phải biết tính cách của Hạ Chi Nhạ nhút nhát sẽ không đấu lại cô nàng.
Thế mà anh vẫn nhắm mắt cho qua.
Anh biết nhưng anh vẫn vờ như không thấy, để hôm nay mọi chuyện xảy ra theo chiều hướng xấu như thế này.
Tất cả là tại anh.
Trạch Đường Xuyên ôm đầu tự trách, anh không tính lạnh nhạt Hạ Chi Nhạ, anh chỉ muốn cậu chủ động nói ra mà thôi.
“Thư kí Trương, đến quán cà phê điều tra hiện trường giúp tôi.”
“Vâng, thưa ông chủ.”
Tiếng giày da nện lên sàn nhà hỗn loạn.
Lúc này, trên sảnh hành lang chỉ còn mình Trạch Đường Xuyên.
Vệ sĩ đều rất thức thời tránh đi chỗ khác.
Anh ghét cảm giác chờ đợi dài đằng đẵng đang sợ này.
Anh lo lắng cho người đang không rõ sống chết phía trong.
“Tít…”
Trạch Đường Xuyên lập tức bật dậy khi đèn phòng phẫu thuật vụt tắt.
“Bác sĩ, em ấy…”
“Người nhà bệnh nhân đừng lo.
Ca phẫu thuật rất thành công.
May mắn là vật trang trí kia không quá nhọn nên vết thương không chí mạng.
Tình trạng bệnh nhân đã ổn định, được đưa vào phòng hồi sức……”
Trạch Đường Xuyên nghe một đống thuật ngữ chuyên môn cũng không hiểu hết được.
Nhưng hắn chỉ quan tâm là cậu đã an toàn tính mạng.
Hạ Chi Nhạ bình an, chỉ cần như vậy là đủ rồi.
————————————————————-
Với tài lực của Trạch gia, tất nhiên Hạ Chi Nhạ được nằm ở phòng tối nhất.
Căn phòng rất rộng, chỉ có mình cậu nằm trông có vẻ nhỏ bé.
Trạch Đường Xuyên ngồi bên cạnh cậu, vẻ mặt đầy tiều tụy lo lắng.
Hạ Chi Nhạ vẫn chưa tỉnh lại.
Cả người gầy gò nằm trên giường bệnh, vẫn cần phải đeo mặt nạ dưỡng khí, tay găm kim chuyền nước khiến Trạch Đường Xuyên càng nhìn càng thấy xót xa.
“Nhạ Nhạ, cậu phải mau tỉnh lại đấy.”
Lúc này có tiếng gõ cửa phòng, Hoàng Vân xách theo cặp lồ ng bước vào.
Bà không thích mùi của bệnh viện.
Nơi đây đã từng lấy mạng sống của chồng bà, lấy đi chân con trai bà, đến con dâu của bà cũng bị thương nặng.
“Mẹ..”
“Con ăn chút gì đi.
Cứ thế này đến lúc thằng bé tỉnh lại con lại thay nó nằm lên đó mất.”
Nhưng Trạch Đường Xuyên thật sự ăn không vào.
Sống đến gần ba mươi năm, hắn lần đầu tiên có cảm giác lo lắng cho một người đến mức không muốn làm gì.
“Mẹ biết con lo lắng cho Nhạ Nhạ.
Nhưng thằng bé luôn dặn con ăn uống đầy đủ mà.
Coi như con nghe lời Nhạ Nhạ đi.”
Hoàng Vân cứng rắn nhét vào trong tay hắn chiếc muỗng.
Trạch Đường Xuyên từ từ miễn cưỡng ăn mấy muỗng.
Từ hôm qua đến giờ đã hơn một ngày đêm anh không có gì vào bụng rồi.
“Haiz.
Tội nghiệp thằng bé.”
Hạ Chi Nhạ ngày thường gặp bà cười ngượng ngùng bây giờ chỉ có thể thở máy nằm trên giường.
Hoàng Vân nhìn thôi mà đã muốn ch ảy nước mắt.
Không biết ông cụ đi vào sẽ sốc như thế nào nữa.
“Ông nội con cứ nhất quyết vào đây.
Mẹ phải ngăn mãi mới được.”
Trạch Đường Xuyên lau tay gật gù.
“Mẹ làm đúng.
Ông nội có tuổi rồi, không chịu nổi cảnh này đâu.”
Hoàng Vân nhớ đến hình ảnh Trạch Đường Nghinh quỳ gối trước ông nội khóc lóc lại thở dài.
Đúng là tạo nghiệt mà.
Dù biết con bé không cố ý, nhưng không hiểu sao trong lòng bà vẫn có hơi trách cứ nó không hiểu chuyện.
Đang yên đang lành lại gây chuyện làm gì không biết.
“Ưm…”
Trạch Đường Xuyên chú ý tới mọi cử động nhỏ của người bệnh.
Anh thấy đôi mắt cậu hơi hé lập tức bấm nút đầu giường gọi bác sĩ.
“Nhạ Nhạ, tỉnh rồi sao.
Em cảm thấy thế nào rồi?”
Hạ Chi Nhạ lúc này cảm thấy chính là đau và mông lung không hiểu chuyện gì xảy ra.
Kí ức gần như của cậu chỉ có màu vàng choé của cái đèn chùm cùng cảm giác đau đớn bất ngờ ập đến.
Cậu chỉ nhập nhèm nhìn thấy bóng đang của Trạch Đường Xuyên cùng câu hỏi thăm của anh.
Lúc này không hiểu sao mọi cảm giác uất ức như trào ra, dòng nước mắt tức tưởi chảy theo khoé mắt, dọc theo gò má ướt gối.
“Đau … đau lắm sao.
Anh gọi bác sĩ rồi.
Em ráng chút nhé.”
Trạch Đường Xuyên đây cũng là lần đầu tiên chăm bệnh nên luống cuống vô cùng.
Thấy cậu khóc liền đinh ninh cậu đau đớn lăm.
Hạ Chi Nhạ muốn bật dậy kể anh nghe có người xấu bắt nạt cậu, Trạch Đường Nghinh ăn hiếp cậu, cái đèn chùm to nặng thế nào… Cậu muốn kể tất cả nhưng bây giờ đến nhúc nhích còn khó khăn nên mọi uất ức chỉ tuôn trào bằng những giọt nước mắt tủi thân mà thôi.
Ánh mắt đau đớn của cậu nhìn Trạch Đường Xuyên khiến tim anh như có ngàn con dao đâm vào vậy.
Biết cậu uất ức tủi thân, anh lúc này chỉ đành khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cậu rồi an ủi.
“Nhạ Nhạ không sao rồi, không sao rồi.
Đừng lo, đừng lo.”
Những bất công xảy ra với em, anh sẽ trả cho bọn họ gấp bội..