TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Sách Tất Cả Mọi Người Bắt Đầu Yêu Quý Tôi
Quyển 2 - Chương 63: “Thấy cái gì em cũng muốn.”

Bởi vì đó là Diệp Lệnh Úy.

Cho nên hắn không thể ngoảnh mặt làm ngơ mặc kệ sự đời như thái độ đối với những người khác được.

Mà nước mắt rơi xuống cũng chỉ trong tích tắc, thậm chí Phí Lan còn không biết rằng mình đang khóc.

Hắn đang sợ hãi.

Sợ Diệp Lệnh Úy không tỉnh lại được.

Không giống với trong phòng bệnh ấm áp, mềm mại kia, bên ngoài hiện giờ vô cùng căng thẳng. Mấy nam sinh và nữ sinh tụ lại ngồi co ro trên ghế dài, nhìn ông lão đang sầm mặt và anh cả nhà họ Diệp.

Không biết Diệp Huyến lấy đâu ra một cái bịt mắt, ngủ rất sâu.

“Thằng nhóc nhà họ Phí đang ở trong?” Sau khi đến đây, Diệp Tổ Mẫn chưa từng cất lời nói chuyện, đây là câu đầu tiên ông nói ra, vẻ mặt vô cùng khó coi. Cuộc họp bị dừng giữa chừng, Diệp Sầm lại không thèm nói với ông, điều này khiến cho Diệp Tổ Mẫn có cảm giác mình đang dần dần mất quyền khống chế.

Diệp Sầm hơi cúi đầu: “Vâng.”

Anh vừa mới đáp lời thì Diệp Tổ Mẫn đã vơ lấy cốc thủy tinh trên khay trà ném về phía anh. Diệp Sầm né một cái, nhưng vẫn trúng phải chân mày. Hai tiếng vang lần lượt vang lên, một tiếng là lúc chiếc cốc nện vào chân mày Diệp Sầm, tiếng còn lại do chiếc cốc rơi xuống sàn gỗ phát ra tiếng.

Thủy tinh dày đụng vào xương chân mày yếu ớt, trong nháy mắt, chỗ bị nện vào của Diệp Sầm sưng vù.

“Đệch…” Cao Lâm Hạo kinh ngạc thốt lên được một tiếng thì bị Trần Phong Bảo bịt miệng lại. Mắt cậu ta trừng to nhìn Trần Phong Bảo: Lão già này nóng nảy thế, mới nói trái ý có một câu mà đã ra tay rồi! Ai nhà giàu cũng thô bạo như vậy hả?

“Có phải anh quên lời tôi nói rồi hay không?” Diệp Tổ Mẫn thấy Diệp Sầm cứ im ỉm như thế thì bực bội, nhưng bây giờ quan trọng nhất là Diệp Sầm đang ngỗ nghịch với ông. Hôm nay trời đổ tuyết lớn, đường trơn, Diệp Tổ Mẫn cầm cây gậy thuần gỗ, chống cả hai tay lên đó: “Tôi nói rồi, trừ phương diện làm ăn ra, con em nhà họ Diệp và người nhà họ Phí không được qua lại với nhau.”

Ông ta nói xong thì giương mắt nhìn vào trong phòng bệnh, vừa vặn thấy Phí Lan đang dùng tăm bông thấm ướt chấm lên môi Diệp Lệnh Úy. Sắc mặt ông ta trở nên cau có, nhìn Diệp Sầm: “Anh dạy dỗ em trai mình kiểu này đấy à?”

“Nếu anh không biết dạy, vậy thì để tôi giúp anh.” Diệp Tổ Mẫn nói năng hùng hồn, giọng điệu ra lệnh, ngồi ở địa vị cao quanh năm khiến cho giọng điệu ông ta trở nên vô cùng cao ngạo.

Diệp Sầm giương mắt: “Con chưa từng dạy nó, nhưng con không cảm thấy như bây giờ có gì không ổn…”

Anh thoáng khựng lại, sau đó trở nên mềm mỏng hơn: “Nó thích là được rồi.” Đây là nguyên nhân tại sao anh không tranh cãi với Diệp Huyến, anh không muốn đẩy em út của mình ra ngày càng xa.

“Được, anh không dạy thì tôi dạy.” Giọng điệu của Diệp Tổ Mẫn tàn nhẫn. Ông ta nói xong thì đứng dậy, quay người cất bước đi về phía phòng bệnh, thẳng tay dùng gậy chống đẩy cửa ra. Cánh cửa bị lực mạnh tác động nên đập vào vách tường, Phí Lan nhìn ông ta.

“Dựa theo bối phận thì cậu còn phải gọi tôi một tiếng ông nội Diệp.” Giọng điệu của Diệp Tổ Mẫn lạnh nhạt, ông ta nhìn Diệp Lệnh Úy đang nằm trên giường bệnh một cái, sau đó dời tầm mắt lên người nhân vật chính: “Phí Lan, tôi không cần biết quan hệ bây giờ giữa cậu và Diệp Lệnh Úy tốt cỡ nào, nhưng hẳn cậu cũng rõ, hai nhà chúng ta không có quan hệ tốt như vẻ bề ngoài. Bình thường mọi người đều làm việc theo giao ước, và bây giờ cậu đang vượt khỏi ranh giới.”

Cái chết của Diệp Phong Miện chính là sự đả kích lớn nhất trong cuộc đời Diệp Tổ Mẫn. Nỗi đau ấy không tiêu tan đi theo thời gian mà trái lại còn im lặng tích tụ dần, hệt như giòi bọ bám chặt vào trong xương qua năm tháng, gặm nuốt ông ta đến nỗi, chỉ cần là chuyện liên quan tới Diệp Phong Miện thôi thì ông ta sẽ trở nên mất hết lý trí.

Ông ta dời tình yêu đối với Diệp Phong Miện lên trên người Diệp Sầm, cho nên ông ta không thể chịu đựng việc Diệp Sầm ngỗ nghịch với mình dù chỉ một chút.

Phí Lan từ từ đứng thẳng dậy, cơ thể hắn vẫn còn là thiếu niên, áo khoác lông màu trắng làm tôn lên vẻ lạnh nhạt của hắn đầy rõ rệt. Diệp Tổ Mẫn siết chặt gậy chống, ông ta ý thức được Phí Lan đã không còn là đứa nhóc ngày xưa chơi đùa với Diệp Lệnh Úy trong sân nữa.

“Ông nội đang làm gì thế?” Một giọng nói yếu ớt vang lên trước khi Phí Lan giơ tay ra. Cậu đưa tay lên đẩy Phí Lan, thở một hơi: “Ông đang đuổi bạn con đi sao?”

Sắc mặt của đám Cao Lâm Hạo đang đứng chen ở cửa lập tức trở nên lạ kỳ. Bọn họ không hiểu tại sao Diệp Tổ Mẫn lại hung dữ như thế, nhưng Diệp Lệnh Úy hỏi một câu, bọn họ liền biết ngay: Lão già này không phải người tốt.

Diệp Tổ Mẫn đánh giá sắc mặt nhợt nhạt hệt như bị bệnh nặng mới khỏi của Diệp Lệnh Úy một lúc, không hề tỏ vẻ lo âu mà còn lạnh lùng chất vấn: “Cậu coi nó là bạn bè, vậy cậu để ba mình ở đâu?”

Diệp Tổ Mẫn vừa dứt lời, nước mắt của Diệp Lệnh Úy đã lập tức tràn mi, giọt nước loáng lên đầy dịu dàng, yếu đuối đến nỗi chỉ chạm nhẹ thôi sẽ vỡ tan ngay tức khắc.

Diệp Tổ Mẫn: “…”

Ông vừa định hỏi Diệp Lệnh Úy đang làm gì vậy thì máy móc ở bên cạnh đã ré lên, còi báo động vang inh ỏi khắp phòng bệnh. Mắt Diệp Lệnh Úy trợn to, miệng thở hổn hển, tay nắm chặt thành giường, như chú cá đang mắc cạn.

Nhịp tim vượt quá mức bình thường, đương nhiên phải báo động ngay.

Phí Lan lập tức bấm chuông gọi, đưa tay ra sờ lên mặt Diệp Lệnh Úy, khẽ giọng dỗ dành đối phương. Ánh mắt đen kịt kia nhìn vào con số hiện trên máy đang thấp dần xuống, tới khi hạ gần đến mức bình thường, hắn mới ngoảnh về phía Diệp Tổ Mẫn đang ở đằng sau.

Diệp Tổ Mẫn bị ánh mắt lạnh lẽo của Phí Lan làm cho bất giác lùi về một bước.

Diệp Sầm cau mày: “Phí Lan.”

“Ngại quá, có thể mời ông ra ngoài không? Có gì thì ra ngoài nói.” Phí Lan dời mắt đi, giọng điệu cũng chẳng lễ phép gì cho cam.

Cao Lâm Hạo đu bám trên lưng Trần Phong Bảo run hết cả người: “Sao tao cứ cảm thấy hình như Phí Lan đang nói “Đi, chúng ta ra ngoài tỷ thí một trận” ấy nhỉ?”

“…”

Bác sĩ cũng mau chóng đi vào, bầu không khí trở nên bình tĩnh lại. Chỉ có Phí Lan ở lại phòng, Diệp Sầm đưa Diệp Tổ Mẫn ra ngoài hành lang, còn có trợ lý và vệ sĩ đi theo phía sau. Đến cửa thang máy, Diệp Sầm dừng bước lại: “Con sẽ không tiễn ông xuống dưới, chỗ của em út phải có người trông.”

Diệp Tổ Mẫn quay đầu, ông ta dùng gậy chống hung hăng đâm thọc: “Chỗ của nó thiếu người lắm sao? Chẳng lẽ anh không thấy nó không cần anh sao?”

Nói xong, trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông hiện lên một nụ cười trào phúng: “Phí Lan còn quan trọng hơn cả anh, anh xen vào làm gì? Ra thể thống gì?”

Bầu không khí từ từ đông cứng lại, một lúc lâu sau, Diệp Sầm gian nan cất lời: “Có cần hay không thì do nó tự quyết định, có làm hay không là chuyện của con.”

“Con là anh cả của nó, con vốn phải ở đây trông giữ.” Lần đầu tiên Diệp Sầm nói nhiều như thế, “Nhiều năm nay con nghe lời ông như thế, chuyên tâm ở công ty, làm việc, trong lòng nó không có con và Diệp Huyến cũng là chuyện bình thường. Hiện giờ con đang muốn bù đắp cho nó, mong ông hiểu cho.”

Diệp Tổ Mẫn nhìn chằm chằm Diệp Sầm một lúc: “Nếu như tôi không hiểu thì sao?”

Diệp Sầm từ từ giương mắt: “Con từng cân nhắc chuyện ra khỏi gia phả…”

Anh còn chưa kịp nói xong, Diệp Tổ Mẫn đã giơ tay ra tát lên mặt anh một cái. Người đứng phía sau đều ngẩn ra, bọn họ không tin nổi, Diệp Sầm mà ông lão này coi trọng nhất, do tự tay ông dẫn dắt lại bị ông ta đánh?

Bạt tai này còn mạnh hơn bạt tai hôm qua ông ta tát Lưu Giai Nghệ, Diệp Sầm hơi nghiêng người, nhưng chẳng mảy may chao đảo.

Diệp Tổ Mẫn đánh xong, cơ thể ông ta không đứng vững nữa phải dựa vào sự chống đỡ của gậy. Ông ta thở hổn hển: “Anh có biết anh đang nói cái gì hay không?”

Ra khỏi gia phả!

Làm sao có chuyện ra khỏi gia phả chứ!

“Con biết,” Diệp Sầm nói bằng giọng bình tĩnh: “Ông không cần lo, dù có ra khỏi thì trên phương diện làm ăn, những gì nên trả, con vẫn sẽ trả.”

Diệp Tổ Mẫn trợn mắt đầy khó tin, trong mắt ông ta ngập tràn thất vọng và đau lòng: “Anh cho rằng tôi chỉ quan tâm những thứ này?”

Diệp Sầm im lặng không nói gì.

“Được, được lắm!” Diệp Tổ Mẫn cười lên. Ông đi vào thang máy, nhìn Diệp Sầm, cười lạnh rồi nói: “Nhiều năm như thế, vậy mà tôi lại nuôi ra một đứa vô ơn bạc nghĩa, được lắm…”

Cửa thang máy từ từ khép lại, ánh mắt của Diệp Sầm dần trở nên u ám. Dù cho Diệp Tổ Mẫn đối xử với người khác thế nào thì vẫn rất tốt với anh, anh cũng được Diệp Tổ Mẫn tự tay bồi dưỡng. Nhưng anh không thể làm gì khác, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt Diệp Lệnh Úy thôi cũng đã khiến ông kích động rồi.

Ánh mắt thất vọng của ông lão không tan đi được, Diệp Sầm đứng tại chỗ hồi lâu, mãi sau mới quay về phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Cao Lâm Hạo thấy Diệp Sầm và Diệp Tổ Mẫn rời đi thì lập tức nhào tới bên giường Diệp Lệnh Úy: “Cậu tỉnh rồi hả? Bọn tôi lo cho cậu lắm á.”

Trần Phong Bảo đẩy đầu của Cao Lâm Hạo: “Đừng có tin, sáng sớm hôm nay nó ăn hết bốn cái bánh bao, húp hai bát cháo, còn có tâm trạng đi đắp người tuyết nữa.”

Ánh mắt của Diệp Lệnh Úy hướng ra ngoài, có hơi vui vẻ: “Tuyết rơi rồi sao?”

Ngoài cửa sổ trắng xóa, còn sáng hơn cả ngày thường, khiến cho trong mắt Diệp Lệnh Úy tràn đầy vụn sáng nhỏ bé, lay động tâm hồn người ta.

Cao Lâm Hạo gật đầu, chau mày: “Cậu có đau không?”

Diệp Lệnh Úy hơi ngẩn ra, lập tức đưa tay cẩn thận chạm vào ngực mình hai cái. Trái tim nơi ấy đập đều đặn chưa từng thấy, tuy không đủ mạnh, nhưng trên điện tâm đồ thể hiện rằng nó là một trái tim rất khỏe.

“Một chút xíu.” Diệp Lệnh Úy nhìn Cao Lâm Hạo: “Mấy cậu không đi học à?”

“Tụi nó xin nghỉ.” Phí Lan dém chăn cho Diệp Lệnh Úy, trả lời thay Cao Lâm Hạo. Cao Lâm Hạo quá ồn ào, giọng cũng quá to.

Cao Lâm Hạo ngồi xếp bằng dưới đất, ngửa mặt lên nhìn Diệp Lệnh Úy tha thiết chờ mong, trông y chang chú chó Pug.

“Sau này chúng ta có thể cùng nhau đánh bóng rồi.”

Trần Phong Bảo đứng bên cạnh nhìn Diệp Lệnh Úy yếu ớt như thế, không thể nào tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc đánh bóng rổ của cậu, cũng cảm thấy anh Lan sẽ không để cho Diệp Lệnh Úy để tay trần đánh bóng với đám con trai mồ hôi nhem nhuốc như bọn họ.

Cậu ta cũng không thể chấp nhận nổi, Diệp Lệnh Úy quá đẹp đẽ và sạch sẽ, dù có đánh bóng thì phải đánh quả bóng mạ kim cương, quanh sân bóng phải có vệ sĩ.

Diệp Lệnh Úy nghe thấy lời đề nghị của Cao Lâm Hạo, vô thức nhìn sang Phí Lan.

Cậu vừa nhìn, những người khác cũng nhìn theo.

Trừ Cao Lâm Hạo ra, bởi vì cậu ta còn chưa phản ứng kịp.

“Đi nhảy dù nữa chứ, nhảy từ trên cao xuống, thu hết cả núi sông vào trong đáy mắt, đó mới gọi là sảng khoái!”

Cao Lâm Hạo hưng phấn đỏ bừng cả mặt: “Tụi mình còn có thể đua xe, không phải anh hai cậu có xe sao? Tụi mình mượn đại một chiếc, phi 200km/h.”

“Leo núi luôn, không phải leo kiểu của câu lạc bộ, tụi mình leo vách núi ấy!”

Diệp Lệnh Úy bị xúi giục nên sáng mắt lên nhìn Cao Lâm Hạo.

Phí Lan nhìn hai người này bằng vẻ hời hợt, một lát sau, hắn ngắt lời Cao Lâm Hạo còn đang bắn liên thanh, xì khẽ một tiếng: “Mày biết nhiều thứ thật đấy.”

Hết chương 63.

Đọc truyện chữ Full