Ngày Hạ Chi Nhạ xuất viện là ngày nắng trong rất đẹp. Cậu hớn ha hớn hở đi đi lại lại trong phòng. Bị thương nằm trên giường mấy tháng, cuối cùng cũng được xuống giường đi lại giãn gân cốt rồi.
“Đường Xuyên, về nhà tôi nấu mấy món ngon cho anh ăn nhé. Anh dạo này bận rộn vì tôi mà trông gầy quá.”
Trên ô tô, nhìn gương mặt hóp đi của Trạch Đường Xuyên mà Hạ Chi Nhạ cảm thấy rất đau lòng. Cậu biết trong tháng vừa qua, anh rất khổ cực vừa phải làm việc trên công ty vừa phải chăm sóc canh chừng cậu. Vốn dĩ công việc này có hộ lý làm được rồi, nhưng Trạch Đường Xuyên lấy lý do hai người là chồng chồng mà không chăm sóc được cho cậu sẽ khiến anh bị nói này nói nọ không hay. Cuối cùng thành ra Trạch Đường Xuyên quyết định túc trực trong bệnh viện luôn.
Hạ Chi Nhạ lắc đầu. Cậu đỡ cho cô ấy hoàn toàn là tự nguyện. Dù cho Trạch Đường Nhhinh ăn nói không đúng mực nhưng cũng là mạng người, cậu không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.
“Đường Xuyên, Đường Nghinh cô ấy……”
Hạ Chi Nhạ ngập ngừng hỏi tình hình của Trạch Đường Nghinh lúc bấy giờ. Theo lý mà nói, đáng lẽ lão gia tử sẽ bắt nàng đến tạ tội với cậu chỉ là cậu nằm viện gần hai tháng chưa thấy người đâu.
Trạch Đường Xuyên không nói gì, chỉ khẽ đánh trống lảng ra chuyện khác. Anh kể một vài quán ăn ngon mới mở. Quả nhiên, Hạ Chi Nhạ rất nhanh bị thu hút, quên bén chuyện mình cần hỏi là gì.
Nhắc đến Trạch Đường Nghinh, hơn một tháng qua chính là quãng thời gian khổ ải nhất cuộc đời cô ta. Có nằm mơ cô cũng không tưởng tượng được anh trai mình lại ra thẳng tay như vậy, ngay cả ông nội cũng không thèm nghe cô cầu xin.
Trạch Đường Nghinh chỉ nhớ trong đêm mưa gió đó, anh trai cô như hung thần ác sát đi thẳng đến Trạch gia cho người lôi cô xềnh xệch từ trong phòng ngủ ra.
“Anh trai, anh ơi, anh tha cho em đi. Em tuyệt đối không dám động đến anh ta nữa đâu. Anh tha cho em đi mà.”
Trạch Đường Xuyên lạnh lùng ngồi trên ghế sô pha., nghiêm trọng hỏi.
“Ai gợi ý cho cô đến quán cà phê đó.”
“Là… là…”
“Nói…”
“Là Hân tỷ. Là Hân tỷ.”
Trạch Đường Nghinh bị quát đến mức giật mình, nước mắt tèm lem chảy ra ngoài. Cô thật sự không dám nói với anh trai mình vẫn còn qua lại với Hoa Hân. Lần này thì cô chết chắc rồi.
“Anh ơi, anh tha cho em đi mà.”
Trạch Đường Nghinh chắp tay cầu xin vô cùng thảm thiết. Cô đã gọi điện cho cha mình từ nước ngoài bay về, nhưng quả thực nước xa không cứu được lửa gần.
“Đưa cô ta đến Trung đường chép kinh. Chép đến khi nào Chi Nhạ ra viện thì thôi.”
“Không, anh trai, em không đến đó đâu.”
Trung. đường nói thẳng ra là một nơi tối tăm, lạnh lẽo. Toà nhà đó nằm phía sau Trạch gia, tuy quanh năm có người quét tước dọn dẹp nhưng bởi vì không có người sống nên rất thiếu hơi người.
Trạch Đường Nghinh bị nhốt trong đó, sáng thì quỳ trên đệm bồ đề chép kinh. Tối chỉ có thể ngủ với chiếc chăn mỏng, không có giường đệm hay điều hoà. Thậm chí, cơm canh cũng toàn là rau không có chút thịt nào. Nhưng mỗi lần cô ta càn quấy đòi ra lại xuất hiện một mụ già cầm thước khẽ vào tay cô. Cô vội vã rụt lại, chấp nhận hình phạt dành cho mình, ngày ngày khẩn cầu Hạ Chi Nhạ mau ra viện để bản thân có thể thoát ra khỏi đây.
————————————————————
Hạ Chi Nhạ xuất viện không đi thẳng về căn hộ của hai người mà theo lệnh lão gia tử về thẳng Trạch gia ăn bữa cơm. Lão gia tử lúc cậu bị thương thì có vào thăm nhưng không được khuyến khích đi nhiều nên lão ở nhà rất bứt rứt.
“Nào, vào đây vào đây. Con thích gà hầm sâm, ta bảo nhà bếp chuẩn bị rồi.”
“Con cảm ơn ông nội ạ.”
“Ha ha ha.”
So với thằng cháu mặt lạnh như tiền thì lão gia tử càng thêm yêu thích Hạ Chi Nhạ lúc nào cũng tươi cười hơn. Cậu được ông nội nắm tay đưa vào nhà trong thì hạnh phúc vô bờ, đây chính là thứ tình cảm gia đình mà cậu luôn tìm kiếm. Tuy nó sẽ không kéo dài lâu nhưng cậu sẽ trân trọng từng phút từng giây.
Trong nhà chính cả Hoàng Vân và Trạch Đường Nghinh đều đang đứng chờ.
“Nhạ Nhạ đến rồi, nào đến đây.”
Hạ Chi Nhạ vừa nhìn thấy Trạch Đường Nghinh thì vô cùng bất ngờ. Cô rất hốc hác, so với người mới ốm dậy như cậu còn gầy hơn nữa. Cả người thoạt nhìn tiều tụy không tinh thần.
Trạch Đường Nghinh bắt gặp ánh mắt anh trai nhìn mình thì sợ tới mức rụt cổ lại. Cô biết anh trai đáng sợ nhưng hơn một tháng qua, cô mới cảm nhận được rõ ràng rành mạch cái sự đáng sợ đó. Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn còn sởn gai ốc.
“Anh trai, anh dâu, hai người về rồi.”
Thấy Trạch Đường Nghinh gọi mình là anh dâu, Hạ Chi Nhạ liền nở nụ cười trong sáng vui vẻ. Thấy chưa, chỉ cần đối tốt với người khác thì họ sẽ đối xử tốt lại với mình thôi.
Duy chỉ có người Trạch gia hiểu rõ, Trạch Đường Nghinh ích kỉ từ trong máu, ai đối tốt với cô ta cũng vậy mà thôi. Lần này, Trạch Đường Xuyên cho cô một bài học nặng nề như vậy nên cô ta mới học ngoan.
Trạch Đường Xuyên liếc mắt nhìn em gái mình đang đứng khúm núm một bên, ánh mắt mang tính ám chỉ rất rõ ràng. Trạch Đường Nghinh vội vàng lấy ra một tập giấy rất dày.
“Anh dâu, nhờ anh cứu em nên em mới thoát nạn, em không làm được gì nên ở nhà chép kinh cầu an cho anh. Mong anh nhận lấy.”
Hạ Chi Nhạ muốn há hốc mồm. Việc chép kinh cầu an này cậu xem trong ti vi chỉ có mấy phi tần chép cho Thái Hậu mà thôi. Cậu lật từng tờ ra xem. Nét chữ rất đẹp rất ngay ngắn, chứng tỏ người chép rất dụng tâm.
“Em chép đẹp quá. Chữ thật đẹp. Cảm ơn em.”
Lời cảm ơn này của cậu là từ tận đáy lòng nhưng qua tai của Trạch Đường Nghinh lại trở thành sự phỉ báng không hơn. Không đẹp sao được? Có biết anh trai cô cho người kiểm tra từng tờ, nếu không đẹp không ngay hàng thẳng lối là bắt chép lại, chép đến mức tay cô muốn gãy luôn.
Trạch Đường Xuyên ngồi bên rất hài lòng với tình cảnh lúc này. Hư tình giả ý cũng được, diễn kịch cũng được. Anh muốn tất cả những gì xảy ra phải nằm trong tầm kiểm soát của anh. Kẻ nào phá vỡ, bất kể lac người em gái thân thiết cũng sẽ nhận lấy trừng phạt.
Bữa trưa diễn ra rất vui vẻ, tất nhiên là trừ Trạch Đường Nghinh giả vờ vui ra thì ai cũng vui thật lòng cả.
Lúc về đến căn hộ, Hạ Chi Nhạ ra ban công vươn vai hít một hơi no căng bụng. Nhà vẫn là nơi tốt nhất a. Cậu đưa mũi ngửi lấy hương hoa hồng nở rộ. Không có cậu ở đây, dì Thẩm vẫn chăm sóc tụi nó rất tốt. Từ nay về sau đây sẽ là công việc của cậu rồi.
Trạch Đường Xuyên thấy Nhạ Nhạ tíu ta tíu tít chạy đi chạy lại khắp các căn phòng, mở tủ lạnh kiếm đồ ăn vặt, bày giá vẽ ra cạnh cửa sổ thì mỉm cười an lòng. Không biết tự lúc nào, anh đã mong ngóng hình ảnh của cậu trong căn nhà như vậy.
Trạch Đường Xuyên bỗng nhớ tới bản hợp đồng ngày đó. Anh tự dưng nhộn nhạo trong trái tim không muốn nó tồn tại nữa.
“Không được, Trạch Đường Xuyên, mày không được như thế. Mày tuyệt đối không được có bất cứ tình cảm nào với cậu ấy. Mày không xứng, một kẻ vặn vẹo biếи ŧɦái như mày sẽ huỷ hoại cậu ấy mất.”