Các khúc diễn tấu và danh sách được viết rất rõ ràng trên tư liệu.
Bài hát tên là《 Rồng nước ngâm 》, hai người chơi chính trong danh sách khách mời đã được xác định, người diễn tấu đàn Nhị là Ông Ngôn Mới, người diễn tấu sáo là Thạch Tiêu Linh.
Cả hai người thực lực đều thuộc về cấp độ đội quốc gia, những người biết chút gì đó về nhạc cụ truyền thống cơ bản đều đã nghe qua tên họ, thậm chí không ít người còn học từ video của họ.
Ngoài ra, nhà soạn nhạc đã biên lại《 Rồng nước ngâm 》cũng rất nổi tiếng, là Kinh Vân Binh, một ông lớn có tiếng trong ngành.
Cái đội hình này ra tới, có thể nói việc bắt đầu chuyến lưu diễn ở nhiều quốc gia ngay lập tức cũng không quá cường điệu.
Cho nên, Yên Nhiên loại tiểu bối vô danh này, xen lẫn trong một đám đại lão, có thể tưởng tượng được theo chân họ biểu diễn cùng một sân khấu sẽ có bao nhiêu áp lực.
Hồng Tuệ Tuyết thấy Lâm Yên Nhiên nhìn chằm chằm mấy cái tên đại lão, cho rằng hắn có gánh nặng tâm lý khá lớn, liền an ủi hắn, "Đương nhiên, hợp tác với họ khả năng khó khăn sẽ khá lớn, nhưng..."
Nhưng mà Hồng Tuệ Tuyết còn chưa nói xong, Lâm Yên Nhiên lại gật đầu đáp ứng.
"Vậy cái này đi, em muốn thử xem."
Khi nói chuyện, trong giọng nói của hắn mang theo vài phần hưng phấn.
Mặc dù đối với người bình thường, đây có thể là một thử thách vô cùng khó khăn.
Nhưng đằng sau một thử thách là một cơ hội học tập rất tốt.
Hồng Tuệ Tuyết vốn tưởng Lâm Yên Nhiên sẽ do dự, kết quả không ngờ, mọi thứ lại diễn ra suôn sẻ như vậy.
Chị nguyện ý ký hợp đồng với Lâm Yên Nhiên, ngay từ đầu xác thật là vì Cố Tư Nghiệp giới thiệu.
Nhưng giờ tiến thêm một bước hiểu biết, chị dần phát hiện là, người này không có tật xấu nói như rồng leo, làm như nèo mửa* và đua đòi như những nghệ sĩ đột nhiên nổi tiếng khác.
(* Nói như rồng leo, làm như mèo mửa: Câu tục ngữ chỉ "nói rồi không làm".)
Toàn bộ con người rất thực tế.
Hơn nữa, tầm nhìn và tư duy của hắn cũng rất nhất trí với bản thân.
Bên này Lâm Yên Nhiên trực tiếp đáp ứng, Hồng Tuệ Tuyết cũng lập tức liên hệ với người phụ trách của truyền hình bên kia.
Người phụ trách nhận được tin tức, lập tức chuyển các tài liệu đã ký qua.
Thẳng đến khi chắc chắn Yên Nhiên thực sự muốn tham gia, lúc này mới thở phào một hơi.
Chương trình《 Quốc bảo lịch sử 》tuy có lập ý tốt nhưng bài hát nổi tiếng quá ít người biết, nên ratings không cao, không thể đứng đầu toàn đài.
Hơn nữa hưởng ứng trên mạng trước mắt không tốt lắm, đặc biệt là trong giới trẻ, trước mắt cũng không quá được hoan nghênh.
Vì là chương trình quy tụ nhiều minh tinh nên tự nhiên sẽ có áp lực về ratings.
Không những không có ratings và độ thảo luận trực tuyến sau khi tập đầu tiên phát sóng, mà tập thứ hai tối qua sau khi phát sóng cũng rất bình thường.
Họ đã tốn rất nhiều tâm huyết để hoàn thành chương trình này, nhưng hiện tại danh tiếng không có, nên toàn bộ tổ tiết mục đều rất nóng lòng tìm cách cứu vãn.
Tổ đạo diễn tham khảo ý kiến của cư dân mạng, lên kế hoạch tìm một số minh tinh phù hợp với chương trình để tham gia.
Tình cờ là video Lâm Yên Nhiên chơi đàn tranh gần đây đã hot, cách chơi đàn tranh của hắn cũng rất phù hợp với chủ đề khí chất của tập thứ 3, vì thế họ ôm thử tâm thái muốn tìm hắn để mang đến một làn sóng lưu lượng truy cập.
Kỳ thật, trước khi bọn họ phát hiện Lâm Yên Nhiên, họ đã liên hệ với Tống Trúc, một nghệ sĩ đã trở thành nhân vật quốc dân kể từ khi xuất đạo.
Tống Trúc bên kia ngay từ đầu đã đồng ý, nhưng trước khi ký hợp đồng lại từ chối.
Ngay từ đầu, tổ tiết mục cảm thấy, một minh tinh biểu diễn cùng một đám thần tiên đại lão, nếu thực lực không đủ, không cẩn thận sẽ bị nghiền nát thành cặn bã.
Cho nên nếu nghệ sĩ không muốn miễn cưỡng chính mình, sợ ảnh hưởng đến hình tượng, đối phương từ chối bọn họ cũng có thể hiểu.
Kết quả sau lại bọn họ mới nghe nói, Tống Trúc là bị một chương trình truyền hình quan hệ cạnh tranh với bọn họ ra giá cao đào đi.
Tống Trúc đồng ý với bọn họ đã lâu, sắp đến thời gian mới nói, khiến bọn họ thiếu chút nữa không tìm được người, làm hại sáng ý này trở nên vô dụng...
Còn may là Yên Nhiên bên kia sảng khoái, trược tiếp đồng ý.
Bởi vì thời gian ghi hình của chương trình gấp rút, hai bên cơ hồ vừa định xong, tổ tiết mục đã gửi khúc phổ của Kinh Vân Binh cho Lâm Yên Nhiên.
Hồng Tuệ Tuyết đã sớm chuẩn bị đàn tranh cho hắn.
Sau khi nhận được khúc phổ, Lâm Yên Nhiên ở nhà tĩnh tâm luyện hai ngày.
Trí nhớ của hắn rất tốt, khúc phổ cơ hồ xem một lần liền nhớ kỹ.
Nhưng muốn đàn tốt chỉ nhớ kỹ khúc phổ thôi chưa đủ.
Nhạc cụ cũng giống như vũ đạo, không luyện một ngày sẽ ngượng tay, người ngoài nghề không nhìn ra nhưng người trong nghề liếc mắt liền có thể nhìn thấu.
Lần trước hắn đàn ba khúc, ở nước ngoài hù người cũng không sao, nhưng thật sự muốn biểu diễn cùng sân khấu với cao thủ, nếu không nắm chặt thời gian khổ luyện, nhất định sẽ phá hỏng bầu không khí của cả bản nhạc.
Lâm Yên Nhiên không muốn trở thành người kéo chân sau kia.
Cho nên trong hai ngày qua, ngoài ăn, ngủ, vệ sinh và tập thể dục Lâm Yên Nhiên gần như dành toàn bộ thời gian còn lại để luyện nhạc.
Thấy công việc này khắc khổ, Hồng Tuệ Tuyết cũng có chút ngượng ngùng.
Chị không ngờ Yên Nhiên làm việc sẽ nghiêm túc và chăm chỉ như thế.
"Kỳ thật nếu đàn không tốt cũng không sao, khán giả sẽ hiểu em mà."
Rốt cuộc, bản lĩnh đại sư của người ta vài thập niên ở đó, người thường so ra kém cũng rất bình thường.
Lâm Yên Nhiên xoa xoa ngón tay và cánh tay, cười lắc đầu nói đùa, "Làm thần tượng, em có rất nhiều tự trọng nhé, không thể biểu hiện quá mất mặt trước mặt các tiền bối được."
Nói xong hắn đàn lại lần nữa, nhờ Hồng Tuệ Tuyết quay lại giúp hắn.
Sau dó, hắn quay lại nhiều lần, thẳng đến nghe được phiên bản mình vừa lòng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Thời gian ghi hình《 Quốc bảo lịch sử 》là thứ sáu.
Vì đảm bảo rằng màn trình diễn sẽ hoàn hảo, trước hai ngày tổ tiết mục đã mời mấy đại sư đến chương trình, cùng Lâm Yên Nhiên hợp tấu《 Rồng nước ngâm 》.
Bọn họ đương nhiên không lo lắng mấy đại sư diễn tấu không tốt, lo lắng chính là Lâm Yên Nhiên.
Bản nhạc bọn họ đã sớm gửi qua cho đối phương, nhưng vì những minh tinh đã từng làm việc cùng, rất nhiều người đều lâm thời ôm chân Phật, chỉ tập một lần, hôm sau muốn biểu diễn phải luyện tập lại.
Cho nên, để tránh cho loại chuyện này phát sinh, bọn họ hôm nay nghĩ tới cùng nhau đoàn kết, có vấn đề gì sớm phát hiện cũng còn thời gian để khắc phục.
Tổ tiết mục hẹn 3 giờ chiều.
Lúc hai giờ rưỡi, Lâm Yên Nhiên đa tới phòng luyện tập trước.
Nhân viên công tác thấy Lâm Yên Nhiên tới sớm như vậy, còn có chút kinh ngạc.
"Ông lão sư và Thạch lão sư vẫn chưa đến, Yên Nhiên lão sư anh ở đây nghỉ một chút nhé."
Lâm Yên Nhiên lễ phép nói cảm ơn đối phương, sau đó tìm một cái ghế trong phòng tập ngồi xuống.
Hắn đeo tai nghe và lấy bản hôm qua hắn đàn tấu ra nghe lại.
Nghe bản nhạc do chính mình đàn hoàn toàn khác với việc nghe một bản nhạc do người khác đàn.
Lâm Yên Nhiên hôm qua nghe còn cảm thấy không tồi, hôm nay lại cảm thấy một đoạn ngắn có chút tỳ vết, vì thế hắn nhìn lướt qua đàn tranh tổ tiết mục đặt trong phòng tập, dò hỏi nhân viên công tác, "Tôi có thể luyện trước được không?"
Khó có được nghệ sĩ trẻ nào đến sớm mà còn chuyên nghiệp như vậy, nhân viên công tác đương nhiên vội gật đầu, "Không cần khách sáo."
Sau khi được sự đồng ý, Lâm Yên Nhiên lập tức đàn lại đoạn mà vừa rồi mình không hài lòng.
Hắn bắt đầu đàn lại.
Vì thế, khi Ông Ngôn Mới và Thạch Linh Tiêu đến đúng ba giờ, liền ở cửa nghe một đoạn đàn tấu đàn tranh nước chảy mây trôi.
Thạch Linh Tiêu dừng lại nhìn nhìn Ông Ngôn Mới bên cạnh, trong mắt hiện lên vài phần kinh hỉ.
"Bọn họ hôm nay còn mời người khác tới?"
Ông Ngôn Mới lắc đầu cười, "Làm sao tôi biết."
Nói xong ông chỉ vào cửa, "Vào trong nhìn một chút sẽ biết."
Dứt lời, ông đẩy cánh cửa khép hờ ra.
Hai người theo tiếng đàn nhìn lại, mới phát hiện người đang đàn tấu đàn tranh, là một thanh niên tuổi đôi mươi rất tuấn tú.
Lâm Yên Nhiên cúi đầu đàn thật sự chăm chú, ngay từ đầu cũng không chú ý tới có người đến.
Chờ khi hắn đàn xong hồi phục lại tinh thần, cuối cùng mới phát hiện nơi trước mình 3 mét, hai vị đại sư không biết khi nào đã đứng ở nơi đó.
Lâm Yên Nhiên ngừng tay, lập tức đứng dậy nghênh đón hai vị lão sư.
"Xin chào Thạch lão sư, xin chào Ông lão sư, tôi là Yên Nhiên."
Nhân viên công tác cũng lập tức tiếp lời, nói với hai vị lão sư, đây là vị minh tinh hôm nay theo chân bọn họ hợp tác.
Thạch Linh Tiêu nhìn thanh niên trước mặt, sau khi biết được thân phận đối phương, sự kinh hỉ trong mắt nháy mắt hóa thành kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này của bà không phải là màn trình diễn của Lâm Yên Nhiên đáng kinh ngạc.
Rốt cuộc, đối với loại đại sư ở cấp bậc của bà, dạng tiếng đàn cực phẩm gì mà chưa từng nghe qua.
Bà kinh ngạc là vì không đoán được, đoạn giai điệu vô cùng thành thạo lại rất có bản lĩnh, sẽ là minh tinh trẻ theo chân bọn họ hợp tác đàn ra.
Kỳ thật ngay từ đầu, tổ tiết mục yêu cầu họ hợp tấu cùng một minh tinh lưu lượng, trong lòng bà kỳ thật có chút khó chịu.
Không phải bà khinh thường minh tinh.
Thật sự là trước kia họ cũng từng hợp tác biểu diễn, nhưng hiệu quả thật sự rất kém.
Không ít người hâm mộ minh tinh khoe khang, nói cái gì bọn họ học từ nhỏ nên có nền tảng và kỹ năng tốt.
Lúc đầu không biết bà còn tin là thật.
Kết quả thật sự cùng nhau diễn tấu, phát hiện cũng chỉ ở mức bình thời mà thôi, một số người thậm chí có thể dùng từ kém để hình dung.
Cho nên kỳ thật lần này lại muốn cùng những minh tinh đó hợp tác, mặc dù tổ tiết mục đã năm lần bảy lượt đảm bảo với bà, đối phương tuyệt đối đáng tin cậy.
Nhưng trong lòng bà vẫn mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Nhưng vừa mới nghe xong một đoạn kia của đối phương, ấn tượng của bà về vị minh tinh trước mặt này lập tức thay đổi.
Sau khi tất cả nhân viên đến đông đủ, đạo diễn ra trao đổi ngắn gọn với mọi người, sau đó ba người liền dựa theo chỉ thị của đạo diễn, từng người đi đến vị trí của mình.
Ông Ngôn Mới và Thạch Linh Tiêu đều mang theo nhạc cụ ngày thường quen dùng của họ, không sài nhạc cụ của tổ tiết mục.
Đương nhiên tổ tiết mục không dám nói gì, chỉ có thể cười khanh khách để cho bọn họ làm những gì thoải mái nhất.
Trước khi bắt đầu hợp âm, Lâm Yên Nhiên mỉm cười xin lỗi hai vị lão sư, "Lập tức phải bêu xấu, xin hai lão sư chỉ giáo và thông cảm."
Thạch Linh Tiêu cười cổ vũ hắn, "Không sao đâu, thả lỏng đi, vừa rồi cậu đàn rất tốt, cứ vậy phát huy."
Thái độ rất bình dị gần gũi.
Sau một cuộc trò chuyện hài hòa, âm nhạc vang lên.
Ba người mở ra buổi hợp tấu đầu tiên.
Bởi vì phía trước tất cả đều là luyện tập riêng, căn bản chưa làm việc cùng nhau nên thời điểm quay lần đầu tổ tiết mục cho rằng sẽ xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Kết quả thần kỳ, ba người xem ra đều rất có kinh nghiệm, sau một lần thuận buồm, hiệu quả tốt hơn rất nhiều so với dự kiến.
Ngay cả Lâm Yên Nhiên, người đạo diễn lo lắng nhất, phối hợp rất ăn ý cùng các lão sư, cũng không phát sinh chuyện bị hai vị lão sư hoàn toàn nghiền áp.
Sau khi đạo diễn cảm thấy mỹ mãn theo chân bọn họ nói về vấn đề, ba người lại tiếp tục hợp mấy lần.
Ba người đều là có chuẩn bị mà đến, sau khi chú ý tới một số vấn đề phối hợp nhạc đệm, hiệu quả tự nhiên mỗi lúc một tốt hơn.
Vốn dĩ hôm nay nhân viên công tác tổ tiết mục đều chuẩn bị sẽ tăng ca, kết quả trăm triệu không nghờ tới, bọn họ còn tan tầm trước.
Sau buổi diễn tập, Thạch Linh Tiêu và Lâm Yên Nhiên cùng nhau xuống thang máy.
Bà ôn hòa nhìn chàng trai trẻ tuổi trước mặt, khen ngợi, "Bản lĩnh đàn tranh không tồi."
Lâm Yên Nhiên nhẹ nhàng cười, "Trước kia học được một thời gian."
Thạch Linh Tiêu khóe miệng khẽ nhếch, cũng nở nụ cười, "Trước kia thời điểm luyện cũng học khúc phổ của Tần Hàm Mặc đi."
Lần đầu tiên Thạch Linh Tiêu nhìn thấy Lâm Yên Nhiên chơi đàn tranh, liền phát hiện thủ pháp của hắn thập phần tương tự Tần Hàm Mặc.
Không thể không nói loại đại sư này ánh mắt đủ tàn nhẫn.
Trước kia khi bà hắn bảo hắn học đàn tranh, xác thật là để hắn học Tần Hàm Mặc.
Lúc ấy Tần Hàm Mặc chưa nổi danh như bây giờ.
Nhưng hiện tại cũng đã là một trong những người tốt nhất.
Phải nói rằng ở phương diện giám định và thưởng thức âm nhạc của bà ngoại hắn thập phần tàn nhẫn.
Cho dù là Tào Chính Bằng hơn mười năm trước, hay là Tần Hàm Mặc năm đó chỉ là người mới, bà ngoại đã phát hiện hào quang trên người bọn họ khi họ vẫn còn là ngọc trong đá, khẳng định sau này bọn họ sẽ có các thành tựu riêng của mình.
Sau khi ba người xuống lầu, Lâm Yên Nhiên muốn xin WeChat hai vị lão sư, thêm rồi, từng người mới tách ra.
Ông Ngôn Mới thuộc về phái nghệ thuật gia tương đối tự mình, ít nói tập trung vào sáng tác.
Nhưng Thạch Linh Tiêu tính cách lại hướng ngoại, cũng nhiệt tình thích chia sẻ cuộc sống.
Hôm nay hợp tác với Lâm Yên Nhiên làm bà thập phần thư thái, vì thế sau khi về đến nhà, bà lập tức đăng vài bức ảnh ba người bọn họ chụp trong vòng bạn bè của mình.
Thạch Linh Tiêu: Ông lão sư bảo đao chưa già! Người trẻ tuổi hậu sinh khả uý! Hôm nay sau khi làm việc cùng một người trẻ tuổi rất có thiên phú, cảm thấy mình cũng đi theo trẻ hơn
Thạch Linh Tiêu quan hệ rộng, sau khi đăng lên vòng bạn bè liền nhận được mấy chục lượt thích.
Khang Tuệ Nhàn mới vừa lớp xong, ngồi trong văn phòng của mình, lấy điện thoại ra mở vòng bạn bè, thứ đầu tiên xuất hiện chính là ảnh chụp của Thạch Linh Tiêu.
Năm trước, khoa của bọn họ đã mời Thạch Linh Tiêu tới trường giảng bài, lúc ấy bọn họ đã thêm WeChat.
Mặc dù ngày thường mọi người đều rất bận không có nhiều liên hệ, những ngẫu nhiên tụ hội, ấn like trong vòng bạn bè một đao tình nghĩa vẫn còn đó.
Bà mỉm cười nhìn lướt qua dòng cap, liền cho đối phương một cái like.
Xem vòng bạn bè, lực chú ý của bà tập trung vào dòng cap, nên cũng không mở ảnh ra nhìn kỹ.
Bất quá sau khi bấm like, tay bà vô tình chạm vào màn hình điện thoại.
Vì thế, một ảnh ở góc dưới bên phải được mở ra xuất hiện giữa màn hình.
Ảnh được mở, tự nhiên không có lý do gì mà không xem.
Khang Tuệ Nhàn đưa điện thoại ra xa một chút, phát hiện người trẻ tuổi đứng bên cạnh Thạch Linh Tiêu thoạt nhìn có chút quen mắt.
Khang Tuệ Nhàn trong lúc nhất thời không nhớ ra đối phương là ai, nhưng bà cũng không làm khó mình, liền trực tiếp gửi bình luận cho Thạch Linh Tiêu.
Khang Tuệ Nhàn: Người thanh niên này có chút quen mắt
Đối phương lập tức trả lời bà.
Thạch Linh Tiêu: Bà cũng biết Yên Nhiên sao? Một đứa trẻ đàn tranh rất giỏi
Nhìn thấy cái tên Yên Nhiên, Khang Tuệ Nhàn chắc chắn là trước đây mình đã nghe qua, bà nhớ mang máng giống một minh tinh.
Lúc này vừa vặn có sinh viên tới văn phòng của bà, vì thế bà đem điện thoại đưa cho sinh viên, hỏi đối phương, "Em biết Yên Nhiên không?"
Cậu sinh viên nghe thấy cái tên này, lập tức kích động gật đầu, "Biết a! Yên Nhiên gần đây rất nổi tiếng! Anh ấy là người ở nước ngoài chơi đàn tranh cho người nước ngoài nghe, chẳng phải hôm trước khoa chúng ta còn có người bắt chước video anh ấy chơi đàn tranh sao?"
Nghe cậu sinh viên miêu tả, Khang Tuệ Nhàng cảm thấy có gì không ổn, nhưng bà xác thật có nghe các giáo viên khác nói về một người trẻ tuổi chơi đàn tranh như vậy.
Bà đạm đạm cười, "Thì ra là cậu ấy!"
Cậu sinh viên vừa rồi giúp Khang Tuệ Nhàng nhận người cũng thấy được Thạch Linh Tiêu, vì thế liền nhiều chuyện hỏi thêm một câu, "Khang lão sư, sao Yên Nhiên lại ở cùng Thạch lão sư a, học tính cùng nhau hợp tác trong bài hát mới sao?"
"Cô cũng không rõ lắm, để cô hỏi một chút."
Khang Tuệ Nhàn click mở khu bình luận.
Bà và Thạch Linh Tiêu có không ít bạn chung.
Thậm chí bà không cần hỏi, đã có những người khác giúp bà đem mấy vấn đề này hỏi.
Nhìn thấy câu trả lời của Thạch Linh Tiêu cho đối phương, ba mới biết, nguyên lai bọn họ là tham gia một chương trình.
Thạch Linh Tiêu: Là《 Quốc bảo lịch sử 》, chương trình 7 giờ tối thứ sáu sẽ bắt đầu ghi hình, cùng lão Ông diễn tấu 《 Rồng nước ngâm 》.
Thạch Linh Tiêu: Đến lúc đó sẽ ghi hình ở phòng số ba của truyền hình quả nho, nếu muốn đến có thể nói với tôi, tôi sẽ lấy vé cho các người vào cửa, hoan nghênh ~
Xem xong, Khang Tuệ Nhàn tắt điện thoại.
Tối sau khi về nhà, đầu tiên là bà sắp xếp tiết học ngày mai, sau đó lấy xô ngâm chân ra bắt đầu ngâm chân.
Hôm nay sau giờ dạy bà có chút mệt, vì thế khi ngâm chân liền nhắm mắt dưỡng thần.
Kết quả vừa nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, trong đầu đột nhiên lại hiện ra một quảng cáo.
Trước đây, khi bà giới thiệu xô ngâm chân cho con gái mình, quảng cáo kia đã đề cập đến kiểu dáng giống của Yên Nhiên!
Khó trách bà lại cảm thấy cái tên này quen quen.
Hóa ra là hợp tác cùng Thạch Linh Tiêu, chính là tiểu tử này!
Bà biết con người Thạch Linh Tiêu.
Mặt ngoài thoạt nhìn rất ôn nhu thân thiệt, nhưng kỳ thật lại rất bắt bẻ người.
Đương nhiên, sự bắt bẻ này không phải nghĩa xấu, chỉ là trên âm nhạc của bà ấy.
Nếu bà ấy cảm thấy bạn không chuyên nghiệp bản lĩnh không được, liền sẽ không muốn cùng bạn làm quen.
Vì vậy, hôm nay bà ấy phá lệ khen một người trẻ tuổi trong vòng bạn bè, kia khẳng định là rất vừa lòng với sựu hợp tác của họ.
Nghĩ đến đây, Khang Tuệ Nhàn không khỏi tò mò về người này.
Bà xác thật quá tò mò về một chàng trai trẻ tuổi liền thích dưỡng sinh, còn thích đàn tranh.
Vì thế, bà cầm điện thoại lên, lần nửa mở vòng bạn bè ra, tìm thấy tin mà Thạch Linh Tiêu chạng vạng đã đăng.
Nơi trả lời dưới bình luận bà nhắn một bình luận.
Khang Tuệ Nhàn: Để lại cho tôi một vé nữa
Thạch Linh Tiêu lập tức trả lời bà: Được, Khang lão sư!
*
Bên này trò chuyện thực vui sướng, đoàn đội mới của Lâm Yên Nhiên đã thông báo hành trình này cho người hâm mộ.
Người hâm mộ đã phi thường kích động khi biết Lâm Yên Nhiên sẽ ghi hình chương trình này.
Rốt cuộc, đối với họ, lập tức sẽ có video mới để xem.
Vì thế, mọi người đếm ngược từng ngày, cuối cùng cũng chờ được một ngày thứ sáu vui sướng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Xuyên Thành Giả Thiếu Gia Ta Bạo Hồng
Chương 61
Chương 61