TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng
Chương 45

Ngoài việc quá kinh ngạc, đầu óc Cao Tử Quá cuối cùng cũng thông minh một lần, hiểu được Lâm Yên Nhiên muốn làm gì.

Anh muốn nói cho các bạn nhỏ, cái bút vẽ này dùng rất tốt!! Dùng là có thể vẽ tốt như vậy!!!

"Có hiệu quả không vậy?"

Lâm Yên Nhiên cười cười, "Thử xem."

Cao Tử Quá mày ninh gắt gao, hiển nhiên là một trăm vạn cái không tin được Lâm Yên Nhiên.

Liền khi hai người nói chuyện, điện thoại mà tổ tiết mục phân cho bọn họ lại vang lên.

Trong nhóm WeChat, Tôn Nguyệt đã gởi lên một bức ảnh.

Bọn họ đã khai trương bán ba đơn!

Sau khi Tôn Nguyệt gửi nó, Tào Chính Bằng cũng gửi một bức ảnh Diệp An bán bút màu nước.

Tào Chính Bằng: Chúng ta cũng khai trương [ Mỉm cười ]

Nói xong Tào Chính Bằng còn tag Lâm Yên Nhiên.

Tào Chính Bằng: @ Yên Nhiên nhóm hai cậu thế nào

Yên Nhiên: Mới vừa dọn xong quán, còn chưa khai trương

Cao Tử Quá thấy thế vội vàng gửi mấy cái biểu tình khóc lớn ở trong nhóm.

Hảo gia hỏa, các nhóm khác đều khai trương, nhóm bọn họ liền một người cũng không có...

Vì thế cậu ta hỏi Lâm Yên Nhiên: "Hôm nay các em ấy sẽ không không học bù đi?"

Lâm Yên Nhiên cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại, "Lại qua một hai phút nữa hẳn là lứa học sinh đầu tiên liền tan học."

Cao Tử Quá gật đầu, ngay sau đó lại nhìn Lâm Yên Nhiên, "Hả? Sao anh biết?"

Vừa dứt lời, cậu ta liền nghe thấy tiếng huyên náo trong tòa nhà của cơ sở đào tạo.

Là tiếng cười vui sướng của các học sinh sau giờ học!

Cao Tử Quá quay đầu khiếp sợ.

Yên Nhiên, sẽ không phải thật sự là nhà tiên tri đi...

Lâm Yên Nhiên không phải nhà tiên tri, chỉ là trước kia anh có một người bạn từng là giáo viên ở đây. Lúc đó đối phương có gửi cho anh thời gian lịch học, anh lúc ấy còn đối chiếu thời gian với một cơ sở đào tạo lớn trong nước, cho nên mơ hồ có chút ấn tượng.

Sau khi cơ sở đào tạo tan học, Cao Tử Quá cũng khẩn trương lên, vội vàng cầm lấy cây đàn ghi-ta của mình, chơi một bài hát thiếu nhi, ý đồ thu hút sự chú ý của bọn trẻ.

Trước cửa trường đột nhiên có nhiều thứ mới lạ, bọn trẻ đều cảm thấy tò mò.

Vì thế, mấy bạn nhỏ ba lượng thành đàn đi về phía Lâm Yên Nhiên.

Nhìn thấy các bạn nhỏ chạy tới, Cao Tử Quá càng chơi càng hăng.

Đang lúc khi trên mặt cậu ta lộ ra nụ cười tự cho là đáng yêu hiền từ, lại phát hiện, các bạn nhỏ thế nhưng toàn bộ đều đi về phía Lâm Yên Nhiên.

Căn bản không ai quan tâm cậu ta...

"Oa, thật đáng yêu a!"

Một cô bé với đôi tóc đuôi ngựa tầm mắt trực tiếp bị chú mèo con mà trước đó Cao Tử Quá nhìn trúng thu hút.

Cô bé chỉ vào con mèo con, nhìn Lâm Yên Nhiên đang cầm bút vẽ tranh trong tay hỏi, "Xin hỏi bức tranh này bán thế nào ạ?"

Cao Tử Quá một bên bày ra bộ dáng nghiêm túc chơi đàn, nhưng kỳ thật lỗ tai cao cao lại dựng thẳng lên.

Lâm Yên Nhiên ngừng động tác trên tay, thả chậm lời nói, mỉm cười trả lời cô bé, "Bức tranh này không bán."

Đôi mắt to của cô bé chớp chớp, nháy mắt bĩu miệng.

Lâm Yên Nhiên cười nhẹ, "Nhưng anh có thể tặng cho em nha."

Cô bé oa một tiếng, nháy mắt vui vẻ lên.

Lâm Yên Nhiên gỡ bức tranh xuống, đưa cho cô bé, sau đó lại cầm lên một quyển album nhỏ gọn.

"Em muốn mua một quyển tập tranh không? Em thích động vật nhỏ nào anh có thể ở chỗ này vẽ cho em."

Cô bé nhìn thoáng qua chú mèo con trong tay có chút do dự, "Có dễ thương như thế này không ạ?"

"Đương nhiên."

Cô bé nửa tin nửa ngờ, nhưng nghĩ đến lời mẹ dặn, đừng dễ tin người lạ, vì thế liền nhịn xuống.

"Mẹ em nói nếu có người lạ hỏi em mua cái gì đó, thì đừng mua." Cô bé nói xong lại bổ xung một câu, "Đặc biệt là lớn lên đẹp trai."

Lâm Yên Nhiên buồn cười, sờ sờ tóc cô bé, ôn nhu nói, "Vậy được rồi, không sao đâu."

Bởi vì hai người nói tiếng Pháp, nên Cao Tử Quá phát hiện mình nghe một câu cũng không hiểu.

Bất quá thấy Lâm Yên Nhiên sinh ý không làm thành, trong lòng vẫn là dễ chịu hơn chút.

Hay ra dẻ vậy có ích gì, còn không phải là bán không được sao.

Vì thế Cao Tử Quá muốn nhân cơ hội kéo một chút khách cho mình.

"Tới tới tới, các bạn nhỏ, nhìn xem bút màu nước của ca ca này, chất lượng tốt lại rẻ, các em có muốn mua một hộp về dùng thử không?"

Cao Tử Quá sau khi nói xong, phát hiện khi mấy bạn nhỏ nhìn cậu ta, như nhìn người ngoài hành tinh.

Trong đó một đứa trẻ phun tào với bạn của mình, "Anh này trông thật ngu ngốc......"

【 Hahahaha con trai, con đang nói tiếng Trung a, bọn trẻ căn bản không biết ý gì a 】

【 Cao thủ, ngươi bán hàng rất thành thạo sao 】

【 Tôi như thế nào cảm thấy bạn nhỏ đối diện đang phun tào cậu ta a ha ha ha ha 】

【 Cũng chỉ có mình tôi quan tâm đến những gì bạn nhỏ kia nói với Yên Nhiên sao? 】

【 Có ai tiếng Pháp chuyên nghiệp không tới dịch đi 】

【 Yên Nhiên này tiếng Pháp có chuẩn không a? 】

【 Đến đây, chuẩn chuẩn, hơn nữa khẩu ngữ rất ngưu bức, tôi thử dịch cho mọi người một chút ha 】

Vì thế, đại lão tiếng Pháp chuyên nghiệp dịch cho mọi người vừa rồi Lâm Yên Nhiên và cô gái nhỏ đối thoại, làn đạn nháy mắt một mảnh ha ha ha.

【 Thời buổi này nguyên lai lớn lên đẹp trai cũng sẽ bị phòng bị 】

【 Cái kia tôi muốn hỏi một chút, không phải anh ấy Cao Trung cũng chưa tốt nghiệp sao... Làm sao lại biết nói tiếng Pháp? 】

【 Thật thần kỳ a 】

【 Không cho người ta học tập tiến bộ sao? Có thể đừng hẹp hòi như vậy được không 】

【 Đột nhiên cảm thấy Yên Nhiên thật dốc lòng a, này đều có thể đem tiếng Pháp học được 】

Ngay khi người xem vừa hiểu được nội dung cuộc nói chuyện giữa Lâm Yên Nhiên và lũ trẻ, cũng tranh luận không thôi việc hắn học tiếng Pháp như thế nào.

Màn ảnh, đã có một bé gái khác bước tới chỗ Lâm Yên Nhiên.

Cô bé chỉ thẳng vào tập tranh trong tay Yên Nhiên, căn bản không hỏi giá, khí phách nói, "Em muốn một quyển, anh vẽ cho em mèo con như bạn ấy."

Sau khi nói xong, cô bé móc ra hai mươi đồng Euro* đặt trước mặt Lâm Yên Nhiên.

(* 1€ ~ 25.665đ (hiện tại)

Lâm Yên Nhiên lắc đầu, "Không cần nhiều như vậy, ba đồng là đủ rồi."

Nói xong, anh giúp cô bé vẽ mèo con trên tập tranh.

Lâm Yên Nhiên vẽ rất nhanh, hai ba nét lại vẽ được một con mèo khác giống hệt.

"Làm khách hàng đầu tiên, em có một đặc quyền."

Lâm Yên Nhiên vẽ xong mèo con, nhìn đối phương, "Em còn thích con vật nào khác không? Hoặc là em sinh năm nào? Anh có thể vẽ cầm tinh mười hai cung hoàng đạo theo năm sinh của em."

Cô bé tò mò, "Cầm tinh* mười hai cung hoàng đạo là gì ạ."

(* Cầm tinh là những núi, gò, tảng đá lớn nổi lên trong thủy khẩu. Cầm tinh là đại diện cho sự vinh hoa phú quý.)

"Đây là một nét văn hóa truyền thống của đất nước tụi anh. Những đứa trẻ sinh ra trong mỗi năm tương ứng với một con vật nhỏ đáng yêu, đó là tí, sửu, dần, mão, thìn, tị, ngọ, mùi, thân, dậu, tuất, hợi."

(* mình lấy 12 con giáp của VN nghe cho nó hay.( Mão = Thỏ; Mùi = Dương: dê) =>TQ)

Cô gái nhỏ nghe xong đôi mắt mở to đại đại, "Ngầu vậy sao?"

Nói xong cô bé liền nói ra ngày sinh của mình.

"Là tiểu Dương đáng yêu."

"Tiểu Dương tiếu ân* sao!!" Cô gái nhỏ vô cùng vui vẻ, "Vậy em là bạn tốt của tiểu Dương tiếu ân sao? Em thích lắm! Liền vẽ cái này liền vẽ cái này!!"

Lâm Yên Nhiên gật đầu, "Vậy tiểu Dương tiếu ân đi."

Nói xong anh nhanh chóng vẽ tiểu Dương tiếu ân ra tới.

Cô gái nhỏ xem xong đặc biệt vừa lòng, còn giơ lên khoe với các bạn nhỏ xung quanh.

Các bạn nhỏ đều là rất thích cùng phong, thấy cô bé cư nhiên được đặc quyền định chế tiểu Dương tiếu ân, lập tức có mấy em cũng đi theo nhấc tay.

"Em em em, em cũng muốn tiểu Dương."

"Em cũng muốn mở khóa đặc quyền!!"

"Ca ca ca ca, giúp em vẽ một cái đi."

"Ca ca, em cũng muốn mua tập tranh."

Những bạn nhỏ còn đang do dự, nhìn thấy cô gái nhỏ đầu tiên có được đặt quyền lớn như vậy, sôi nổi động tâm, móc tiền trong túi ra, liền nháo nhào muốn mua.

Nhưng mà trước ánh mắt chờ mong của mọi người, Lâm Yên Nhiên có chút khó xử lắc đầu, "Nhưng đặc quyền chỉ bạn nhỏ đầu tiên mua tập tranh mới có."

"A...QWQ"

Mấy bạn nhỏ vì bỏ lỡ vị trí đầu tiên mà hối hận không thôi.

Ngay cả cô bé đầu tiên được Lâm Yên Nhiên tặng bức tranh mèo cũng tiếc hùi hụi.

Nguyên bản mình có thể có nó!

Cô bé còn muốn vẽ một chú cún con.

Mấy bạn nhỏ nắm chặt tay nhau, mắt lấp lánh nhìn Lâm Yên Nhiên, "Ca ca làm ơn, em cũng muốn một cái..."

Lâm Yên Nhiên chần chờ một lát, "Như vậy đi, nếu các em mua thêm bút màu nước và bút màu, anh có thể mở các đặc quyền khác nhau cho các em."

Vừa nghe thế nhưng còn cơ hội, lập tức có một đứa nhỏ cầm bút màu nước và bút màu, "Cọ màu của em vừa vặn dùng hết rồi, em muốn mua hai cái!!"

Nói xong cậu bé lập tức thanh toán tiền, thập phần nhanh, sợ người khác đoạt vị trí của mình.

【 Hahahaha Yên Nhiên, anh thật đúng là cái quỷ tài kinh doanh! 】

【 Đem tâm tư tiểu bằng hữu hung hăng đắn đo 】

Trong màn ảnh cậu bé lập tức báo sinh nhật của mình cho Lâm Yên Nhiên, "Ca ca, em là động vật nhỏ gì vậy a?"

Lâm Yên Nhiên không chút suy nghĩ mà trả lời cậu bé, "Tiểu Hầu thông minh."

"A! Em thích tiểu Hầu!"

Nói xong cậu bé lại hỏi, "Ca ca, có phải em có hai đặc quyền không? Anh có thể giúp em xem em gái em là tiểu động vật gì không? Em ấy hơn hai tuổi."

Lâm Yên Nhiên cười, "Tiểu trư Bội Kỳ a ~"

"Hóa ra là Bội Kỳ sao! Ha ha ha ha." Cậu bé tựa hồ rất vui vẻ, trực tiếp chóc vào mũi mình, phát ra tiếng heo kêu đáng yêu.

Sau đó, lại lục tục tới rất nhiều bạn nhỏ.

Ngoài việc phổ cập cầm tinh 12 cung hoàng đạo, Lâm Yên Nhiên còn vẽ vẽ ra một số thuật ngữ mặt trời tương ứng cho các bạn nhỏ, có chút ăn khớp với 24 tiết khí.

"Ngày 5 tháng 6, vừa vặn trùng với vụ tiết Mang chủng năm nay. Tiết Mang chủng* vừa rồi anh nói 24 tiết khí là đứng thứ chín. Khi đến tiết này, người dân nước tụi anh sẽ bắt đầu gieo trồng các loại cây ngũ cốc nông nghiệp..."

(*Tiết Mang Chủng là tiết khí thứ 9 trong 24 tiết khí, là dấu hiệu của mùa tiểu mạch lớn, là tiết thu hoạch của nông vụ, cũng là thời điểm gieo trồng cho mùa thu hoạch sau.

Mang Chủng hay còn được gọi là tiết "Ngũ cốc trổ bông", đối với nông vụ có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.) 

Lâm Yên Nhiên vừa dùng ngôn ngữ đơn giản phổ cập cho các bạn nhỏ, vừa vẽ ra một cô bé trên cánh đồng.

"Sinh nhật của em là ngày 10 tháng 9*? Ngày đó là Tết Trung Thu của đất nước tụi anh... Anh vẽ cho em những cái bánh trung thu nhé, ăn rất ngon."

(* ở đây tính Dương lịch)

Nói xong, Lâm Yên Nhiên ở trong tay con thỏ con thêm một khối bánh Trung Thu lên, trên đầu vẽ một vòng trăng tròn.

【 Anh ấy vẽ thật sự rất bổng a, tâm hung hăng động, tôi cũng muốn mua một bộ 】

【 Anh ý đây là đang truyền bá văn hóa truyền thống nước chúng ta đi, thật là lợi hại a 】

【 Thật không dám giấu giếm, kiến thức của tôi về 24 tiết khí cũng là vừa rồi được Yên Nhiên phổ cập......】

【 Ai còn không phải đâu...... Ngày thường cũng không chú ý qua, hiện tại nghe Yên Nhiên nhắc tới mới phát hiện mình thế nhưng đều đã quên rất nhiều 】

Lâm Yên Nhiên đợt thao tác này, hung hăng mà tú người xem có mặt trong phòng phát sóng trực tiếp. Không ít cư dân mạng nghe nói anh ở nước ngoài truyền bá văn hóa truyền thống Trung Quốc, cũng nghe tin mà đến.

Trong sáu phòng phát sóng của một người, phòng phát sóng trực tiếp của Yên Nhiên vốn là nhân khí thấp nhất, số lượng người xem đã tăng vọt, vượt qua Tào Chính Bằng và Tôn Nguyệt.

Bất quá người một nhiều, giang tinh cũng tới rồi.

【 Yên Nhiên này há mồm bắn cái gì, vì là lừa các bạn nhỏ nước ngoài, đến lịch cũng không lật chút sao? Tiểu Trư tiểu Dương cái gì, không cần nghĩ một chút, nói nhảm đi 】

【 Tôi thấy bạn mới há mồm liền tới đi, bạn có công phu lãnh diễm cao quý thế sao không tự mình đi xem lịch một chút a. Nhân gia nói cầm tinh và ngày tiết khí toàn bộ đều đối được hảo sao 】

【 Đối được 1, điện thoại của tôi toàn bộ hành trình bắt tay, bọn trẻ báo một cái tôi đi tra một cái, Yên Nhiên nói toàn bộ đều là đúng 】

Xem xong làn đạn sóng miêu tả này, khán giả trực tiếp chết lặng.

【 Mẹ tôi hỏi tôi vì cái gì quỳ xem phát sóng trực tiếp 】

【 Trí nhớ và khả năng phản ứng này thật sự tồn tại sao? 】

Các bạn nhỏ nhiệt tình rất cao, một đám đi rồi sau một khác phê lại tan học, nhìn thấy bên này náo nhiệt như thế, liền cọ lại đây.

Thậm chí, có ít người qua đường và ba mẹ các bạn nhỏ, đều nhịn không được đứng một bên vây xem.

Vì thế nhìn vài người trưởng thành cũng động tâm, mua vài bộ cọ màu và tập tranh, rồi nhờ Lâm Yên Nhiên giúp họ vẽ nhũng bức tranh theo yêu cầu và đưa lại cho con của họ.

Lâm Yên Nhiên vẽ rất nhanh, bán tự nhiên cũng nhanh, sinh ý một đơn tiếp một đơn.

Một bên Cao Tử Quá xem há hốc mồm.

Vãi, Yên Nhiên bán đồ thế này sao? Thế nào cùng mình thiết tưởng hoàn toàn không giống nhau a!

Nhìn Lâm Yên Nhiên sinh ý rực rỡ như vậy, Cao Tử Quá vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Lâm Yên Nhiên lấy tiền thối tiền cho người ta lấy dụng cụ vẽ còn vẽ vội túi bụi, vì thế anh nhìn Cao Tử Quá bên cạnh, "Tử Quá phiền cậu có thể giúp tôi lấy tiền không?"

Cao Tử Quá sửng sốt hai giây, ngay sau đó đàn ghi-ta cũng không chơi, lập tức chạy tung ta tung tăng tới phía sau Lâm Yên Nhiên, để giúp anh.

Khi hai người vô cùng bận rộn, trong sáu người lại tiến hành một vòng giao lưu mới.

Vì Phó An Kỳ là thành viên của một nhóm nhạc nữ, liền ở trên quãng trường dạy nhảy cho trẻ em mánh lới* bán dụng cụ vẽ.

(* Mánh lới: dùng mánh khóe để mua chuộc.)

Diệp An vận khí cũng tốt, mượn bộ đồ thú bông mặc vào, các loại bán manh cho các bạn nhỏ đẩy mạnh tiêu thụ.

Hai nhóm đều báo cáo một cách mơ hồ về số lượng bán của mình, muốn thám thính chiến quả của đối phương, kết quả lại phát hiện nhóm Lâm Yên Nhiên này chậm chạp không có động tĩnh.

Tào Chính Bằng: Làm sao vậy????

Phó an kỳ:???

Tổ tiết mục ước tính mỗi nhóm khẳng định sẽ bán không xong, bởi vậy chỉ cung cấp cho bọn họ mỗi dạng một trăm bộ.

Nhưng cố tình Lâm Yên Nhiên bên này tốc độ bán đặc biệt nhanh, không đến ba giờ đã bán hết toàn bộ hàng.

Còn có một số đứa trẻ không mua được thậm chí còn không muốn rời đi, Lâm Yên Nhiên thấy các em nhỏ mắt trông mong nhìn, liền cầm giấy vẽ cho các em mấy bức, lúc này mới hiểu rõ tâm nguyện của các em.

Sau khi đám đông giải tán, Cao Tử Quá nhìn xe đẩy nhỏ rỗng tuếch và tiền phình phình trong túi, cười như nở hoa.

Đây là cảm giác đang nằm cái bị đạo lão đèo đi máy bay trong truyền thuyết sao...

Cũng quá sướng rồi đi ~

Sau khi bán dụng cụ vẽ, Cao Tử Quá đột nhiên cảm thấy thật thơm cái gì cũng không nói, chủ động giúp Lâm Yên Nhiên thu dọn mọi thứ sạch sẽ, hơn nữa tự mình đẩy xe.

Trên đường trở về, Lâm Yên Nhiên thấy cậu ta lạnh, lại hỏi một câu cậu ta có muốn túi giữ ấm không.

Lần này Cao Tử Quá không cao lãnh, trực tiếp gật đầu, mỹ tư tư dán vào quần áo bên trong.

Cảm nhận được túi giữ ấm truyền đến ấm áp, Cao Tử Quá đột nhiên cảm thấy, chính mình trước đây đầu óc khả năng có tật xấu.

Sớm hưởng thụ một chút không tốt sao? Làm gì phải từ chối Yên Nhiên?? Để chính mình bị gió lạnh thổi lâu như vậy!

Buổi tối 7 giờ, mọi người dựa theo thời gian quy định trở về biệt thự.

Bởi vì tổ tiết mục quy định hôm nay ba nhóm phải tiến hành thi đấu, đội nào bán được nhiều nhất có thể nhận được đặc quyền như nhau, nên mọi người sau khi trở về đều không công bố số lượng cụ thể của mình.

Bởi vì vòng cuối cùng báo chiến quả kia, Lâm Yên Nhiên bọn họ không thấy được cũng không trả lời, cộng với việc Cao Tử Quá còn thường ở trong nhóm kê.u rên không ai mua...

Cho nên hai nhóm còn lại cho rằng bọn họ là bán quá ít, cho nên ngượng ngùng trả lời.

Diệp An em trai ngoan này còn đi an ủi Cao Tử Quá  một chút, "Không sao đâu anh."

Cao Tử Quá vẻ mặt mộng bức.

Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, đạo diễn kêu sáu người lên, sau đó bắt đầu công bố tổng doanh số hôm nay.

"Nhóm Tôn Nguyệt và Phó An Kỳ, chức mừng, nhóm các người tổng cộng kiếm được 257 nhân dân tệ!"

Ở nước ngoài, thật không dễ dàng gì để bán và kiếm được nhiều tiền như vậy trong một sớm một chiều mà không cần dựa vào fan và xoát mặt, thực sự đã phi thường không dễ dàng.

Tôn Nguyệt vui vẻ ôm Phó An Kỳ nhảy đắc thủ đều sắp rút gân, "Vất vả rồi bảo bối."

Rõ ràng là bọn họ rất vừa lòng với thành tích này.

Tiếp nhóm khác được đạo diễn công bố doanh số bán hàng.

"Nhóm Tào Chính Bằng, Diệp An, các người tổng cộng kiếm lời 197 nhân dân tệ, chúc mừng!"

Tào Chính Bằng và Diệp An ôm nhau một chút, bọn họ an ủi nhau một chú, "Đã rất không tồi."

Sau khi hai nhóm được công bố, mọi người đều chờ mong nhóm cuối cùng.

"Như vậy...... Nhóm cuối cùng rốt cuộc bán được bao nhiêu......"

Đạo diễn không công bố, mà cố ý đợi một lát để kíc.h thích sự muốn nghe của mọi người.

Mà lúc này, tất cả hình ảnh livestream trực tiếp trong nước, toàn bộ bị cắt đứt sau lời nói của đạo diễn.

【?????? 】

【 Cáp mạng của tôi bị hỏng? 】

【 Cáp mạng của tổ tiết mục bị hỏng?? 】

Ngay khi màn hình đầy dấu chấm hỏi, một dòng chữ lướt qua trên màn hình phòng phát sóng trực tiếp.

【 Phát sóng trực tiếp tập này đến đây kết thúc, càng náo nhiệt, mời các bạn chốt lại tính năng chính của 《 Du lịch bất hảo 》 nga ~】

Sau đó hình ảnh phát sóng trực tiếp hoàn toàn kết thúc.

Khán giả xem phát sóng trực tiếp một ngày đều bị cẩu lên đầu, nhưng triều lên lại không xem được mặt sau, liền muốn đập nát máy tính.

【 Tổ tiết mục các người có phải hay không muốn bị đánh!!! 】

【 Mẹ nó, rốt cuộc bán bao nhiêu tiền ngươi nói thật ra cho ta a!!! 】

【 Ngọa tào, tôi hiện tại chỉ muốn đánh người!! 】

Nhưng không còn cách nào, nội dung tiết theo và nội dung của ngày mai toàn bộ chỉ có thể chờ xem phim chính trực tiếp.

Vì vậy, khán giả mắt trông mong đếm ngược, muốn xem một chút khi nào chương trình có thể phát.

Nhưng mà ngày hôm sau, bọn họ còn chưa chờ kịp chương trình online, liền nghe được tin tức không thể tưởng tượng.

Yên Nhiên thế nhưng phát hỏa ở nước ngoài!!!

?????

Đọc truyện chữ Full